Bẫy Tiên Tu

Chương 1: Xông vào Sát Minh trận


Khắp Tu Tiên giới đều cho rằng Sát Minh tông không phải là chính phái. Đừng nói tông chủ tu luyện Âm Ma quyết, càng đừng nói các nguyên lão tu luyện Phần Quỷ tịch, chỉ nói các đệ tử đang tu luyện Âm Ma Hư quyết, gieo họa khắp nơi. Nghe đồn, ruộng dưa của nông dân dưới Phù sơn héo rũ là do các đệ tử của Sát Minh tông làm. Cá dưới Ngọc hà chết cả bầy cả lũ là do các nguyên lão của Sát Minh Tông làm. Nãi nãi của Nguyệt Hoa cô nương nửa đêm muốn ăn hột vịt lộn cũng là tông chủ Sát Minh tông làm.

Thế đạo ngày càng sa sút, Sát Minh tông ngày càng hùng mạnh. Các tông môn chính phái ngấm ngầm liên hợp lập kế hoạch tiêu diệt với khẩu hiệu: Đẩy lùi cái ác, mang lại quyền lợi cho vạn dân thiên hạ.

Phàm nhân nói: Tôi không biết gì hết.

Liên minh chánh đạo nói: Ta hiểu, ta hiểu, cái gì ta cũng hiểu. Các ngươi yên tâm, hòa bình của các ngươi hãy để cho ta tới thủ hộ.

Sát Minh tông chủ nói: Ha ha ha... Thiên hạ vô chủ, ta tới làm vua!!!

Không rõ diến biến là rút thăm hay oẳn tù xì, kết cục Sát Minh tông bị vây khốn bắt buộc phải tung ra ách chủ bài: Sát Minh trận.

Sát Minh trận - nói mạnh không mạnh, nói yếu không yếu. Tóm lại, nếu Sát Minh tông chủ ở trong đó cả đời thì người bên ngoài đừng hòng chạm đến một sợi lông của ông ta.

Đại chiến rơi vào đình trệ. Người trong chính đạo đã thử qua nhiều cách. Từ mỹ thực, sắc dụ đến ngày ngày chửi mắng đều không xi nhê gì... Sát Minh tông chủ triệt để biến thành con rùa rụt đầu.

Lúc này, một người chen ra khỏi đám đông, đứng trước Sát Minh trận, hai mắt đăm đăm.

Là Du Lãng.

Chưa để mọi người kịp thắc mắc, Du Lãng đã một bước tiếng vào, mất hút.

- Chòi má, thằng này là thằng nào? - Một người la lên.

- Một mình xông vào Sát Minh trận... Hắn muốn chết sao? Hắn không biết bên trong áp chế nguyên lực, dù mạnh đến mấy cũng chỉ là phàm nhân???

- Cái tên này điên rồi a????

- Tại hạ Diệp Vô Dục từ khi Hóa Thần đến bây giờ chưa thấy ai cuồng như vậy....

- Thì ra là Vô Dục huynh, ta cũng có chút suy đoán: hắn ta chắc chắn là đồng bọn của Sát Minh tông chủ, mang đồ ăn và nước uống tiếp tế cho lão ta...

- Thật là logic của Thần! Không biết cao danh quý tánh của đạo hữu?

- Không dám, không dám... Tại hạ là Lục Bất Xuất.

- Hóa ra là Bất Xuất huynh... Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.

- Lại nói cái tên kia trông thật là quen mắt, hình như ta từng gặp ở đâu rồi.

- Ta cũng cảm thấy vậy, quái, trông thật là quen!!!

Giống như đạo hữu áo xanh và đạo hữu áo đỏ nói, đạo hữu áo vàng cũng nói với đạo hữu áo tím, đạo hữu áo nâu cũng hướng đạo hữu áo trắng bàn tán.

---------------------------------

Bên trong Sát Minh trận, Du Lãng cảm nhận được cơ thể không còn một chút nguyên lực nào. Không gian thì yên tĩnh đến nỗi nghe được tiếng tim đập. Xung quanh chỉ có một màu tối thui, thỉnh thoảng xuất hiện một vài tia chớp hù người.

Chợt, một giọng nói buồn ngủ vang lên bên tai hắn:

- Cha, con cảm nhận được một tia thần thức của chính mình. Ở gần đây thôi!!!

Du Lãng hỏi lại:

- Hướng nào?

Âm thanh bên tai đó lại vang lên:

- Bên trái.

- Ừ.

- À không, là bên phải.

- Bên phải?

- Nha... Con không chắc.

- Rốt cuộc là bên trái hay bên phải?
- Có lẽ là bên... trải? Ai uii.. Con đau đầu quá... Con không biết đâu.... Cha cứ đi đi... Con phải ngủ.

- Du Lãng! - Du Lãng gọi một tiếng.

Nhưng là, không có âm thanh nào đáp lại hắn, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác. Du Lãng cũng không cảm thấy mình gọi tên của mình có gì kì quái.
Vì... Hắn không phải chủ của thân thể này. Hắn là cha của thân thể này. Kí ức của hắn dừng lại ở lúc độ kiếp thất bại. Khi tỉnh lại, hắn phân không rõ mình là ai, bên cạnh lại có một linh hồn của Du Lãng nên hắn tự nhận mình là kẻ đoạt xá.

Có lẽ... Tên của hắn là Du Nhất Thiên.

Cha đoạt xá con? Quá hư huyễn.

Hắn phải giúp con hắn tìm những mãnh linh hồn thất lạc trước. Sau đó... Mới tính tiếp đi.

Có điều hắn không nói: Hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, lại không biết chỗ nào không thích hợp. Cứ cho là vậy đi.

Còn bây giờ, đi theo cảm tính vậy.

Không rõ đã qua bao lâu, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy bóng người. May là người kia mặc áo ngũ sắc, chứ đôi mắt phàm nhân nhìn mãi một màu xám cũng thật là mệt. Không biết người nào rảnh rỗi bày ra cái trận pháp này, thêm tí màu sắc sẽ chết sao!

- Ngươi là ai? Sao lại dám vào đây? - Áo ngũ sắc giật mình hỏi.

- Ta? Đi ngang qua thôi! Ngươi cứ bận việc của ngươi, không cần phải để ý! - Du Lãng không quan tâm đáp, dù sao đều là phàm nhân, hắn một thanh niên hai mươi mấy tuổi còn sợ một lão già tám mươi mấy sao?

Áo ngũ sắc Sát Minh tông chủ có chút mộng: Ngươi vào nhà ta đi đi lại lại, ai nha, còn bảo ta không cần để ý! Ta có thể không để ý sao? Có thể sao?

- Người trẻ tuổi không nên quá manh động. Nói ra mục đích của ngươi, nếu giúp được ta sẽ không làm khó...

Mặc kệ lão ta, hắn tự mình đi vòng quanh. Linh hồn Du Lãng đã ngủ mất, chỉ có thể dựa vào linh cảm, ứng được thì ứng, không ứng cũng không có cách nào khác.

Hắn nhịn được nhưng áo ngũ sắc Sát Minh tông chủ lại không nhịn được. Ở trong trận pháp đã mười ngày có hơn, tẻ nhạt a!

- Ta nói này, ta có thể xem ngươi như không tồn tại nhưng ngươi có thể sao? Không cảm thấy khó chịu à? Cái áo ngũ sắc này của ta chính là giúp cho thị giác giảm bớt căng thẳng... Không nhìn một chút sao?

"..."

- Ngươi là con cháu nhà ai a? Không chừng ta và gia gia ngươi có giao tình.

"..."

- Hoặc thù oán?

"..."

- Được rồi, không tính nữa. Người cứ đi qua đi lại như vậy không mõi chân à? Nhìn ta, cái xương cốt này ngồi một chỗ cũng sắp rã rệu mất. Àii... Ài... Lại bắt đầu tê cứng cmnr....

"..."

- Này, cha ngươi không dạy ngươi kính lão đắc thọ sao? Ta nói nhiều như vậy ngươi ích ra phải rep một câu chớ, chỉ có nữ tử mới *seen*
Ngươi là nữ cải nam trang hả? Ta thật không kì thị ngươi. A... Ta đoán ngươi thầm mến ta nên cố tình tiếp cận ta, gây sự chú ý của ta. Ta nói cho ngươi biết, loại ngôn tình này ta xem nhiều.

"..."

Du Lãng cảm thấy tâm mệt, thật hoài nghi cái danh tông chủ Sát Minh tông là lão ta dùng miệng giành tới.

- Tiểu cô nương... Tuy bề ngoài của nàng không tốt, vừa ít nói vừa lạnh lùng. Nhưng ta không chê a. Chỉ mong ngày ngày bên nhau, đồng cam cộng khổ, cùng hưởng thiên hoan, tam sinh tam thế: con bướm nhẹ nhàng bay... Nào, tới đây, đấm lưng cho ta test trước...

"..."

- Duma... Thật không trả lời? Người trẻ tuổi ngậm miệng nhiều không sợ hôi sao? Nói chuyện a!!!!

Du Lãng ngẩn đầu cố nghĩ xem nên nói chuyện gì. Tu tiên giới đúng là có rất nhiều chuyện:

- Nghe đồn, nãi nãi của Nguyệt Hoa cô nương nửa đêm thèm hột vịt lộn là ngươi làm?

"..."


Đăng bởi: