Yêu quái luyến ái chỉ nam

Chương 4: Cái nồi này ta không bối 4




Editor: Ký Ức Nhỏ



Tống Sơ Cửu trời sinh đã làm người thích, bất kể nam nữ già trẻ, thấy cô liền vui vẻ không thôi.

Cũng đúng, có ai mà không thích tiền chứ?

Thế nhân đều yêu tiền, dù là người thanh cao kiêu ngạo, coi tiền tài như cặn bã, nhưng họ cũng phải cần tiền. Ăn, mặc, ở, đi lại cái nào không cần tiền. Chỉ cần muốn sống thì đều phải cần tiền.

Mà Tống Sơ Cửu chính là nhân dân tệ thành tinh, mọi người càng thích tiền, thì họ càng yêu thích cô, cô dựa vào tín ngưỡng của chúng sinh mới hóa hình thành công, vì vậy việc mọi người đều yêu cô cũng không có gì là lạ.

Diệp Kiều Y là một người bình thường, đương nhiên cũng không ngoại lệ, vừa thấy Tống Sơ Cửu cô ấy liền thích. Tống Sơ Cửu nói chuyện lại ôn nhu săn sóc, chỉ nói mấy câu đã khiến cho cô ấy hoàn toàn thả lỏng, hỏi gì đáp nấy.

“Ngày hôm qua tôi ở nhà cả ngày, không đi ra ngoài...”

“Hôm qua là thứ ba, cô không đi làm sao?”

Tống Sơ Cửu cũng chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ vừa hỏi tới việc này, Diệp Kiều Y vốn dĩ thả lỏng, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi.

Bộ dáng này vừa thấy liền biết không bình thường, ba người liếc nhìn nhau, không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cô ấy.

Diệp Kiều Y bất giác bừng tỉnh, cô ấy lại trở về trạng thái khẩn trương lúc đầu, thanh âm thấp thấp nói, “Tôi đã từ chức, còn chưa tìm được công việc mới...”

Sau đó, cô ấy lại tung ra một quả bom[1], “Tôi, thật ra tôi đã nhìn thấy hung thủ...”

[1]: Ở đây có thể hiểu Diệp Kiều Y tung ra một tin tức bất ngờ.

“Cái gì?”

Ba người kinh ngạc không thôi, Thẩm Vũ không kịp chờ Tống Sơ Cửu mở miệng, đã vội vàng dò hỏi, “Cô đã thấy kẻ giết người ở đâu, vào thời gian nào, tình huống hung thủ lúc ấy ra sao? Cô vẫn còn nhớ rõ hình dáng bên ngoài của hung thủ chứ?”

Các câu hỏi liên tiếp được ném ra, khiến Diệp Kiều Y chân tay luống cuống, Tống Sơ Cửu an ủi cô ấy, “Không sao, cô cứ từ từ trả lời, nhớ được cái gì thì nói cái đó.”

Giọng cô dường như mang lại cho Diệp Kiều Y một liều thuốc ổn định, Diệp Kiều Y bình tĩnh trở lại, chậm rãi mở miệng.

“Mấy ngày nay giấc ngủ của tôi thường xuyên bất ổn, khoảng 7 giờ chiều ngày hôm qua, tôi vừa mới tỉnh dậy, phát hiện bên ngoài trời đang mưa, nhớ tới quần áo trên ban công còn chưa thu, tôi liền đi lên thu quần áo.”

“Sau đó tôi nhìn thấy phía dưới ngõ nhỏ có một người đàn ông, mặc dù mưa rất lớn ông ta vẫn đứng đó, vì vậy tôi liền nhìn thêm vài lần. Một lát sau, có một người khác mặc đồ đen đi từ bên kia ngõ nhỏ qua, hắn đi đến trước mặt người đàn ông nọ, đột nhiên hắn lấy ra một con dao, cầm dao uy hiếp người đàn ông, buộc người đàn ông giao hết tiền trên người ra cho hắn.”

“Người đàn ông mặc tây trang không muốn, ông ta liền chạy, sau đó đã bị người mặc đồ đen đâm chết.”

“Sau khi người đàn ông mặc tây trang ngã xuống, người mặc đồ đen lấy hết đồ đạc cầm đi, chạy ra khỏi ngõ nhỏ, kết quả đâm phải chiếc xe đang chạy tới.”

Lúc đầu Tống Sơ Cửu không phát hiện gì, nhưng khi nghe đến phần sau, biểu tình của cô có chút cổ quái, không kịp đợi cô hỏi, Thẩm Vũ đã vội vàng nói, “Ý cô là, cô đã tận mắt nhìn thấy hung thủ!”

Biểu tình anh ta hưng phấn, “Thật tốt quá, vốn dĩ vật chứng đã vô cùng xác thực, hiện tại lại có thêm nhân chứng, vụ án này đã không còn gì đáng ngờ, có thể kết án!”

Nghe anh ta nói như vậy, Tống Sơ Cửu do dự không biết có nên hỏi ra nghi vấn trong lòng mình không, cô nghĩ cảnh sát đều giống Giang Bách Xuyên, biết Lưu Tiểu Quân không phải hung thủ. Nhưng bây giờ Diệp Kiều Y lại giả bộ nói cô ấy tận mắt nhìn thấy Lưu Tiểu Quân giết người, đây không phải là bịa chuyện sao? Làm loại chuyện khai báo giả này đối với cô ấy có chỗ tốt gì? Trừ phi cô ấy có liên quan đến hung thủ của vụ án.

Tống Sơ Cửu bỗng nhiên phản ứng lại. Có lẽ Thẩm Vũ làm vậy để khiến kẻ thù mất cảnh giác, phòng ngừa rút dây động rừng, sau khi trở về lại tiếp tục điều tra.

Nếu nghĩ theo cách này, thì những lời Tống Sơ Cửu đang nghi ngờ không nên hỏi ra. Cô thấy Giang Bách Xuyên cũng không nói gì, liền biết quyết định của mình là đúng. Vì vậy cô cũng làm ra biểu tình sung sướng giống Thẩm Vũ.

Diệp Kiều Y trong mắt vẫn mang theo vẻ khẩn trương, nhưng trong lòng lại lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm, cô ấy không nghĩ tới cảnh sát sẽ dễ dàng tin lời mình đến thế. Chỉ có thể cảm ơn tên trộm tham lam, đã để lại quá nhiều chứng cứ.

Thẩm Vũ lại hỏi một số chi tiết cụ thể, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mới quyết định rời đi.

“Mấy ngày này cô đừng rời khỏi thành phố C, chúng tôi có thể trở lại hỏi cô bất cứ lúc nào, cảm ơn cô đã phối hợp.”

Diệp Kiều Y cúi đầu trả lời, “Không, không cần khách khí.”

Mãi cho đến khi ba người rời đi, nghe tiếng bước chân xuống hành lang của họ, rốt cuộc không nghe thấy giọng nói của họ nữa, Diệp Kiều Y hai chân mềm nhũn nằm liệt trên mặt đất, phía sau lưng đã ướt đẫm.

Nửa ngày sau cô ấy đứng dậy, luống cuống tay chân tìm di động, đánh ra một dãy số rồi gọi đi.

Đầu dây bên kia của di động được kết nối, giọng nói quen thuộc truyền tới. Diệp Kiều Y rốt cuộc nhịn không được, khóc thành tiếng.

“Cảnh sát tìm tới...”

Ba người Tống Sơ Cửu đi xuống lầu, không tiếp tục hỏi thăm nữa. Ra khỏi cửa chung cư, vẻ hưng phấn của Thẩm Vũ vẫn như cũ không áp xuống được, “Khó trách Giang đội trưởng vẫn luôn muốn tôi đi dò hỏi, thu hoạch không nhỏ chút nào. Bây giờ tốt rồi, nhân chứng vật chứng đều có, vụ án có thể kết!”

Giang Bách Xuyên mặt vô biểu tình liếc nhìn anh ta, “Ngu xuẩn.”

Lúc này Tống Sơ Cửu cũng hiểu ra, kinh ngạc nói: “Vừa rồi là diễn kịch không phải sao? Anh thế mà thật sự tin lời cô ấy?!”

Thẩm Vũ không hiểu ra sao, “Diễn kịch cái gì, còn nữa vì cái gì không thể tin lời cô ấy”

Tống Sơ Cửu không biết nên nói gì cho tốt, Giang Bách Xuyên lạnh lùng mở miệng, “Nói cậu ngu xuẩn cậu còn không nhận, lý do có trăm ngàn chỗ hở như vậy thế mà cậu cũng tin! Tôi hỏi cậu, hôm qua khi nào mưa tạnh?”

Thẩm Vũ cố gắng nhớ lại: “Khoảng gần 7 giờ rưỡi, tôi vừa lúc ở bên ngoài, khi mưa tạnh tôi có nhìn đồng hồ.”

“Lương Bỉnh Thân chết khi nào? Trước khi mưa tạnh hay sau khi mưa tạnh?”

“Chắc chắn là trước khi mưa tạnh, vì miệng vết thương có dấu vết bị nước mưa ngâm.”

“Lưu Tiểu Quân bị đâm chết lúc nào?”

“7 giờ 58 phút, trên chiếc xe gây ra có ghi lại.”
“Như vậy, Lưu Tiểu Quân giết Lương Bỉnh Thân trước lúc 7 giờ rưỡi, sau đó chạy khỏi hẻm nhỏ, lúc 7 giờ 58 phút thì bị đâm chết đúng không?”

Vừa nói như vậy, Thẩm Vũ rốt cuộc phát hiện thấy không đúng, việc chạy hết đoạn đường 50 mét trong khoảng thời gian gần nữa giờ làm anh ta trợn tròn mắt, nhưng vẫn mạnh miệng nói, “Vạn nhất nếu hắn giết người rồi chạy, sau đó lương tâm bất an nên quay trở lại, thời điểm lần nữa chạy trốn bị đâm phải thì sao? Rốt cuộc ở hiện trường có nhiều chứng cứ chỉ về hắn như vậy...”

Giang Bách Xuyên lạnh mặt không muốn nói chuyện cùng tên ngu xuẩn này, vẫn là Tống Sơ Cửu phân tích cho anh ta: “Mặc dù vậy, điều đó cũng không khớp với lý do của Diệp Kiều Y. Cô ấy nói lúc 7 giờ nhìn thấy Lưu Tiểu Quân giết chết Lương Bỉnh Thân, rồi chạy trốn khỏi hẻm nhỏ, sau đó bị đâm chết, cái này trung gian chưa tới một tiếng. Còn nữa, nếu cô ấy thật sự nói đúng, lúc mưa to Lưu Tiểu Quân giết chết Lương Bỉnh Thân, vậy trên hung khí sẽ không lưu lại dấu vân tay của hắn, chắc chắn đã bị nước mưa rửa sạch rồi.”

“Nhưng cố tình dấu vân tay của hắn lại có trên hung khí, điều đó cho thấy dấu vân tay của hắn được lưu lại sau khi mưa đã tạnh.” Thẩm Vũ rốt cuộc cũng phản ứng lại, theo suy nghĩ của cô nói tiếp, “Vốn dĩ dấu vân tay có thể chứng minh hắn là hung thủ, nhưng giờ lại giúp hắn rửa sạch hiềm nghi. Nhưng Diệp Kiều Y nói cô ta tận mắt nhìn thấy Lưu Tiểu Quân giết người, lại là lúc 7 giờ, điều này rõ ràng là nói dối.”

Còn nói là trăm ngàn chỗ hở, đúng hơn là không chịu xem xét kỹ lưỡng.

Thẩm Vũ quay lại, nhận ra chính mình thật ngu ngốc, không nhịn được đỏ mặt, “Cái kia, tôi chỉ là nhất thời không suy nghĩ cẩn thận...”

“Không phải, chỗ không hợp lý quan trọng như vậy mọi người đều không biết, cũng không phải chỉ có mình tôi ngốc.”

Giang Bách Xuyên lạnh lùng nhìn anh ta, “Không, chỉ có mình cậu là ngu xuẩn. Sáng hôm nay lúc mở họp chúng ta thảo luận về chỗ dị thường của vân tay, vì vậy hoài nghi hung thủ là một người khác. Nhưng cậu, sau khi biết dấu vân tay là của Lưu Tiểu Quân, mà trên người hắn lại tìm được đồ vật của Lương Bỉnh Thân, thì liền khẳng định hung thủ chính là hắn, về ký túc xá suy ngẫm đi.”

Thẩm Vũ mặt càng đỏ hơn, “Tối hôm qua tôi bận rộn cả một đêm, tìm hiểu chân tướng của vụ án, lúc này mới...” Càng nói giọng anh ta càng nhỏ, gần như không dám ngẩng đầu nhìn đội trưởng nhà mình.

Giang Bách Xuyên cũng lười nói với anh ta, tên ngốc này tâm lớn, tính tình như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, nếu anh ta có thể sửa đổi, đó mới thật là chuyện lạ.

“Đội trưởng Giang, Diệp Kiều Y này khẳng định có vấn đề, vừa rồi vì sao các người không vạch trần cô ta?” Còn tùy ý để anh ta nói bậy.

“Diệp Kiều Y có vấn đề, nhưng cô ta không phải hung thủ. Dựa vào vết thương trên người của Lương Bỉnh Thân, pháp y suy đoán hung thủ là một người đàn ông trưởng thành cao hơn 1m75. Bất quá Diệp Kiều Y khẳng định có liên quan tới hung thủ, bằng không sẽ không đưa ra bằng chứng giả. Cậu làm như vậy cũng không phải không có tác dụng, đã tránh cho rút dây động rừng, làm cho hung thủ thả lỏng cảnh giác, lộ ra dấu vết.”

Giang Bách Xuyên giải thích một phen, Thẩm Vũ rốt cuộc cũng không chột dạ nữa, “Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?”

“Phái người nhìn chằm chằm Diệp Kiều Y, cô ta khẳng định có liên quan tới hung thủ.”

“Được, tôi lập tức đi làm.”

Thẩm Vũ đi gọi điện thoại, Tống Sơ Cửu nhìn sắc trời cũng không còn sớm, liền tạm biệt hai người.

Giang Bách Xuyên buột miệng thốt ra từ “Được”, tới bên miệng lại đổi thành, “... Có vẻ không thích hợp, đã để cô phải đi cùng chúng tôi nửa ngày trời, vậy mời lại cô bữa cơm đi.”

Thẩm Vũ nói chuyện điện thoại xong trở về, vừa lúc nghe thấy câu này, lập tức nói, “Đúng đó tiểu tiên nữ, vừa lúc tới giờ ăn tối, cùng nhau ăn bữa cơm đi.” Cuối cùng lại cợt nhả tiến đến bên người Tống Sơ Cửu nhỏ giọng nói, “Đội trưởng Giang trước giờ chưa bao giờ mời khách, tôi nhận thức anh ấy 5 năm cũng chưa mời tôi quá một lần, lần này nhờ phúc của cô, giúp tôi cọ được một bữa cơm của lão đại.”

Tống Sơ Cửu cũng không từ chối, mỉm cười nói, “Ăn cơm cũng có thể, bất quá vẫn là để tôi mời đi. Hai người cũng coi như đã giúp đỡ cho tôi, mời hai ngươi ăn bữa cơm coi như biểu thị lòng biết ơn vậy.”

Giang Bách Xuyên nghĩ thầm, đây thật là một cô gái tốt. Ngay sau đó liền nghe Thẩm Vũ nói, “Đây là làm sao a, đã nói để đội trưởng Giang mời mà. Đội trưởng Giang khó lắm mới nói ra câu này, vẫn là để anh ấy mời đi, lần sau cô lại mời cũng đươc. Lần sau nữa lại đến phiên tôi mời.”

Như vậy thì có thể cùng tiểu tiên nữ ăn thêm vài bữa cơm, hắn thật cơ trí!

Thẩm Vũ lâm vào ảo tưởng tốt đẹp, không chú ý tới lãnh ý của Giang Bách Xuyên cơ hồ muốn đem hắn chọc thành lỗ thủng.

Bởi vì hai người Giang Bách Xuyên ăn cơm xong còn phải đi về tiếp tục công tác, vì vậy bọn họ cũng không chạy quá xa, chỉ tìm một tiệm cơm nhỏ sạch sẽ ở ven đường. Ba người gọi sáu món ăn, cơm miễn phí, sạch sẽ, giá cả lại phải chăng.

Tống Sơ Cửu không đặt cao việc ăn uống, tùy tiện ăn một chút liền buông xuống. Giang Bách Xuyên tuy rằng thích mỹ thực nhân gian, nhưng miệng anh kén chọn, trong sáu món ăn, chỉ có một đĩa chua ngọt hợp ý anh, vì vậy anh chỉ ăn món đó. Phần còn lại đều vào bụng của Thẩm Vũ, làm anh ta căng cả bụng.

“Đội trưởng Giang lần đầu tiên mời ăn cơm, thế nào cũng phải nể tình ăn hết.”

Giang Bách Xuyên cười lạnh một tiếng, đứng dậy tính tiền. Tống Sơ Cửu chậm một bước, cũng không tranh đoạt. Lần sau mời lại cũng được.

Sau khi ba người rời khỏi quán, Tống Sơ Cửu nói, “Tôi và các anh không tiện đường, tôi đi hướng bên này, chúng ta tách ra từ đây đi.”

“Không được đâu tiểu tiên nữ, tôi đưa cô về. Một cô gái đi một mình vào ban đêm không an toàn, đặc biệt là người lớn lên xinh đẹp như cô.”

Tống Sơ Cửu cười cười, “Không sao, không cần phiền toái anh, nhà tôi ở đây không xa, rất mau liền đến.” Cô vẫy vẫy tay, xoay người rời đi, “Lần sau gặp lại!”

Thẩm Vũ còn muốn nói gì đó, thì đã bị Giang Bách Xuyên lên tiếng đánh gãy, “Được rồi, chúng ta còn có việc phải trở về, để cô ấy về một mình đi.”

Giang Bách Xuyên đại khái biết Tống Sơ Cửu không ở thành phố này, bằng không anh ở thành phố C 5 năm, không đến mức một lần cũng chưa gặp qua nhau. Yêu quái có thủ đoạn khó lường, cô phỏng chừng sẽ dùng thủ đoạn đặc thù để trở về, Thẩm Vũ đi theo sau, chỉ gây thêm phiền toái cho cô.

Thẩm Vũ không biết điều này, trơ mắt nhìn Tống Sơ Cửu đi xa, ánh mắt u oán, “Đội trưởng, anh xứng đáng 28 tuổi còn không có bạn gái! Đã trễ thế này còn để một cô gái tự mình trở về, anh muốn độc thân cũng không cần kéo theo tôi a!”

Giang Bách Xuyên lười phản ứng với anh ta, tiến lên hai bước rồi đột nhiên quay đầu lại, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm anh ta, “Tiền mặt hay chuyển khoản?”

Thẩm Vũ bối rối, “Cái gì?”

“Tiền cơm!” Giang Bách Xuyên không đỏ mặt chút nào nói ra hai từ, “Tống Sơ Cửu chỉ ăn một ít, cậu ăn năm món tôi chỉ ăn một món, chia AA[2] rõ ràng là không hợp lý. Tổng cộng là 120 tệ, cậu đưa 100, tôi đưa 20, thập phần công bằng. Cậu chuyển khoản hay trực tiếp đưa tiền mặt?”

[2] Chia AA: Chia 50-50, chia đều số tiền cho nhau khi tính tiền.

Thẩm Vũ sợ ngây người, vẻ mặt rạn nứt, anh ta biết từ trước đến nay lão đại hay keo kiệt, nhưng không nghĩ tới anh có thể keo kiệt đến mức này!

Dưới cái nhìn lạnh băng như nhìn người chết của Giang Bách Xuyên, Thẩm Vũ run run rẩy rẩy móc di động ra rồi chuyển cho anh 100 tệ.

“Đội trưởng Giang, anh như vậy chắc chắn sẽ không tìm được bạn gái.” Trước mặt tiểu tiên nữ còn giả vờ hào phóng, người ta vừa đi liền bắt anh ta chia tiền cơm. Bất quá tiểu tiên nữ quả nhiên khác biệt, lão đại của anh ta trước kia thậm chỉ còn chưa bao giờ giả vờ hào phòng!

Giang Bách Xuyên cười nhạo một tiếng, “Tìm bạn gái làm gì! Dưỡng bạn gái không cần tốn tiền à?”

Để hắn tiêu tiền dưỡng bạn gái?

Không có khả năng, đời này đều không có!

____________________

Chờ ngày anh bị vả mặt (¬_¬)