Yêu quái luyến ái chỉ nam

Chương 2: Cái nồi này ta không bối 2




Editor: Ký Ức Nhỏ



Ý nghĩ này quá mãnh liệt, thế nên nó đã truyền tới Tống Sơ Cửu, khiến cô xuất hiện ở hiện trường.

Xem xong những hình ảnh này, rốt cuộc Tống Sơ Cửu cũng hiểu được ý tứ của người ủy thác, dường như anh ta sợ rằng cái nồi giết người sẽ rơi xuống đầu mình.

Tài sản của nạn nhân đều ở trên người anh ta, cảnh sát có thể dễ dàng điều tra đến anh ta. Ngay cả khi anh ta còn sống, đều khó thoát khỏi sự nghi ngờ về việc cướp bóc rồi giết người, huống chi anh ta đã chết?

Người chết không thể tự mình nói ra, nếu cảnh sát xử lý vụ việc này hơi không chú ý, rất có thể anh ta sẽ phải đội cái nồi giết người này.

Chỉ có thể nói rằng không tìm đường chết sẽ không phải chết. Ngay cả tiền của người chết cũng dám trộm, xứng đáng.

Tuy rằng người ủy thác lần này rất đáng trách, nhưng Tống Sơ Cửu vẫn phải giúp anh ta hoàn thành nguyện vọng này, không vì điều gì khác, chỉ vì không cho hung thủ thật sự ung dung ngoài vòng pháp luật.

Bất quá cũng không cần sốt ruột, trước cứ xem kết quả bên phía cảnh sát đã. Nếu bọn họ có thể trực tiếp tìm được hung thủ, cô liền bớt được rắc rối. Hơn nữa còn có một con yêu quái đang ẩn nắp bên phía cảnh sát, yêu quái đều có ý thức lãnh địa, nếu tùy tiện nhúng tay vào, liệu đối phương có nghĩ rằng cô đang khiêu khích?

Ở hẻm Hoa Đào, cảnh sát đang bận rộn điều tra hiện trường.

Giang Bách Xuyên không đi xem tình hình của người chết, mà chậm rãi đi quanh con hẻm, từ đầu hẻm tới cuối hẻm, lại từ cuối hẻm dạo bước trở về. Cứ đi qua đi lại, như thể đến tham quan.

“Đội trưởng Giang.” Thẩm Vũ nhìn thấy anh trở lại, vội vàng báo cáo, “Người chết bị đâm vào tim, một đao chí mạng. Thời gian tử vong chưa đầy hai tiếng đồng hồ, hẳn là trong khoảng thời gian mưa lớn kia.”

Giang Bách Xuyên gật gật đầu, “Thân phận của người chết đã xác định chưa?”

“Tạm thời còn chưa thể xác định, trên người nạn nhân không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận, cũng không có bất cứ tiền bạc gì, không loại trừ khả năng hung thủ cướp xong rồi giết người.”

“Không phải không có loại khả năng này.” Giang Bách Xuyên khẽ gật đầu, “Cho người theo dõi các camera giám sát gần đó, camera giám sát ở đây hỏng hết rồi, còn một cái dùng được cách cuối con hẻm 20 mét, nếu hung thủ từ nơi đó tiến vào, hẳn là sẽ chụp được. Đại lộ Tân Hoa Xã nằm ngoài ngõ, các camera giám sát gần đó đều phải kiểm tra từng cái. Còn nữa, từ 6 giờ đến 8 giờ là giờ cao điểm, tuy rằng mưa to, nhưng nói không chừng có người nhìn thấy cái gì đó, cho người hỏi thăm một số người trên mấy tòa nhà kia.”

Anh tùy tay chỉ vào tòa nhà bên trái con hẻm, một tầng lầu kiểu cổ bảy tầng với một bảng hiệu cũ nát được treo trên đó, nhưng vẫn có thể nhìn ra bốn chữ “Chung cư hoa đào” trên bảng hiệu.

Thẩm Vũ trả lời: “Được rồi, tôi sẽ sắp xếp.”

Lúc này, các đồng nghiệp của bộ phận kiểm tra dấu vết hét lên, “Đội trưởng Giang, có phát hiện!”

Giang Bách Xuyên và Thẩm Vũ vội vàng bước tới, đồng chí kiểm tra dấu vết cẩn thận lấy từ cán dao xuống một dấu vân tay, “Cái này có thể do hung thủ để lại.”

Thẩm Vũ vui vẻ nói, “Có vân tay liền dễ làm, chúng ta đem so sánh nó với dấu vân tay trong kho, chắc chắn sẽ biết được hung thủ.”

Giang Bách Xuyên không lạc quan như anh ta, anh nhìn vào dấu vân tay như suy nghĩ gì đó, biểu tình nhàn nhạt, làm người ta không biết được suy nghĩ của anh.

Bởi vì mưa to cuốn trôi, dấu vết để lại tại hiện trường bị hạn chế, cảnh sát đã sớm trở về sở sau khi khảo sát xong. Thi thể của nạn nhân cũng được kéo về đồn cảnh sát và bàn giao cho một bác sĩ pháp y.

Danh tính của nạn nhân cũng được tìm thấy.

“Lương Bỉnh Thân, nam, 46 tuổi, giám đốc của công ty Công nghệ Vân Mộng, sống ở nam thành tiểu khu Kỳ Lân. Vợ ông Tưởng Dao cũng làm việc trong công ty Công nghệ Vân Mộng. Họ có một đứa con trai tên Lương Húc đang học đại học ở nơi khác. Mối quan hệ xã hội tương đối đơn giản, không cùng người khác kết thù.”

“Vào đêm xảy ra vụ việc, Tưởng Dao đã đi công tác ở thành phố A. Nhân viên công ty của Lương Bỉnh Thân nói rằng ông ta rời công ty sau khi làm việc và không ai thấy ông ta kể từ đó. Khi được phát hiện lần nữa chính là ở hẻm Hoa Đào.”

“Điều này thật kỳ lạ. Công ty và địa chỉ của nạn nhân đều ở khu nam thành. Tại sao anh ta lại xuất hiện ở hẻm Hoa Đào khu bắc thành? Có phải hung thủ đã cố tình dẫn anh ta đến đó?”

...

Trong khi nhóm điều tra tội phạm đang thảo luận về vụ án này, Thẩm Vũ hưng phấn chạy vào: “Tin tốt! Vụ án đã được phá! Có thể kết án! Mọi người tuyệt đối không thể tưởng tượng được hung thủ là ai đâu!”

“Tình huống như thế nào?” Những người khác không hiểu ra sao, theo bản năng nói tiếp.

Thẩm Vũ cũng không thừa nước đục thả câu, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Giang Bách Xuyên, bắt đầu chia sẻ những phát hiện của mình.

“Mọi người còn nhớ rõ lúc chúng ta xuất hiện cùng thời điểm đầu phố phát sinh vụ tai nạn xe cộ kia không?”

“Tôi nhớ a, lúc ấy vây quanh rất nhiều người, tôi còn phải giải tán đám người đó. Như thế nào, tai nạn xe cộ cùng vụ án này có quan hệ sao?”

“Đương nhiên là có rồi, hơn nữa quan hệ không nhỏ đâu!” Nói đến đây anh ta hưng phấn, lông mày đều muốn bay lên, “Các ngươi tuyệt đối không thể tưởng được ——

Người chết trong tai nạn xe cộ chính là hung thủ!”

“A? Không thể trùng hợp như vậy đi?”

“Như thế nào không thể? Tiền, đồng hồ đeo tay còn có cả ngọc bích của Lương Bỉnh Thân, đều nằm trong tay hắn. Dấu vân tay của vũ khí giết người cũng đã được so sánh, đó là bằng chứng rõ nhất, kẻ giết người chính là hắn không thể sai được.”

Thẩm Vũ nhanh chóng đem tình huống vụ việc nói xong, cuối cùng còn thêm một câu, “Cái này không phải là trùng hợp, cái này gọi là quả báo! Mới vừa cướp bóc giết người, ra khỏi hẻm đã bị đâm chết, đây là ông trời cũng nhìn không được.”

Mọi người kinh ngạc một trận, quả thực không thể tin được hung thủ cứ như vậy chó ngáp phải ruồi[1] tìm được rồi? Như thế nào giống như trò đùa vậy?

[1] Chó ngáp phải ruồi: Chỉ người không có năng lực, nhờ may mắn hiếm có mà làm được, có được cái gì đó.

“Còn nữa, kẻ hiềm nghi Lưu Tiểu Quân này, hắn là một kẻ trộm vi phạm nhiều lần, bởi vì trộm quá hai lần trên một hồ sơ tội phạm[2], lần này có khả năng thất thủ nên mới đâm người. Loại người này, vì tiền còn cái gì không dám làm?”

[2]: Chỗ này ta bó tay (╥﹏╥) lên tra từ nó cũng ra cái gì không hiểu luôn, phần gốc đây 因为偷盗留过两次案底. Nàng nào biết chỉ mị với (〒﹏〒).

Mọi người nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt, bước ngoặt kịch tính này, quả thực giống như một bộ phim điện ảnh.

Không biết ai đã đưa cái này lên Internet, cư dân mạng đang bàn tán sôi nổi về nó.

“Vụ án giết người nhanh nhất trong lịch sử đã được phá. Tên cướp cướp xong rồi bỏ chạy khỏi ngõ nhỏ, vừa lúc đâm vào đầu xe tải đi vào ngõ, đi đời nhà ma.”

“Mặc dù rất thảm, nhưng tôi nhịn không được muốn cười.”

“Trình độ của những tên cướp bây giờ đúng là không tốt. Lần sau còn tệ hơn lần trước. Không phải mấy ngày hôm trước còn có một kẻ cướp bóc xong rồi chui đầu vào khu cảnh sát vũ trang sao.”

“Khu cảnh sát vũ trang thì tính là gì, còn có một kẻ đi thẳng đến cục cảnh sát, cản đều cản không được.”

“Tuy rằng rất thảm, nhưng kẻ cướp bóc giết người không đáng để đồng tình.”

...

Tống Sơ Cửu cũng nhìn thấy tin tức, đương nhiên cũng biết rằng người ủy thác vẫn phải đội cái nồi này. Chà, cứ tưởng được lười biếng một hồi, rốt cuộc cũng không được, cô vẫn phải thực hiện mong muốn của người ủy thác.
Muốn không đội cái nồi này, phải tìm được hung thủ thật sự.

Tống Sơ Cửu biến mất khỏi chung cư, lại xuất hiện ở hẻm Hoa Đào. Nơi này không còn sự náo nhiệt ồn ào của đêm qua, những con hẻm trống trải càng hiện thêm sự rách nát.

Tống Sơ Cửu đi từ đầu hẻm đến cuối hẻm, lại từ cuối hẻm đi trở về, nhưng không tìm thấy đồng xu nào.

Cô biết sẽ không dễ dàng như vậy mà.

Cô thở dài một hơi, xoay người muốn đi, nhưng sau lưng lại truyền đến một giọng nói.

“Cô đang làm cái gì?”

Giọng nói này thập phần quen thuộc, cô đột ngột quay lại, trên mặt mang theo ý cười, “Là anh a.”

Một người đàn ông đứng ở cuối con hẻm, mi mắt lạnh lùng nhìn về phía cô. Chính là đồng loại kia ngày hôm qua cô vừa mới gặp.

Tống Sơ Cửu nhớ rõ hắn họ Giang.

“Chào anh, Giang tiên sinh.” Cô mỉm cười chào hắn.

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, Giang Bách Xuyên nhịn không được muốn cười lại với cô, nhưng chỉ kéo kéo khóe miệng, không cười lên nỗi. Mặt anh cương quá lâu.

Anh nhấc chân đi về phía cô, Tống Sơ Cửu ở phía bên kia con hẻm cũng tiến về phía anh. Hai người càng đi càng gần nhau, cuối cùng họ gặp nhau giữa hẻm.

“Cô đang làm gì ở đây?” Anh hỏi lại câu hỏi vừa rồi.

Đi lên liền nói anh bắt sai hung thủ, có thể hay không không quá hữu hảo? Tống Sơ Cửu xem xét từ ngữ rồi nói, “Tôi là chủ sở hữu của một văn phòng, nhận ủy thác của người khác để điều tra một số điều. Còn anh, Giang tiên sinh?”

Giang Bách Xuyên liếc nhìn cô, sự lạnh lùng cố tình ngưng tụ trên khuôn mặt của anh bất giác tiêu tan, “Tôi đang điều tra vụ án ngày hôm qua.”

“Cái gì? Vụ án ngày hôm qua không phải đã tìm được hung thủ rồi sao? Tôi đã thấy nó trên mạng rồi.” Cô còn tưởng rằng đã kết án rồi chứ.

Anh cau mày, “Vụ án vẫn chưa được kết án, những lời nhận xét trên Internet đều không đúng sự thật.”

Đôi mắt Tống Sơ Cửu sáng lên, “Nói cách khác, Lưu Tiểu Quân không phải hung thủ sao?”

Giang Bách Xuyên muốn nói rằng vụ án chưa được kết luận, nên không được tiết lộ ra ngoài, nhưng lời nói đến bên miệng lại đổi thành, “Đúng, không phải hắn.”

Tống Sơ Cửu cao hứng, quả nhiên vẫn phải tin tưởng cảnh sát nhân dân. Làm sao họ có thể bắt nhầm kẻ giết người chứ!

“Kỳ thật người ủy thác của tôi chính là Lưu Tiểu Quân, di nguyện cuối cùng của anh ta là không đội cái nồi này. Nếu mọi người đã điều tra ra, tôi không cần phải lo lắng về điều đó nữa, tôi thật sự rất cảm ơn mọi người.”

Tống Sơ Cửu vui vẻ trò chuyện cùng anh, tuy rằng khi bọn họ gặp nhau, không đề cập đến thân phận của từng người, nhưng liên hệ lẫn nhau vẫn có thể cảm ứng được, đối phương có hơi thở thuộc về yêu quái, vì vậy Tống Sơ Cửu cảm thấy nói cho anh cũng không có gì.

“Có cái gì cần tôi hỗ trợ cứ việc nói.” Không xuất ra lực mà ngồi mát ăn bát vàng, cô có hơi xấu hổ.

Giang Bách Xuyên xém chút buột miệng thốt ra từ “Được”, mặt vô biểu tình nói, “Không, không cần hỗ trợ.”

Tiểu yêu quái này chắc chắn đã sử dụng yêu pháp nào đó, nên khi mọi người nhìn thấy cô, liền sẽ vui vẻ, nhịn không được muốn thân cận, hơn nữa đối với cô hỏi gì đáp nấy, đây nhất định là hồ ly tinh biến hình!

Anh phải tránh xa cô.

Tống Sơ Cửu không có nghĩ nhiều, cười nói, “Được rồi, tôi đây đi về trước...”

“Đợi đã”, Giang Bách Xuyên mặt vô biểu tình gọi cô lại, “Có một việc cần cô hỗ trợ.”

Mười phút sau, ba người đứng ở phía dưới chung cư hoa đào.

Thẩm Vũ, người bị vội vàng gọi tới, thở hồng hộc hỏi, “Đội trưởng Giang, có chuyện gì mà gọi tôi vội vàng như vậy? Còn phải đến trong vòng mười phút nữa chứ.”

Giang Bách Xuyên cũng không biết cọng dây thần kinh nào của mình bị lắp sai nữa, anh thấy Tống Sơ Cửu chuẩn bị rời đi, đầu óc vừa kéo, ma xui quỷ khiến liền mở miệng gọi cô lại. Gọi thì cũng gọi rồi nhưng không biết phải lấy cớ gì, đến khi nhìn thấy chung cư hoa đào anh mới nhớ tới việc hỏi thăm người dân ở đây. Nhưng với khuôn mặt lạnh như băng của anh thì làm việc này không tốt lắm, thế nên anh đã gọi Thẩm Vũ tới.

“Tôi yêu cầu cậu sắp xếp người đi hỏi thăm một chuyến, cậu đã sắp xếp chưa?” Giang Bách Xuyên mặt vô biểu tình hỏi anh ta.

“A?” Thẩm Vũ có chút chột dạ, “Đây, đây không phải là cái kia, hung thủ đã được tìm thấy rồi sao? Chứng cứ vô cùng xác thực, tôi nghĩ mọi người đều bận rộn, còn làm điều thừa làm gì. Đúng rồi đội trưởng Giang, tôi cũng đang muốn hỏi anh đây, vụ án này không phải chân tướng đã rõ rồi sao, tại sao anh lại chưa cho kết án?”

“Chân tướng đã rõ ràng? A, cậu khi dễ người chết không thể nói chuyện, cậu nói cái gì thì là cái đó?” Giang Bách Xuyên lạnh lùng nhìn anh ta.

Thẩm Vũ sững người, nhìn chằm chằm vào hiện trường cái chết phía bên kia, hỏi một cách khó khăn, “Đội trưởng Giang, ý anh là vụ án này còn có vấn đề.”

Anh ta tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, bừng tỉnh đại ngộ, “Đội trưởng Giang anh vẫn luôn kêu tôi hỏi thăm cái chung cư này, có phải hay không anh đã phát hiện được gì đó.”

Giang Bách Xuyên không giải thích, chỉ nói, “Đoái công chuộc tội, hiện tại bắt đầu đi.”

“A? Tốt, tốt.” Trước nay chưa bao giờ thấy lão đại dễ nói chuyện như vậy, Thẩm Vũ nhanh chóng đáp ứng, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Thở ra một hơi, anh ta mới để ý thấy một người xa lạ đứng bên cạnh đội trưởng Giang.

Một tiểu cô nương mềm mại xinh xắn, mỉm cười ngọt ngào, làm người ta không thể không để ý.

Một người đàn ông khoảng một mét tám mươi ngay lập tức ngại ngùng, hai bên tai lặng lẽ đỏ, “Giang, đội trưởng Giang, đây là...”

Đây là tiểu tiên nữ tới từ nơi nào a, cười rộ lên cũng thật mẹ nó đẹp! Mẹ ơi tôi muốn yêu!

Giang Bách Xuyên mặt vô biểu tình liếc nhìn anh ta, “Cô ấy ở đây để hỗ trợ chúng ta làm việc.”

Quả nhiên là hồ ly tinh biến hình, nơi nơi câu nhân!

“Cô ấy giúp đỡ việc gì?” Thẩm Vũ lại trộm nhìn Tống Sơ Cửu lần nữa, hai bên tai càng đỏ.

Giang Bách Xuyên không muốn trả lời anh ta. Tên ngu xuẩn này một chút định lực đều không có, một câu của tiểu yêu quái liền thần hồn điên đảo, thật ngu ngốc không muốn nói chuyện với anh ta! Sẽ lây bệnh!

Vẫn là Tống Sơ Cửu tự mình giới thiệu, “Chào anh, tôi là Tống Sơ Cửu. Đội trưởng Giang nói lúc hỏi thăm các hộ gia đình, trong đó sẽ có phụ nữ, hai tên đàn ông các anh có chỗ hơi bất tiện, vì vậy nhờ tôi đi cùng.”

Việc này cũng không khó, thế nên Tống Sơ Cửu liền thuận miệng đáp ứng.

Thẩm Vũ, kẻ mà đầu óc đang tràn đầy hương vị tình yêu, không rảnh để suy nghĩ tại sao bên cạnh đội trưởng Giang lạnh lùng lại xuất hiện một cô gái, liệu có đúng hay không khi để một người không liên quan tham gia vào chuyến hỏi thăm. Anh ta háo hức chạy đến chỗ Tống Sơ Cửu, “Không sai, lúc trước hai tên đàn ông chúng tôi đi hỏi thăm, có một số phụ nữ độc thân căn bản không cho chúng tôi vào cửa! Lúc này, đúng là cần có một nữ đồng chí vừa ôn nhu lại thiện lương tới hỗ trợ...”

Giang Bách Xuyên hối hận, anh không nên kêu cái tên ngu xuẩn này tới đây. Nếu không phải khuôn mặt lạnh này không thích hợp hỏi thăm, anh sẽ không kêu tên ngu xuẩn này tới. Nhưng lúc này, anh tình nguyện chính mình đi hỏi thăm, cũng không muốn xem cái tên ngu xuẩn này biểu diễn khổng tước xòe đuôi ở đây!