Yêu quái luyến ái chỉ nam

Chương 3: Cái nồi này ta không bối 3




Editor: Ký Ức Nhỏ



Chung cư hoa đào đã có chút lâu đời, vách tường hai bên loang lỗ những vết trắng lốm đốm và những vết nâu do mưa để lại. Cửa sổ an ninh thậm chí còn bị rỉ sét, quần áo treo bên trong của người dân, đủ loại màu sắc, càng thêm vẻ lộn xộn.

Hành lang vừa hẹp vừa tối, sàn đá cẩm thạch ẩm ướt và hôi hám. Những bức tường trắng hai bên hành lang đã nhìn không ra màu sắc ban đầu, trên đó còn có những hoa văn lộn xộn mà trẻ em vẽ bạy bằng cọ và các loại vết bẩn khác.

Có tám hộ gia đình ở mỗi tầng lầu, mỗi bên hành lang có bốn hộ, chia thành hai bên đối diện nhau, bố cục đơn giản, từ đầu hành lang bên này có thể liếc mắt một cái nhìn đến hành lang bên kia.

Ban ngày đại bộ phận hộ gia đình đều đi làm, vì vậy chung cư khá im ắng. Từ tầng một đến tầng ba, họ chỉ gõ cửa sáu hộ gia đình, nhưng không nhận được bất cứ manh mối nào hữu ích.

Thẩm Vũ hơi nản chí, “Lão đại, thực sự phải tiếp tục hỏi thăm sao? Cảm giác không có chút tác dụng nào a, hôm đó mặc dù họ không ở nhà tránh mưa, nhưng mưa to như vậy tầm mắt cũng sẽ bị cản trở, có thể nhìn thấy được cái gì chứ.”

Tuy nói như vậy, nhưng anh ta vẫn nghiêm túc lập biên bản về các chuyến thăm, sau đó đánh dấu những hộ gia đình mà mình chưa đến thăm.

Giang Bách Xuyên khinh phiêu phiêu nhìn anh ta, một chữ cũng chưa nói, nhưng Thẩm Vũ lại sợ tới mức run run, “Ha, tôi nói giỡn thôi, chúng ta tiếp tục, tiếp tục.”

Tống Sơ Cửu ở bên cạnh không nhịn được cười ra tới, “Các anh thật thú vị.”

Cô mỉm cười, đôi mắt cong cong, cực kỳ giống trăng non. Hành lang tối tăm phảng phất nở ra một đóa hoa rực rỡ, ấm áp lại sáng lạn, khiến mọi người không thể không cảm thấy hạnh phúc khi ngắm nhìn cô.

Giang Bách Xuyên trong lòng ngứa ngứa, lại âm thầm cảnh giác, tiểu yêu quái này cười đẹp như vậy, chắc chắn là muốn câu dẫn anh, anh phải trấn định, tuyệt đối không để cô thực hiện được!

Thẩm Vũ ngây ngô cười, hắc hắc, tiểu tiên nữ khen anh ta thú vị. Từ “Các” đã bị anh ta tự động bỏ qua.

Bước chân anh ta phiêu phiêu, như bước trên bông, “Tiểu tiên nữ, cô làm nghề gì? Lần sau tôi còn có thể làm việc chung với cô nữa không? Chúng ta thêm WeChat đi, nếu rảnh thì thường xuyên liên hệ.”

“Được nha,” Tống Sơ Cửu sảng khoái móc di động ra, cùng anh ta thêm bạn tốt, “Bất quá tôi là chủ một văn phòng, thường xuyên chạy khắp nơi, nên sẽ không ở lại thành phố này lâu đâu.”

Tên WeChat của Thẩm Vũ là tên thật của anh ta, ảnh đại diện cũng là ảnh chụp của anh ta, chắc là ảnh chụp thời còn là sinh viên, trước màn ảnh là nụ cười dương quang sáng lạn, bĩ soái, lộ ra vài phần ngu đần.

Mà Tống Sơ Cửu thì càng đơn giản hơn, tên WeChat chỉ có một chứ “Cửu”, ảnh đại diện cực kì đơn giản thô bạo, là một mao gia gia màu hồng nhạt.

Nếu đổi lại là người khác Thẩm Vũ chắc chắn sẽ cảm thấy đối phương đang cầu tài, là con người tục khí. Nhưng nếu là Tống Sơ Cửu, Thẩm Vũ nghĩ rằng, tiểu tiên nữ quả nhiên khác biệt với người khác, ngay cả ảnh đại diện cũng tươi mát thoát tục không làm ra vẻ.

“Văn phòng của cô làm về cái gì?” Thẩm Vũ thập phần cảm thấy hứng thú hỏi, “Là văn phòng luật sư sao? Tiếp các loại án kiện kia chắc cũng giống công việc của chúng tôi, về sau nói không chừng còn có cơ hội cùng nhau hợp tác!”

Tống Sơ Cửu lắc lắc đầu, “Không phải tất cả đều là án kiện, cũng có những cái khác, chỉ cần có thể tìm tới tôi, lại không vi phạm pháp luật và các nguyên tắc cơ bản của xã hội, tôi đều sẽ trợ giúp người ủy thác hoàn thành.”

“Nghiệp vụ đó rộng như vậy, nếu về sau tôi có việc có thể tìm cô giúp không? Cô có danh thiếp không? Nói không chừng tôi còn có thể giúp cô quảng cáo...”

Thẩm Vũ càng nói càng hăng say, có xu hướng không dừng được. Tống Sơ Cửu chưa kịp trả lời, Giang Bách Xuyên đã lạnh lùng đánh gãy, “Tôi kêu cậu tới đây để nói chuyện phiếm hay đến để làm việc?”

Sau lưng Thẩm Vũ cứng đờ, cùng tiểu tiên nữ trò chuyện quá là hạnh phúc, hoàn toàn quên đội trưởng Giang lãnh khốc còn ở đây.

Anh ta lập tức hướng Giang Bách Xuyên lấy lòng cười cười, “Lập tức đi ngay!”

Nói xong, anh ta lập tức dẫn đầu bò lên trên lầu bốn.

Tống Sơ Cửu nhẹ nhàng thở ra, cũng may đội trưởng Giang kịp thời giải vây, nếu không cô cũng không biết làm thế nào để lấy cho anh ta một tấm danh thiếp. Cô nhận ủy thác toàn dựa vào di nguyện của người ủy thác, làm sao dùng đến danh thiếp chứ.

Giang Bách Xuyên mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Thẩm Vũ rời đi, trong lòng nghĩ sau khi trở về nên làm thế nào để rèn luyện anh ta, đã không đủ định lực, lại còn không có lòng dạ, tiểu yêu quái cười với anh ta một cái liền không biết đông tây nam bắc, thật đúng là không có tiền đồ.

Di động Tống Sơ Cửu lấy ra lúc nãy còn chưa đem cất, cô quơ quơ trước mặt Giang Bách Xuyên, “Giang tiên sinh, hai chúng ta thêm WeChat không? Có chuyện gì cũng thuận tiện để liên lạc.”

Giang Bách Xuyên lạnh mặt nói, “Tôi rất bận, không có thời gian chơi cái đó.” Nhưng tay anh vẫn rút ra điện thoại di động, lưu loát click mở WeChat, trước sau không quá một giây.

Tống Sơ Cửu còn chưa quá quen thuộc với tính cách của vị đồng loại này, thấy anh nói một đằng làm một nẻo, chỉ cảm thấy buồn cười. Vị này cũng không bất cận nhân tình[1] giống bề ngoài, ngược lại còn dễ ở chung.

[1] Bất cận nhân tình: Không để ý đến quan hệ tình cảm

Tên WeChat của anh là Giang Hải, ảnh đại diện là một mảnh biển rộng.

Tống Sơ Cửu cũng là lần đầu tiên biết tên của anh, lúc trước nghe đồng nghiệp kêu anh đội trưởng Giang, do đó cũng biết anh họ Giang, cô luôn gọi anh là Giang tiên sinh, cũng chưa hỏi qua tên của anh.

“Bách Xuyên.”

Một giọng nói phát ra từ trên đỉnh đầu cô, Tống Sơ Cửu ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt nghi hoặc, “Cái gì?”

“Giang Bách Xuyên, tên tôi.” Anh nâng nâng cằm, chỉ vào di động của cô, “Đó là tên giả.”

“Nga.” Tống Sơ Cửu phản ứng lại, anh trà trộn ở trong nhân loại, thế nên đã sử dụng tên giả là Giang Hải, mà tên thật của anh là Giang Bách Xuyên.

Giang Bách Xuyên, trăm sông đổ ra biển, tên hay.

Cô cũng không thay đổi tên của anh, chỉ mỉm cười nói với anh, “Tôi nhớ kỹ. Tôi sẽ không thay đổi phần tên của anh, lỡ đâu có người thấy sẽ gây phiền toái đến anh.”

Dừng một chút cô lại nói, “Tôi tên Tống Sơ Cửu, Tống triều Tống, tôi sinh ra vào ngày thứ chín của tháng chín... Ân, sinh ra, mama viện trưởng trong Viện Phúc lợi nhặt được tôi họ Tống, vì vậy tôi đã theo họ của bà ấy!”
Khi nói chuyện đôi mắt cô sáng lấp lánh, như đang hàm chứa các vì sao, tươi cười không dính bụi trần, tốt đẹp đến rối tinh rối mù.

Giang Bách Xuyên không chịu đựng nổi đành quay mặt qua chỗ khác, ngoài miệng lại ghét bỏ, “Tên này lấy thật tùy tiện.”

Tống Sơ Cửu cười cười, chân thành khen, “Tên của anh rất hay, cũng rất ý nghĩa, trăm sông đổ ra biển, nghe rất khí thế hào hùng.”

Giang Bách Xuyên nhịn không được tâm tình sung sướng, tiểu yêu quái này nhất định là ong mật tinh biến hình, miệng thật ngọt.

"Được rồi, đừng vuốt mông ngựa[2], tiếp tục công việc."

[2] Vuốt mông ngựa: Là lời nói, hành động, cử chỉ của những kẻ nịnh hót, tâng bốc, chỉ tính toán cho lợi ích của riêng mình.

Tống Sơ Cửu tốt tính cười cười, không cãi lại, vị đồng loại này phỏng chừng tuổi cũng không lớn, thích nghe lời hay. Khi khen anh, đôi mắt anh liền mang theo ý cười, ngay cả sự lạnh nhạt cố tình duy trì cũng tiêu tán đi.

Hai người bọn họ đi lên tầng bốn, Thẩm Vũ đã đứng chờ ở cửa nhà 401. Thấy bọn họ đi lên, mới gõ cửa.

“Xin chào, chúng tôi là đội cảnh sát thành phố, muốn tìm anh hỏi một vài tình huống.”

Gõ cửa liên tiếp ba lần mà không có ai trả lời, Thẩm Vũ nhìn về phía bọn họ nhún vai, “Không có người.”

Giang Bách Xuyên không nói lời nào, nâng cằm lên chỉ vào nhà đối diện, nhà 402, Thẩm Vũ đành phải đi gõ cửa lần nữa.

"Xin chào, chúng tôi là đội cảnh sát thành phố, muốn tìm anh hỏi một vài tình huống.

Vẫn không có ai.

Thẩm Vũ nói đi nói lại, miệng đều khô khốc, lại không dám để Giang Bách Xuyên mở miệng dò hỏi. Miệng của lão đại được làm bằng băng, vừa lãnh vừa ngạnh, không dễ dàng làm anh mở miệng, đặc biệt là loại công việc yêu cầu sự phối hợp của người khác. Nếu không, lỡ đắc tội người khác, ngược lại khiến công việc của bọn họ càng trở nên khó khăn hơn.

Thời điểm phá án mới cần anh, bình thường làm một linh vật là tốt rồi.

Thẩm Vũ một bên gõ cửa, một bên cười trên nỗi đau của người khác, đội trưởng trong lòng bọn họ.

Thời điểm gõ cửa nhà 405, rốt cuộc có động tĩnh, cửa mở.

Nhưng không phải cửa nhà 405, mà là nhà đối diện, nhà 406.

Đằng sau cánh cửa sắt đỏ tươi dán chữ “phúc”, xuất hiện một người phụ nữ tóc dài mặc váy liền, bộ dáng hơn hai mươi tuổi. Sắc mặt cô ấy có chút tiều tụy, trong tay chỉ cầm một chùm chìa khóa, khi nhìn đến ba người Thẩm Vũ thì nhanh chóng gục đầu xuống, mái tóc dài che một nửa khuôn mặt, hai tay có chút run rẩy, cúi đầu chuẩn bị rời đi.

Thẩm Vũ theo bản năng gọi cô ấy lại, “Xin chào, chúng tôi đến từ đội cảnh sát thành phố, muốn hỏi cô một vài tình huống không biết có được không?”

Người phụ nữ cúi đầu, nắm chặt chìa khóa trong tay, giọng nói có chút khàn khàn, “Xin lỗi, tôi có việc gấp...”

“Sẽ không quá hai phút.” Giang Bách Xuyên lạnh như băng mở miệng.

Sự lạnh lùng trong giọng nói khiến người phụ nữ run rẩy. Thẩm Vũ càng cảm thấy tồi tệ, liền trở tay đem đội trưởng kéo về phía sau anh ta.

Giang Bách Xuyên ngước mắt nhìn anh ta, lại không có tức giận.

Thẩm Vũ đầy mặt tươi cười, cố gắng điều chỉnh không khí, “Đúng đúng, trì hoãn không quá hai phút đâu, chúng tôi cũng vì công việc, vụ án ngày hôm qua chắc cô đã nghe rồi chứ? Phát sinh trước chung cư, không nhanh chóng tìm được hung thủ mọi người cũng không an tâm không phải sao”

Nghe vậy, thân mình người phụ nữ căng cứng, chìa khóa trong tay cô ấy bị siết chặt hơn, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà nổi lên màu trắng xanh.

Cô ấy trầm mặc thật lâu, sau đó nhỏ giọng thì thầm một tiếng được, xoay người mở cửa ra.

Là một cảnh sát nhạy cảm, Thẩm Vũ cảm thấy phản ứng này dường như không thích hợp, hắn đem ánh mắt chuyển đến trên người đội trưởng nhà mình, Giang Bách Xuyên khẽ gật đầu, thấp giọng nói một câu, “Cậu lên dò hỏi như bình thường.”

Đội trưởng đã nói như vậy, Thẩm Vũ liền an tâm, đi theo người phụ nữ vào nhà. Tống Sơ Cửu cùng Giang Bách Xuyên cũng đi theo sau.

Nhà là một thiết kế hai phòng và một sảnh, giống như các căn hộ khác, là bố cục thống nhất của chung cư. Phòng khách được trang trí theo phong cách Nhật, ấm áp lại thoải mái, cây xanh được đặt ở khắp mọi nơi trên bàn trà và các góc tường, trông có vẻ sinh cơ bừng bừng. Chỉ là ban ngày ban mặt mà trong phòng cũng kéo đầy những bức màn dày, ánh sáng không đủ, mạc danh có chút áp lực.

Người phụ nữ mời bọn họ ngồi xuống, đưa vài tách trà. Sau đó ngồi trên sofa không nói lời nào.

Bầu không khí im lặng đến xấu hổ, Thẩm Vũ lúng túng nhìn phía đội trưởng, cái này phải làm sao?

Giang Bách Xuyên nhìn Tống Sơ Cửu, Tống Sơ Cửu nhận được tín hiệu của anh, ngay lập tức hiểu được, mỉm cười nói với Thẩm Vũ, “Để tôi hỏi, anh cứ ngồi đấy.” Đi theo họ nhìn một đường, cô cũng đại khái biết được quy trình.

Thẩm Vũ như được đại xá, tiểu tiên nữ thật là người đẹp thiện tâm, cứu anh ta khỏi nước sôi lửa bỏng!

Tống Sơ Cửu trên mặt mang theo ý cười, ngữ khí ôn ôn nhu nhu, “Tôi tên là Tống Sơ Cửu, cô tên là gì?”

Người phụ nữ nháy mắt ngẩng đầu, nhìn nhìn cô, trong lòng liền thả lỏng.

“Tôi, tôi tên Diệp Kiều Y.”

“Kiều Y tên rất đẹp, tên này đẹp giống cô vậy.” Tống Sơ Cửu từ tự đáy lòng khen ngợi.

Diệp Kiều Y cuối cùng cũng mỉm cười, khóe miệng cong cong, cả người đều thả lỏng, “Không đâu, tên này rất bình thường.”

Giang Bách Xuyên ngồi bên cạnh, đáy lòng ghét bỏ không thôi, thấy ai cũng khen, chắc chắn là ong mật tinh biến hình! Không đúng, cũng có thể là vua nịnh nọt!