Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục Don't wake me I'm not dreaming, I'm just thinking about... Her...


Hắn cùng cô ấy, là bạn, cũng là người thân.

Nhưng mà nhiều khi hắn lại muốn bày tỏ hết ra cho cô bạn ấy nghe, phơi bày ra vũng bùn trong tâm, vừa mong muốn kéo cô ấy xuống dưới tận sâu thẳm đen nhánh, lại vừa muốn được cô ấy bao dung vị tha.

Mỗi khi thanh tỉnh nghĩ lại, cảm giác bản thân thật điên rồ, hắn trầm mặc mà nghĩ đến.

Hắn nhiều lúc cầm điện thoại lên, muốn nhắn tin, nhưng lại nản chí.

Hắn không biết bản thân có quá khích mà nói ra những lời như thế nào tổn hại tâm linh cô ấy hay không.

Thật khó xử.

Cũng thật đáng buồn.

Nhét điện thoại vào chiếc túi quần sâu rộng, kéo kéo lại vạt áo dài, nắm lấy chiếc mũ lưỡi trai trên đầu kéo thấp xuống, hắn khuôn mặt ẩn trong bóng ma.

Sải chân bước ra khỏi nhà với chiếc khẩu trang trong tay.

Con đường quen thuộc hôm nào giờ lại yên tĩnh đến khiến người trầm lặng.

Hắn cắm hai tay vào túi, thơ thẩn đi trên đường như một cô hồn.

Lại nghĩ đến cô ấy.

Nói thật ra, hắn không muốn một mối quan hệ mập mờ. Hắn muốn rõ ràng, rành mạch, tâm ý tương thông nhau.

Bởi trong xương cốt hắn mang nét cá mặn, nên hắn lười đến quên mất cách để cùng người giao tiếp.
Hay nói trực tiếp ra, hắn không biết cách giao tiếp.

Còn nhớ đến lúc ban đầu gặp nhau, cách cô ấy nói chuyện có phần xa lạ rồi dần theo thời gian mà trở nên quen thuộc dần.

Hắn cũng từ lúc ban đầu hoài một lòng ấm áp ôn nhu tương đãi, giờ lại hoài một khối, một khối cứng rắn, tản ra mùi hôi tanh tưởi, đi đối cô ấy.

Cũng như một tiếng trước, không nhịn được cùng cô ấy nói một câu, có lẽ là cô ấy cho rằng là cái nhìn của hắn đối với vấn đề của cô.

Như vậy cũng tốt, không gây tổn thương, hay là khiến cô ấy muộn phiền.

Hắn khẽ dừng chân rồi lại bước tiếp như không có gì.

------"Sometimes the dreamers finally wake up.."

Đâu đó vang lên tiếng ca, nhỏ nhẹ mơ hồ như người yêu chi gian thủ thỉ, kể ra một sự thật hiển nhiên rằng...

.....
______

Xách một túi nilon đựng mì gói cùng rau quả, hắn đặt vào tủ lạnh rồi gấp túi lại để vào rổ bên cạnh, nơi có rất nhiều túi nilon đủ mọi màu sắc.
Mở khẩu trang, vẻ mặt hắn đờ đẫn mà lấy ra một ly mì gói ăn liền vừa nhét vào, chế nước sôi có sẵn, hắn để trên bàn, ngồi trên ghế sofa mua giảm giá, vẻ mặt trầm lặng.

Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay, tâm trí như đi vào cõi thần tiên.

Hắn muốn kể cho cô ấy nghe về những chuyện thú vị xảy ra trên đường, mặc dù nó chẳng thú vị chút nào.

Hắn muốn cùng cô ấy nói chào buổi tối, muốn hỏi cô ấy ăn gì chưa, nhưng lại nhận ra, đã quá thời gian rồi, lúc này mọi người đều đã đi nghỉ ngơi.

Ly mì trên bàn đã lạnh cóng từ khi nào, cửa sổ cũng bị gió thổi mà lôi ra một góc, lộ ra một con đường nhỏ, để gió có thể cùng bạn chúng len lỏi vào.

Soạn tin nhắn, lại xoá đi, lại soạn tin nhắn khác, lại xoá đi...

Hắn do dự không quyết được, hắn không có can đảm.

"Achuuu.."

Hắn hắt xì bởi độ ấm giảm dần. Vươn tay gãi gãi mũi hắn nhìn xuống lại thấy tin nhắn biểu thị đã gửi.

Hoảng loạn hoảng loạn mà xoá đi, cũng chưa kịp nhìn xem bên trong có cái gì.

Hắn đặt điện thoại trên bàn, ngửa lưng ra đằng sau, rơi vào cái ôm tuy thô nhưng vẫn rất mềm mại của sofa, hắn tự trào phúng bản thân.

A, xem, hắn vẫn là không có dũng khí để mà trực diện cô ấy.

Vẫn là kiềm chế đi.
Kiềm nén, kiềm nén, có khi ý tưởng điên rồ kia dần dần bị thời gian hao mòn...?

Ha hả, nếu mà như vậy, hắn cũng không hễ cứ thấy đứa em họ liền trêu đùa nó.

Hắn tự biết bản thân, không có đủ kiên cường để chống chọi cái gì đó.

Cũng vì thế nên hắn phủ định bản thân, như hồn Trương Ba phủ định việc hắn không thể sống mà thiếu Xác anh hàng thịt vậy...

Hắn ngồi dậy, vươn tay với lấy ly mì đã nguội lạnh, ăn từng ngụm cho đến nuốt hết.

Ôm chiếc bụng quặn đau, hắn lê đôi chân đi đến bên thùng rác, bỏ ly mì đã không còn tí gì vào bên trong.

Hắn rơi vào cái ôm lạnh lẽo của chiếc giường sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, co ro nằm cuộn trong chăn mơ hồ ngủ rồi.

Trong mơ hồ, tầm mắt nhập nhoè, hắn vẫn là gửi đi một dòng [Ngủ ngon..] đến cô ấy.

Điều này như là một thói quen, không làm thế, hắn dường như sẽ ngủ không yên...

....

[Giờ nhìn lại, trừ một số (hảo đi, đa số) điểm khác biệt rõ ràng, có vẻ như đang tả Đát tể. Nếu theo ý tưởng ấy đi xuống, có thể nghĩ 'Her' là Thu Dã tính chuyển cũng được.]
Đăng bởi: