Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục Sát thương của việc biến hình


"Tui muốn thử nghiệm cái này, ông giúp không?"

"Giúp gì?"

"Thử nghiệm kế hoạch là như thế này...."

----------

Tôi đang trong ký túc xá của trường, hai người một phòng, giường tầng, cũng không tệ lắm.

Bước ra khỏi nhà tắm, trên vai tôi vắt một chiếc khăn lông mới mua, rất mịn.

Tôi để trần, chỉ mặc chiếc quần đùi bó sát, lên ban công ngồi để gió thổi khô tóc tôi.

Hôm nay gió rất lớn ai.

"Lan õng ẹo kia, vào đây ăn sángggg!"

Vừa lúc tóc tôi hầu như đã khô, tôi xoay người đi vào trong phòng.

Cũng thật là, gọi tên gì mà khiến người phản cảm hết sức.

"Cũng thật là, gọi tên gì mà khiến người phản cảm hết sức." Tôi nghĩ vậy cũng nói thế.

Trần Thiện ngồi trên sàn cười haha, ngẩng đầu lên nhìn tôi "Gì? Ông như vậy õng a õng ẹo, mặc quần bó sát, luôn là ngắm gương si mê.... Không là Lan õng ẹo thì là gì nhỉ?"

Tôi cũng ngồi xuống sàn, không cùng tên kia phân bua.

Ăn xong bữa sáng, tôi trèo lên giường ngồi, để tên kia rửa chén, dù sao hôm nay đến phiên cậu ta.

Có tiếng sột soạc vang lên, Trần Thiện tên kia trèo lên giường tôi.

"Làm gì?" Tôi hỏi. Tôi giường trên, còn Trần Thiện giường dưới, vậy nên why cậu ta trèo lên?

Trần Thiện chỉnh chỉnh cho ngồi thoải mái, dựa vào vách ngăn của giường cười haha nhìn tôi, rớt té khóc liền không phải do tôi : )

"Nghe nói trường vừa thông qua tổ chức lễ văn hoá, lớp mình cũng nghe tới tin, giờ đang rần rần vụ nên làm gì trong lễ ấy. Ông có ý kiến gì không?"

A, lễ văn hoá, tượng như những buổi lễ trong trường học của Nhật.

Tôi muốn làm gì ư.....? Không biết nữa.

Có lẽ là diễn kịch, cũng có lẽ làm làm một quán Cà phê cổ trang style hiện đại?

"Tránh ra." Tôi muốn mở cái cửa sổ đối diện để sáng phòng, nhưng muốn mở cửa sổ phải vượt qua cái tường thịt mang tên Trần Thiện, ai.

Cậu ta nghiêng người để tôi qua nhưng không tính nhích sang chỗ khác, ai.

Cảm giác như Trần Thiện là đứa con ngu ngốc chưa chịu lớn, vậy nên tình mẫu tử trong tôi bạo lều =_=.

Tôi cố sức vươn tay để mở cửa sổ, sau khi mở xong, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Đang lúc tôi tính xoay người lại thì nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói "Xem kìa Lan, phía bên kia dường như đang làm gì đó, vây quanh cả một khu cây phượng đỏ!"

Tôi hướng mắt về phía nơi đám đông, thị lực của tôi không tốt lắm, chỉ có thể thấy những cái đầu đen nhốn nháo hỗn tạp vài sắc màu rực rỡ như màu xanh ngọc hay màu đỏ, có cả màu vàng.

Thấp thoáng, tôi thấy có người đang vươn tay làm gì đó, động tác như là ảo thuật, trong từng khe hở mà mọi người chuyển động.

"Ảo thuật." Tôi nói thế.

Tên kia nhích lại càng gần, cả người dán sát vào tôi, dường như muốn vươn đầu ra khỏi cửa sổ để nhìn kĩ hơn, tiếng cười của Trần Thiện vang bên tai, nói lời nói lại như một đứa trẻ to xác "Ai ai ai, ảo thuật a? Làm ảo thuật gì? Biến bông hoa hồng hay biến ra bồ câu??"

Bỗng nhiên tôi nảy lên một ý tưởng, tôi hỏi Trần Thiện "Tui muốn thử nghiệm cái này, ông giúp không?"

"Giúp gì?"

"Thử nghiệm kế hoạch là như thế này...."

Tôi nói ra, Trần Thiện tên kia dường như cũng đối cái kia cảm thấy hứng thú.

Có hứng thú liền dễ làm, nếu không giúp không được.

Cả hai ngồi trên giường, bắt đầu dựa theo kế hoạch mà phân công nhau làm.

Hôm nay là cách lễ hội văn hoá 13 ngày.

Tôi nhờ Trần Thiện giúp tôi hướng anh trai của cậu ta mượn một chút kỹ thuật công nghệ đen.

Còn tôi thì mở tủ đồ của tôi, chọn lấy.

Một bộ y phục theo phong cách Ấn Độ xưa.
Một mái tóc giả dài... Màu vàng.

Cùng với đồ trang điểm và một hộp kính sát tròng mới

Tôi để chúng trên giường, từng bước cởi ra trên người chiếc quần bó sát, mặc vào bộ y phục kia.

Vươn đôi chân trắng bước từng bước xuống cầu thang, tôi đi vào nhà tắm, đứng trước gương, bắt đầu trang điểm.

Kẻ mi mắt.. Vẽ lông mày.. Đánh phấn má.. Tô son môi..

Tôi lấy ra kính sát tròng, rồi bóc kính sát tròng mới ra khỏi hộp, dán vào mắt.

Nhìn lại trong gương, tôi cảm thấy không cần gì chỉnh sửa nữa, liền bước chân ra khỏi phòng.

Trèo lên giường, tôi với tay lấy mái tóc giả, cầm chiếc lược, tôi chải nhẹ từng cái, mặc dù nó đã suôn trước đó rồi.

Đây là tôi dành tiền mua trong một dịp sale, tuy giảm giá, nhưng tôi cơ hồ dùng hết tiền tiết kiệm của mình, chỉ bởi vì nó suôn mượt mà, thẳng dài đến mắt cá chân, lại là mới tinh bởi người bán có việc đột xuất mới muốn bán nó nhanh.

Tôi ngồi trên giường, nghiêng đầu xem cảnh sắc ngoài khung cửa sổ..

----------

"Em trai yêu dấu~ Tại sao em lại đến đây~" Trần Thánh chạy như bay nhào tới ôm lấy Trần Thiện, vẻ mặt cười ngu ngơ.

Trần Thiện hồi ôm lại anh trai mình, vừa lết đi vào nhà, bất đắc dĩ nói "Anh lại như thế a. Nay em có việc muốn nhờ...."

_____

Học sinh A trong giờ học thất thần, mặc cho giảng viên đứng trên bụt giảng nó thao thao bất tuyệt.

Học sinh B nhìn ngoài cửa sổ, nhìn sân trường vào mùa hè, nhìn cây phượng đỏ trút từng cơn mưa nhè nhẹ màu ráng đỏ.

Học sinh C, cậu ta đang như si như say nhìn vào hướng vị trí ký túc xá, nơi dường như là thấp thoáng có thể thấy được một bóng hình yểu điệu thướt tha, ngồi trên chiếc giường mây, đỉnh đầu là trời xanh mây trắng, nổi bật trong phông nền ấy là mái tóc vàng dài óng ánh như Rapuzel.

Nàng, mái tóc dài như thế có lẽ là một cô gái xinh đẹp~ C như vậy nghĩ, tiếp tục nhìn đăm đăm vào hướng ấy.

Mọi ánh nhìn đổ dồn vào nàng.

Mọi người đều thảo luận về nàng.

Kể cả, có người thậm chí vì nàng mà rơi vào vũng lầy mang tên tình yêu.

Nàng vẻ mặt trầm tĩnh nhìn phương xa, mái tóc dài như suối vàng uốn lượn trên giường, đôi môi hồng nhạt hình trái tim xinh đẹp, ngũ quan đẹp thánh khiết, đôi mắt màu xanh ngọc như sủy hoài bầu trời trong đáy mắt.

Nàng chuyển động, chống cằm nhìn phía chân trời.

Nàng nghiêng đầu nhìn về hướng này, hàng trăm đôi mắt trợn tròn, kích động nghĩ thầm cô ấy nhìn về hướng mình ư?

Tựa như là Aladin trong câu chuyện «Aladin và cây đèn thần», nàng nhẹ nhàng cười, rồi chiếc giường mây, uốn lượn đưa nàng đi về nơi xa hơn.

Nàng đã rời đi, nhưng nụ cười, ánh mắt ấy vẫn còn khắc sâu trong lòng mỗi người.

Dường như bóng hình ấy hoà với thời thanh xuân, không bao giờ tan biến..

________

"Xong." Tôi dự định lấy mái tóc giả xuống, lại bị Trần Thiện sau một hồi ngốc lăng tỉnh thần bắt lấy cánh tay, đè tôi xuống giường.

Tôi: ?????

What??!?

Trần Thiện nhìn tôi, sau một lúc lâu, cậu ta nói "Mở mắt" rồi bóc đi lớp kính sát tròng, lấy xuống mái tóc giả của tôi, gỡ xuống lưới trùm tóc, rồi cứ thế từ trên cao nhìn xuống.

Tôi không biết cậu ta muốn làm gì, vậy nên tôi nằm im mặc dù tôi có thể dùng cánh tay không bị giam cầm kia đẩy cậu ta ra.

Khuôn mặt của Trần Thiện mơ hồ trước mắt tôi, tôi không thấy rõ biểu tình của cậu ta, cũng không biết trong mắt cậu ta tràn đầy thứ gì.

Sau một hồi lặng im, cậu ta bỗng nhiên cười haha, rồi chọc chọc vào bộ đồ tôi đang mặc "Lan õng ẹo trông cũng được ghê ấy chứ. Làm tui hết hồn, trông ông như là nữ giả nam trang vậy đấy =))))" Tôi dường như có thể rõ ràng thấy được emoji từ trong câu nói kia ==

"Tránh ra!" Tôi muốn đi thay đồ, lau đi lớp trang điểm trên mặt, không có công sức mà đi cùng cậu ta mâu thuẫn!

"Úi, okay okay hahaha"

"Lát rửa mặt xong thay đồ đi xuống nhà ăn đó!!" Tiếng cậu ta vang vọng khắp phòng, truyền đến trong nhà tắm.

Tôi không dừng động tác trên tay, nhưng trên mặt nở nụ cười.

Thật ngốc.



Đăng bởi: