Thú Tu Thành Thần

Chương 1105: Người thứ hai đầu hàng - Truy sát Tử Toàn


Nãy giờ một người không chút nào bị để ý đột nhiên mạnh mẽ đến mức lạ thường, vốn có chút kiêu ngạo cường tráng thanh niên lại bị ném như trái banh. Băng Thần nhìn người kia nét mặt nghi ngờ, người nọ chẳng cho là có chuyện gì to tát, ria mép hai bên vểnh lên, hốc mắt vốn sâu híp lại khiến nụ cười cực kỳ âm u.

Thiên Thư lúc này bỗng lên tiếng:

“Chủ nhân cẩn thận, kẻ này không phải dạng vừa đâu, tuy không đến mức thức tỉnh trí nhớ nhưng thiên phú, huyết mạch đã hoàn toàn thức tỉnh. Chiến lực Vũ Hoàng Đỉnh Phong nếu dùng hết sức thì có thể mạnh hơn, kẻ này âm u đầy tử khí, tạo nghiệp cực kỳ nặng, loại người này bị người khác ngáng chân sẽ nhớ mãi không quên chuyện báo thù.”

Băng Thần tất nhiên hiểu:

“Ta sẽ xử lý hết, các ngươi làm việc của mình đi.”

Hai món bảo vật khẽ đáp một tiếng rồi đi làm việc, Băng Thần nheo mắt nhìn người kia trong ánh mắt lạnh toát. Thanh kiếm trong tay người kia khẽ rung động, không biết là run rẩy hay hưng phấn nữa.

Tử Toàn trong tay bảo kiếm truyền âm:

“Chủ nhân vạn tuế, hôm nay nhất định là ngày hoàng đạo của ngài. Đi ra ngoài kiếm cái nữ nhân làm lô đỉnh, không nghĩ tới đụng phải một cái thể chất đặc biệt còn là sắc nước hương trời, còn khuyến mãi thêm hai cái huyết mạch cao cấp để thôn phệ.”

Tử Toàn mỉm cười nói:

“Theo ta thấy ném quách cái nữ nhân kia đi, nếu phải chiến đấu với tiểu tử này sẽ khiến hắn ta đề phòng. Huống chi hắn ta chết thì nữ nhân kia cũng chỉ là sớm muộn, chúng ta rời đi trước thôi, chậm chút nữa là mất dấu tiểu tử kiếm khách kia.”

Đột nhiên vừa chiến thắng Tử Toàn to giọng:

“Ta bỏ cuộc.”

Vừa dứt lời liền lao đầu chạy hường về phía bên ngoài, người còn lại nhìn Băng Thần mỉm cười thật tươi. Nhìn rõ là cười nhưng thật giống như sắp khóc rồi, thế rồi hắn ta rút kiếm ra Băng Thần liền hiểu tại sao đối phương lại như thế.

Hai cái kiếm khách đấu với nhau, một bên biết trước thua Kiếm Ý thì đánh đấm gì nữa, chưa kể nói thực ra thì hắn còn không bằng của tên kiếm khách khi nãy, tuổi đã cao mà mới chỉ sơ sơ lĩnh ngộ tầng một.

Thế nhưng không chiến mà lui thì quá mất mặt, rút kiếm ra hắn nhìn thẳng Băng Thần khẽ giọng:

“Ta biết không thắng được ngươi, thế nhưng mạn phép xin ngươi thi triển hết trình độ kiếm thuật để ta có thể tham khảo.”

Băng Thần khẽ lắc đầu nói:

“Thực ra ta có thi triển cỡ nào thì ngươi cũng chẳng lãnh ngộ được gì đâu, tầng một” Nhân Kiếm Hợp Nhất “ta cảm nhận ngươi đã lĩnh ngộ ra. Thế nhưng tầng hai” Vạn Vật Đều Là Kiếm “nói cho cùng ngươi vẫn phải là chủ thanh kiếm, còn người đã coi thanh kiếm là chủ thì làm sao vào được tầng hai.”

Nghe Băng Thần nói vậy người kia hơi ngẩn ra sau đó lầm lũi bước xuống sàn đấu vẻ buồn rầu:

“Ta bỏ cuộc.”

Hai trận liên tục không chiến mà thắng, nếu không phải ở đây toàn cao thủ thì chắc chắn sẽ có người hoài nghi Băng Thần mời người về diễn kịch. Ba người đứng đầu Trần gia xem xong trận cuối thì rời đi ngay, kể cả Trần Gia Long cũng không nói với Băng Thần câu nào.

Băng Thần cũng không hề quan tâm đến truyện này, hắn nhìn Trần Gia Linh đi xuống trong lòng liền có chút vui vẻ. Đại quản gia đi tới vui vẻ nói:

“Công tử đã được chọn làm gia sư cho tiểu công tử thì ngài ấy sau này phiền ngươi chiếu cô nhiều hơn, ta hiện tại sẽ cho ngươi biết một chút về đãi ngộ của Trần gia dành cho vị trí gia sư.”

Sau đó hắn ta bắt đầu thao thao bất tuyệt về đủ thứ, thế nhưng Băng Thần chỉ quan tâm tới hai cái chính, còn những cái khác đều bỏ ngoài tai.

Đầu tiên là tiền lương một tháng lên tới trăm triệu nguyên thạch, cái tiếp theo là có phòng ở riêng gần chỗ tiểu thiếu gia ở, điều cuối cùng là có thể tự do ra vào Trần phủ. Tất nhiên cũng những khu vực cấm thì hắn ta vẫn được lưu ý là không nên đến đó để tránh phiền phức không đáng có.

Băng Thần lắng nghe đôi khi gật đầu vài cái để cho đối phương biết mình vẫn đang nghe, Trần Gia Linh đứng ở ngoài nhìn chằm chằm vào Băng Thần. Đợi mãi quản gia mới nói xong, Trần Gia Linh ho khan một tiếng rồi hỏi:

“Công tử có thể cho ta biết tên có được không?”

Đã lộ mặt thật thì tên thật được nhiên cũng không ngại để lộ ra:

“Ta tên Băng Thần, rất hân hạnh gặp được Gia Linh tiểu thư, danh tiếng về nhan sắc của ngươi ta đã nghe qua rồi. Chỉ không nghĩ là họ vẫn nói giảm nói tránh đi rất nhiều, đơn giản khuynh nước khuynh thành không thể diễn tả được hết vẻ đẹp của tiểu thư.”
Giọng nói quen thuộc khiến nàng nghe cái liền nhận ra ngay, nàng đưa tay ra cười chúm chím:

“Rất hân hạnh được nói chuyện lần nữa với Băng Thần công tử.”

Băng Thần biết nàng nhận ra mình, thế nhưng cũng không thể nói toạc ra bởi còn có đại quản gia đứng ở đây. Nàng ta chắc chắn đối đầu gắt gao với Trần Gia Duy, đại quản gia thì chỉ là một cái người làm ai biết được hắn có thể phản bội đại phòng hay không.

Trần Gia Linh giống như hiểu được lo lắng của Băng Thần liền khẽ giọng giao phó:

“Đại quản gia đi làm việc đi, không chút nữa cha ta lại mất công đi tìm ngươi, còn Băng Thần công tử thì để ta dẫn đường cho.”

Đại quản gia nhìn Trần Gia Linh khẽ giọng:

“Nhị tiểu thư thật có mắt nhìn người, cố gắng lên.”

Nàng nghe đại quản gia nói như thế thì xấu hổ vô cùng, vội vàng kéo tay em trai đi, Băng Thần chắp tay chào đại quản gia rồi chậm rãi rời đi. Trần gia là siêu cấp đại gia tộc của một hành tinh lớn thế nên trang viên cực kỳ rộng lớn và đẹp đẽ, phong cảnh được chăm chút rất cẩn thận.

Đến gần bên trong thì phải tiếp tục phi hành một lúc bởi Trần gia phòng chính lại nằm trên một đỉnh núi rộng lớn. Chỗ này rõ ràng một một miệng núi lửa đã bị lấp đầy bởi nước, cả khối kiến trúc được xây phía bên trên, phong cảnh hữu tình không khí trong lành làm người ta dễ chịu vô cùng.

Đặc biệt nơi đây nguyên khí cũng cực kỳ dày đặc, đặc biệt ai tu hỏa thuộc tính thì ở đây chính là siêu cấp bảo địa. Nhìn bề ngoài thì ai cũng nghĩ ngọn núi lửa này đã ngừng hoạt động, thế nhưng thực ra chỉ là bị người ta phong ấn lại thôi, bản thân hắn đôi khi vẫn nhìn thấy một vài sợi nguyên khí chứa nồng nặc hỏa nguyên khí.

Trước kia nghe nói Trần gia lão tổ dùng phong hiệu Hỏa Thánh, hắn lấy tu vi Vũ Thánh Đỉnh Phong đăng lâm Đế Vương Tinh. Trần gia nhờ hắn cũng một bước lên mây, Băng Thần trong mắt thì thấy thành quả như thế có lẽ cũng nhờ khối bảo địa này mà ra.

Cuối cùng Băng Thần được dẫn tới một căn nhà nằm giữa một vùng nước lớn, Trần Gia Linh khẽ giọng nói với đệ đệ:

“Ngươi về nghỉ trước đi, tỷ tỷ nói chuyện riêng với lão sư của ngươi một chút.”

Trần Gia Huy nhìn Băng Thần gương mặt tràn ngập hiếu kỳ rồi mới chậm rãi rời đi, Trần Gia Linh đóng cửa lại sau ngồi xuống nhìn Băng Thần. Hai người cứ nhìn nhau mãi, đến tận năm phút sau Trần Gia Linh không kiên trì nữa, nàng lên tiếng hỏi:

“Công tử không có cái gì muốn nói với ta sao?”

Băng Thần cười tủm tỉm hỏi ngược lại:

“Nói cái gì trong khi hai chúng ta đều rõ ràng, với lại ta đi làm gia sư cho tiểu thiếu gia cũng là điều rất bình thường. Đi lịch luyện bên ngoài thì tự đi kiếm miếng cơm cũng là điều dễ hiểu thôi mà.”

Trần Gia Linh hừ một tiếng rồi nói:

“Ta nghĩ với số kim tệ công tử kiếm được trong Thiên Đạo trò chơi thì cũng không ham gì trăm triệu nguyên thạch hạ phẩm đúng không?”

Băng Thần lắc đầu khẽ giọng:

“Sao có thể nói như thế được, nếu ta dùng tiên trong Thiên Đạo thì còn gì gọi là kiếm miếng cơm. Nơi nào ra nơi đó, chỉ có lịch luyện chân chính mới có thể giúp ta mạnh lên thôi, ta ngược lại rất tự tin với thành quả hiện tại của mình.”

Trần Gia Linh cũng không bám riết vấn đề này nữa, nàng khẽ giọng:

“Thôi được rồi, khi khác chúng ta nói chuyện, công tử nghỉ ngơi đi ta rời đi trước.”

Băng Thần gật đầu nói:

“Ta cần đi ra ngoài có chút chuyện.”

Hắn vọt ra ngoài mũi hơi giựt giựt cảm nhận một chút khí tức của người kia để lại, tên kia rõ ràng có ý đồ gì đó. Không thể nào có chuyện loại người đó đầu hàng dễ dàng như vậy, có nguy hiểm cần phải hạ thủ trước, giết hắn cướp lấy huyết mạch của hắn.

Băng Thần lao vùn vụt khóa chặt luồng khí tức mỏng manh kia lại, phải giết Tử Toàn thật sớm. Kẻ này có ý đồ với Trần Gia Linh, không chừng có thể biến thành một ẩn số phá vỡ thế cục do Băng Thần dày công tạo dựng.