Thú Tu Thành Thần

Chương 1093: Băng Hoàng tham dự - Thuyết phục lão mụ


Băng Thần mỉm cười nói:

“Thứ nhất không có hắn thì không có ta, thứ hai nếu hắn không gây ra chuyện kia thì hiện tại người bị hạ độc sẽ không phải là mẹ con Hồng Diễm mà là ta cùng mẹ, với tâm cơ yếu ớt của nàng thì chết chắc chứ làm sao phát hiện được giống như Hồng Diễm. Huống chi nhớ hắn ta lại có thêm hai cái nữ nhân xinh đẹp, ngài cũng có thêm hai cái cháu dâu, không cám ơn hắn thì cám ơn ai.”

Băng Hoàng khó hiểu:

“Hai cái cháu dâu nào, Ngọc Hàn rồi ai nữa?”

Băng Thần bĩu môi:

“Ngọc Hàn tỷ thì phải cám ơn cô cô chứ liên quan quái gì đến hắn, ngài đoán lại cái nữa đi.”

Băng Hoàng nghĩ nghĩ một hồi sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì đó:

“Đừng nói với ta ngươi làm thịt Trần Gia Di với Hồng Diễm đấy.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Ngài quả nhiên đoán được.”

Băng Hoàng kích động liên tục vỗ bàn:

“Hay, hay, hay quả nhiên nhiên cháu ta có khác, ta từng cầu trời cho có ngày hắn ta bị cắm sừng, dám bỏ rơi con gái của ta thì bị như thế ta mới hả dạ. Không nghĩ tới ngươi lại làm được, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, gia gia thật sự khâm phục ngươi nha.”

Băng Thần cười hì hì:

“Cháu ngài thì nó phải khác chứ, với lại lần này ta đi có thể biến hắn từ long vương thành tam giác ngưu.”

Băng Hoàng cười nói:

“Sai rồi, từ lúc mẹ ngươi lấy Thiên Lâm thúc thúc thì hắn đã có một cái trên đâu, bây giờ thêm hai cái nữa là ba mới đúng, nghĩ tới đây thôi lòng ta cảm thấy sung sướng thực sự. Còn ngươi tính tìm ai nữa?”

Băng Thần mỉm cười nói:

"Hắn không phải muốn cưới Trần gia nhị tiểu thư đến mức hạ độc Hồng Diễm rồi bỏ mặc Gia Di sao, nữ nhân kia quả thực xinh đẹp tuyệt trần, Trần gia công hiến ra hai cái cũng coi như đủ lý do khiến ta cho họ một con đường sống. Ngài cứ cố gắng mà làm còn ta sẽ đi quấy phá Trần gia để họ không can thiệp vào Thiên Vương Tinh.

Còn nếu họ vẫn có lỳ lợm trợ giúp Băng gia phá hoại đại kế của chúng ta thì ta sẽ cho họ biết thế nào là lễ độ, dù sao cháu trai ngài lăn lộn ở Đế Vương Tinh cũng không phải là một cái cu ly đấy. Ta chơi đùa với họ không đủ vui vẻ thì sẽ cho cao thủ từ Đế Vương Tinh xuống chơi với họ hết mình."

Băng Hoàng bình tĩnh lại rồi nói:

“Ngươi nói đi ta phải phối hợp như thế nào?”

Băng Thần đưa cho Băng Hoàng một dãy số rồi nói:

“Chuyện này ta đã nghe nàng nói qua và cảm thấy rất hợp lý, ngài thương thảo trực tiếp với nàng ấy, còn ta trong đêm này cần đi tới Nguyên Thần tinh ngay. Lần trước thu thập thông tin ta thấy được hình như Trần gia có tuyển gia sư cho tiểu công tử của gia chủ, tuổi trẻ tài cao như ta làm sao lại không vừa mắt bọn họ được.”

Băng Hoàng vẫn có chút không yên tâm:

“Nhỡ bọn họ phát hiện ra thân phận của ngươi thì sao?”

Băng Thần nhàn nhạt:

"Cái này thì ngài không cần lo, Trần gia người không rảnh để điều tra ta đâu, Băng Vương từ lâu cũng đã tìm cách để Trần gia không chú ý tới mẹ con chúng ta, dù sao trong mắt hắn bọn ta cũng là vết nhơ. Càng để chúng ta cách xa tầm mắt của Trần gia mới có lợi cho hắn, theo như Hồng Diễm nói thì Trần gia còn tưởng hai mẹ con chúng ta đã chết rồi.

Với lại để chuẩn bị cho chiến dịch lần này thì ta đã dùng năng lượng của mình tạo ra một cái thân phận giả, dù cho bọn họ có cần thận điều tra thì cũng chỉ thêm khiếp sợ thôi, tuyệt đối không ai nghĩ ta dính dáng đến Thiên Vương Tinh. Hành động lần này quan trọng nên ta chuẩn bị cực kỳ kỹ càng, ngài không cần phải lo lắng cho ta.

Cái ta đang lo là bị dồn tới đường cùng Băng Vương sẽ nỗi điên làm ra cái gì đó khác người, ngài phải cẩn thận một chút, đặc biệt chú ý đến an toàn của cha mẹ ta. Người hắn ta hận nhất chắc chắn là cha mẹ của ta chứ không phải ai hết, đồng thời phải coi xem nội bộ chúng ta có vấn đề không, tốt nhất giao việc cho người có thể tin không thể làm ẩu."
Nghĩ cho chu toàn một chút Băng Hoàng liền hỏi:

“Thế ngươi có cần ta phái người tới bảo vệ mấy cái cháu dâu không?”

Băng Thần lắc đầu vẻ mặt tự tin nói:

“Các nàng không ra vấn đề gì được đâu, không tới tìm bọn họ còn may, đụng vào bọn họ thì chắc chắn kết cục của họ cũng giống một ngàn kẻ ám sát lần trước thôi, đơn giản là đi tìm chết.”

Bàn bạc xong xuôi Băng Thần liền cáo từ đi ra khỏi thu phòng của Băng Hoàng, vừa mở cửa thì thấy Băng Mai chống nạnh đứng ở ngoài đó chờ hắn, chuyện này sớm muốn gì cũng tới nên lần này hắn ta không trốn nữa mà quyết định nói chuyện với nàng luôn.

Băng Mai gắt giọng:

“Lấn trước ngươi trốn thật kỹ, giờ thì giải thích cho ta nghe chuyện của Gia Di là sao?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Mẹ cũng thấy rồi đó, nàng tìm tới ta rồi thành nữ nhân của ta, đâu có gì bất ngờ đâu cơ chứ. Con trai ngài lại ngọc thụ lâm phong, đối xử với nữ nhân lại hiền hòa hết mực, nàng ấy chịu nhiều khổ cực trong bao nhiêu năm, đến với ta không phải rất tốt cho nàng sao?”

Băng Mai bĩu môi:

“Ngươi làm cảm còn lý do sắc sảo, ngươi có biết nàng là tỷ muội thân thiết của mẹ không, bây giờ lại thành con dâu của ta thì phải đối xử với nàng như thế nào đây.”

Nghe mẹ mình nói như thế thì Băng Thần nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Các nàng trở thành nữ nhân của ta tương đương với người nhà, tuy xấu hổ một chút nhưng ân oán bao nhiêu năm làm gì có cách nào hóa giải nhanh hơn, ta nói thế ngài thấy có đúng không?”

Băng Mai trầm tư suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu:

“Ngươi nói cũng phái, quả thật như thế này ân oán tiêu biến gần như không còn ngay lập tức.”

Nàng đã thông suốt thì Băng Thần vui mừng ra mặt, lão mụ không đồng ý thì con dâu làm sao vào cửa, hắn cái này cũng tiến thoái lương nan. Phải nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng:

"Tỷ muội cũng thân, con dâu cũng thân ngài cần gì phải tính toán kỹ càng làm gì, huống chi tỷ muội sao thân bằng con dâu cơ chứ. Nếu cứ để như bình thường thì tình cảm của mọi ngườ phải mất bao nhiêu lâu mới hàn gắn xong, huống chi ngoài việc để các nàng bên cạnh ta thì chẳng lẽ để họ về nhà mẹ đẻ.

Ngài cũng biết nhà mẹ để của họ không tốt mới khiến xảy ra nhiều chuyện như thế, họ không bá đạo rồi còn ham muốn bám chân đại thế lực thì làm gì có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng chuyện quan trọng nhất phải nói hai lần đó là ta tốt hơn Băng Vương rất nhiều, ngài có cha một cái siêu cấp nam nhân tốt chăm sóc thì cũng không nên để họ thân cô thế cô sống hết quãng đời còn lại chứ."

Thiên Lâm đứng đằng sau giơ ngón cái với Băng Thần âm thầm tán thưởng:

“Không hổ công ta dạy dỗ, nói ra câu nào đều nghe tốt câu đó.”

Băng Mai gật gù liên tục nhưng bỗng nhiên nàng ngừng lại bởi có chút không đúng, Trần gia thì bám chân thế lực lớn nào, rồi “các nàng” là sao, nàng nheo mày ánh mắt nguy hiểm:

“Tiểu tử ngươi nói rõ ra” các nàng “gồm những ai.”

Băng Thần thở dài nói:

“Ta cũng không dấu ngài làm gì, Hồng Diễm cũng thành nữ nhân của ta cùng ngày với Gia Di luôn, hôm đó nàng đến tìm ta nhưng ta tức giận trong lòng không giải tỏa được nên quyết định mang chuyện kia ra làm điều kiện giao dịch. Nàng và con trai tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, vì cứu con trai nên nàng khuất phục ta, thế là...”

Nói đến đây thì hắn không dám nói nữa bởi vẻ mặt của Băng mai đã đen hơn than rồi, nàng nhéo tai hắn tức giận:

“Ta dạy ngươi đi cưỡng bức nữ nhân hả, nói cho rõ ràng không hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng thì đừng hòng đi đâu.”

Băng Thần cười khổ nói:

“Ngài từ từ để ta giải thích, chuyện là như thế này... Ngài thấy chưa ta làm việc tốt mà.”