Thú Tu Thành Thần

Chương 1091: Xuất thân của Băng Thần - uy lực của Tinh Không Chiến Kỹ


Băng Thần thì hoàn toàn không biết gì cả, hắn chỉ biết điên cuồng hấp thu thông tin, đáng tiếc mấy người kia vừa mới đi hoàn toàn không thấy được cảnh mười giọt huyết mạch kia bị cắn nuốt hết toàn bộ, trên thân thể Băng Thần không chỉ khí tức.

Trên lưng hắn xuất hiện một đôi cánh nhìn có vẻ hư ảo, tuy chuyển động mượt mà nhưng có cảm giác giống như pha lê chói sáng, dù ánh trăng yếu ớt vẫn đủ làm nó lóe lên thật lung linh, có thể rất nhanh liền thu lại vào trong thân thể Băng Thần.

Khoảng nửa tiếng sau Băng Thần mở to mắt đứng dậy, trên tay xuất hiện Thanh Thủy Kiếm, cổ tay khẽ động một kiếm chỉ có kiếm khí không có nguyên lực nhưng uy thế vẫn vô cùng khủng bố, một đường lướt đi với tốc độ khủng khiếp. Ngoài trốn xa xôi đỉnh núi cao chót vót hiện ra thật hùng vĩ.

“Xoẹt”

Đỉnh núi tiếp nhận kiếm khí tẩy lễ nhưng lại không hề có chút nhúc nhích, thực chất nếu có người hữu tâm sẽ thấy một đường chỉ mảnh cắt ngang ngọn núi, trước sau ngọn núi cây cối đổ rập xuống cho người biết nhát cắt kia thực sự tồn tại.

Ở sân nhà Băng Thần bắt đầu múa kiếm nhưng không phải một thanh, ba thanh kiếm xuất hiện, hai cái trên tay hắn còn một cái thì xoay động nhờ sự điều khiển của Nguyên Khí tỏa ra từ hai thanh kiếm khác, động tác Băng Thần có nhu có cương rất nhiều sắc thái.

Vũ kỹ của thập đại môn phái bị hắn sự dụng thành thạo đến mức không thể mượt hơn thế nên khi rút hết ưu điểm ra thì mọi thứ thật hoàn mỹ, công kích mạnh mẽ nhưng đòn đánh ra sắc bén tĩnh lặng đến mức hoàn hảo.

Thi triển sát chiêu mang tính hủy diệt nhưng nhìn hắn cảm giác chẳng có gì đặc biệt cả, cảm giác này sẽ đặc biệt gây ức chế cho đối thủ của hắn, mỗi động tác đều mang theo một chút kỳ dị làm người khác khó có thể diên tả nên lời.

Tuy rằng mang cảm giác kỳ dị nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều cực kỳ chặt chẽ công phòng đều không có kẽ hở, rõ ràng là như thế kín kẽ có điều đổi lại góc nhìn lại cảm thấy đâu cũng có kẽ hở, biến chiêu lại tới thì kẻ hở lại thành tử địa.

Kiếm pháp nhanh chóng được hình thành một cách hoàn chỉnh, đến sau cùng Băng Thần cảm giác đã viên mãn bỗng nhiên linh hồn dường như dịch chuyển đến một nơi khác, vị thế của hắn giống như một cái khán giả đang coi phim vậy.

Một nữ nhân trên tay cầm lấy Thanh Thủy Kiếm lao tới chiến đấu với một đám quái vật hình thù quái dị, rõ ràng nàng ta rất mạnh thế nhưng đám quái vật kia lại cực kỳ khủng bố, mỗi kiếm huy ra thì cái đám quái vật với sức mạnh phi thượng lại bị giết chết một cách dễ dàng.

Thời gian cứ thế trôi qua một ngày, hai ngày rồi ba ngày cuối cùng nàng chiến thắng nhưng cả người khắp nơi thương tích đầy mình, một nam nhân cả ngươi thương tích cũng không nhẹ đi tới nước mắt đầm đìa, hắn nhìn vết thương trên ngực của nàng dần dần lan rộng nước mặt tuôn rơi.

Sau đó nàng tan biến hóa thanh từng hạt nhỏ sáng lung linh mua muôn vàn ánh sao nhẹ nhàng trôi trên bầu trời, cho đến một ngày cùng với muôn ngàn tia sáng khác tụ lại với nhau, Băng Thần nhận ra đó là lõi của một cái Vũ trụ đã lụi tàn thế nhưng cái này lớn quá mức.

Cuối khi hóa thân của nàng chạm tới thì như đã hấp thu đủ cái lõi kia dường như muốn nổ tung, thường thì nó sẽ khai sinh ra một cái Vũ trụ đẳng cấp tương tự hoặc phân ra làm nhiều cái nhỏ hơn, Băng Thần chống cằm nhìn xem bởi chuyện này hắn chỉ nghe nói qua chứ chưa tận mắt chứng kiến.

Thế nhưng trương phình đến cực độ cái lõi lại không nổ tung mà lại hóa cát bụi, cả kiến trúc khổng lồ chớp mắt liền sụp đổ, phía bên trong cùng một quả cầu sáng chói bay ra lướt thật nhanh xuyên qua muôn vàn cái vũ trụ sau đó đâm xuống một hành tinh thì liền hư hóa để lộ ra bên trong là một đứa trẻ đang ngủ say.

Đến đây Băng Thần vẻ mặt liền kịch biến bởi quang cảnh rất quen thuộc, từng gốc cây ngọn cỏ đều vô cùng quen thuộc, một nam một nữ đi lại gần cái hố do va chạm tạo ra bế đứa nhóc lên, người nữ nhân khẽ giọng:

“Thằng nhóc này sao lại rơi từ trên trời xuống?”
Nam nhân nhìn đứa bé mỉm cười nói:

“Chúng ta sống cô độc như thế, có thể đây là thượng thiên ban cho chúng ta, tiểu tử này từ trên trời rơi xuống sau này ắt lại bay lên chín tầng trời, để nghĩ xem ta họ Đạp đặt tiểu tử này Đạp Thiên Vân đi.”

Nữ nhân mỉm cười tiếp lấy Đạp Thiên Vân:

“Được rồi mang hắn về thôi.”

Băng Thần lúc này trong mắt đỏ hoe, chưa bao giờ hắn thấy sư phụ và sư mẫu một cách rõ ràng như thế, cảm giác như hai ngươi vẫn còn sống đi lại ngay trước mặt hắn vậy, cả hai xuyên qua thân thể hư ảo của Băng Thần lao vút lên không trung rồi biến mất.

Nơi họ tới chính là chỗ trú ngụ hàng ngàn năm của Băng Thần, đó là mái nhà đầu tiên mà hắn ta có. Tan vỡ đột nhiên mọi thứ lại tan vỡ, Băng Thần mở mắt ra trong đầu lướt qua những thứ hắn chưa bao giờ thấy.

Hóa ra xuất thân của hắn lại kỳ lạ đến như thế, nói hắn là thiên địa tạo hóa mà ra cũng không sai, giống như Thiên Thư và các món bảo vật nhưng ở một cấp độ hoàn toàn khác, không biết đó là lõi của Thượng cấp hay Siêu cấp vũ trụ nhưng dưỡng dục ra một mình hắn.

Không những thế còn từ khắp các thế giới hấp thu lấy tinh hoa của cao thủ ngã xuống, bây giờ rất nhiều thứ về bản thân Băng Thần đều có thể lý giải một cách thấu triệt, đầu tiên tại sao mười kiếp của hắn đều rõ ràng chỉ có kiếp đầu tức Đạp Thiên Vân cho dù Thượng Nhân nhìn lén cũng không được.

Xa hơn là tại sao thiên phú của hắn khủng bố như thế, muôn vàn cao thủ tinh hoa tu tập lại, thậm chí Thượng Nhân ngã xuống cũng tụ về hắn, điều này cũng giải thích cho hắn tại sao Thanh Thủy Kiếm lần đầu gặp hắn lại thân cận như thế.

“Vì ngươi xứng đáng.”

Một phần của chủ nhân cũ thì làm sao lại không xứng đáng, hắn lần nữa mở mắt ra thì cột sáng liền tan biến, Ngộ Đạo cuối cùng cũng kết thúc.

Thượng Thần Tinh Không Đạo

Ngoài ra còn vô tình sáng chế ra Tinh Không Chiến Kỹ, nghĩ một hồi hắn tiếp tục ngồi đó trong đầu không ngừng diễn luyện tinh không chiến kỹ, cả thân thế toát ra một loại kỳ quái khí tức, khi cuồng bạo như lửa khi lại mềm lại như nước, đôi lúc lại có chút âm nhu khiến người ta có cảm giác như chìm vào hầm băng.

Cây cối xung quanh bị ảnh hưởng một cách rõ ràng nhất, vừa cách đó không lâu tươi tốt phát triển thần tốc một giây sau lại héo úa, tiếp sau đó lại tràn ngập sự sống. Tỉnh lại lão quản gia Lâm Khôn còn chưa kịp tự hỏi tại sao mình nằm đó thì đã cảm thấy linh hồn mình như bị ai đó nắm lấy nhưng rất nhanh lại giống như vỗ về an ủi.

Thật sự rất khó khăn để bình ổn lại chính mình, hắn hít một hơi thật sâu âm thầm chờ đợi Băng Thần ngừng lại, thế nhưng Băng Thần vẫn rất vui vẻ thử nghiệm làm cho lão quản gia thân xác già yếu có chút chịu không nổi. Thật lâu sau Băng Thần rốt cuộc ngừng lại thì Lâm Khôn mới coi như được thở ra một hơi.