Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 7: Phường Thị


Hắc Diệu Chi Môn.
Chương 7: Phường Thị

“Dương huynh, đến sớm a!”

Hắc Diệu Môn, trên thường nhật quảng trường, Một đạo thanh âm quen thuộc vang lên.

Dương lão hướng theo tiếng âm thanh mà ngước cổ nhìn, liền thấy Tứ trưởng lão Dương Viễn Trần chậm rãi hướng bên này đi tới

“Mới tới thôi! đạo hữu, ngươi cũng theo Phó trưởng lão đi a?”

“Ai! Hôm nay liền nghỉ ngơi, thả lỏng một hồi. Chỗ thân hữu quen biết có giới thiệu một vài thứ tốt, vừa vặn trong tay cũng có ít đan dược, dự định cầm tới Từ Đỉnh Ấn Sơn trao đổi một hai,

Tam sư huynh hắn lần này cũng di chuyển một lô nhỏ hàng hóa về Ấn Sơn, cho nên thừa dịp bám theo, Dương huynh không phải cũng tới Ấn Sơn chứ!”

Vừa nói Dương Viễn Trần có phần kích động.

Dương lão vào môn phái cũng chưa lâu, Vạn Long Quốc cũng chưa thăm thú được nhiều, hiện tại chuyến đi đã rất không tồi lắm:

“Dục Thú Thất vừa mới hội mở, môn phái có trợ cấp cho ta một số để thu mua trứng linh thú.

Phó trưởng lão có nói hắn hôm nay xuất hành, vừa hay lại thêm đạo hữu đồng hành, chuyến đi này còn cần Dương lão đệ đề điểm một hai rồi!”

Dương lão hai tay chắp lại, thành kính đáp.

“Ân! Là tứ sư tỷ!”

Dương Viễn Trần đột nhiên hô lên.

Dươi bậc thềm, Lý Thanh Thảo chầm chậm đi lên.

“Sư tỷ, ngươi cũng đi Ấn Sơn sao?”

Dương Viễn Trần vội hỏi.

“Ấn Sơn?….ta còn có linh cốc, e đi không được!”

Lý Thanh Thảo trên mặt chợ nghĩ tới gì đó, sau mới lắc đầu từ chối.

“Ngươi nhường cho vài cái tiểu bối chiếu cố là được rồi, đệ có nghe qua Ấn Sơn lần này có không ít linh thực đồ tốt đâu, bỏ lỡ là hối hận cả đời!”

Lý Thanh Thảo đăm chiêu nghĩ nghĩ, Dương Viễn Trần thực nói cũng có ý vị.

Mấy mẫu linh điền của mình, cũng chưa phải đến thời khắc quan trọng, chỉ cần chăm làm mưu đầy đủ hằng ngày là được.

“Lúc nào xuất phát?”

Lý Thanh Thảo nhìn hỏi.

“Tam sư huynh nói giờ Thìn liền xuất phát, kém còn nửa canh giờ nữa là khởi hành đi!”

“Được rồi, ta đi phân phó một hồi!”

Cùng với hai người nói chuyện phím vài ba cô, nàng mới cáo từ ly khai.

Một đường di thẳng tới nhà Ngũ An, nhờ lấy chiếu cố linh điền cho mình, cái này đệ tử được Dương Phúc dạy dỗ không nói, làm linh thực thời gian cũng tương đối lâu, kinh nghiệm khá dày dặn.

Nhờ được người này, nàng cũng đỡ lo lắng đi phần nào.

“Đệ tử Ngũ An, gặp qua Lý sư cô.”

Đột nhiên, trưởng lão tới nhà, khiến Ngũ An bối rối không thôi, vội vàng tiến lên thi lễ.

“Ngũ An? Luyện khí tam tầng? mười năm qua, tu vi cũng không thay đổi đi!"

Lý Thanh Thảo quan sát tỉ mỉ Ngũ An một hồi, xong lại nhướng mày, phàn nàn nói.

Nghe lời này, Ngũ An chỉ biết cười khổ chứ không dám nói gì, ai bảo hắn Linh Căn ha hạ, tư chất quá kém.

Đương nhiên, không vì thế mà hắn buông bỏ, đích tôn tiểu hài từ của nếu thế nhưng lại là Hạ thượng linh căn, tiền đồ sáng sủa hơn của mình nhiều, coi như làm ăn tích góp đều vì tiểu tử này đường đi tương lai.

Linh Căn chính là mấu chốt để phân biết giữa tu giả và phàm nhân, có ba loại linh căn Hạ, Trung, Thượng, mỗi loại lại chia ra thành hạ, trung, thượng phẩm chất.

Căn cứ theo giai vị, phẩm chất linh căn mà tốc độ tu hành nhanh hay chậm, là thiên tài hay là phế vật.

Hắc Diệu Môn đơn thuần là môn phái nhỏ, chỉ cần có người thức tỉnh linh căn, mặc kệ linh căn cỡ phẩm chất, đều sẽ thu nhập hết trong môn phái. Nhân thủ khan hiếm, khiến Hắc Diệu Môn không tài nào kén cá chọn canh được.

“Mặc kệ, ta còn có việc cần ra ngoài một đoạn thời gian, dù sao chỉ là làm mưa như bình thường mà thôi.”

Đắn đo một lúc, Nàng mới thở dài tự nhủ, nhìn Ngũ An nói:

“Ngũ sư điệt! Việc ta giao Kỳ thật rất đơn giản, ngươi cách mỗi hai ngày lại giúp ta làm mưa một lần trên Thanh Hoa Phong, thời gian làm mưa nhất mực phải đều đặng, không được bỏ sót”

Vừa nói, nàng vừa lấy ra hai lọ đan dược, một tấm lệnh bài và một túi đen đưa cho Ngũ An.

“Trong này có một bình bảy viên Hồi Linh Đan, Diện tích linh điền hơi lớn, đối với một cái Luyện Khí sơ kỳ đỉnh như ngươi hẳn có chút quá sức.

Tâm lệnh bài này để mở ra cấm chế đi vào Thanh Hoa Phong.

Một viên Hoàng Long Đan và mười lăm khối linh thạch. Phí thuê liền đã tới tay đừng làm ta thất vọng!”

Nói rồi nàng nhanh chóng rời đi, xa xa Ngũ An nhìn mấy thứ trên tay, mặt đầy hỉ sự:

“Đệ tử minh bạch, đệ tử cam đoan sẽ không thất trách!”

Không nói tới Hồi Linh Đan với linh thạch phí, cho hắn một viên Hoàng Phong Đan đã là cáo hứng lắm rồi.

Hắn mắc kẹt tại Luyện Khí sơ kỳ đỉnh đã lâu, trong tay có Hoàng Long Đan xem như hơn chín thành đã đặt chân là trung kỳ.

Hồi Linh Đan loại này đan dược dùng để hồi phục linh lực khi quá sức, giá cả tương đối chát, loại sa sỉ này coi như Ngũ An có nhiều tiền cũng không thèm mua.

Sở dĩ Lý Thanh Thảo chiếu cố nhiều tới Ngũ An như vậy phần lướn đều tại nể mặt Dương lão, còn vì sao chiếu cố thì hẳn ai cũng biết.

(không biết đừng đọc chi nữa!!!)

Nửa canh giờ sau, đúng thời điểm, hàng hóa thủ vệ, nhân lực áp tải cũng đã được thu xếp ổn thỏa, bốn người Dương Lão, Dương Viễn Trần, Lý Thao Thảo và Phó Kim Vũ cùng một đám đệ tử ly khai Bồng Sơn.

Dẫn xe đều là bảy đầu nhất giai Man Ngưu, có thể so sánh với Luyện Khí tầng bốn tu giả. Tính tình ôn hòa, lực kéo manh mẽ, tốc độ lại khá nhanh, được môn phái nuôi dưỡng rất lâu rồi, nhiệm vụ kéo xe lương chuyển đều từ mấy đầu này phụ trách hết thảy.

Lần này hoàn thành nhiệm vụ về sau, Bảy đầu Man Ngưu sẽ được chuyển về Dục Thú Thất cho Dương lão nuôi dưỡng.

Ngoài Man ngưu, tông môn còn có mấy đầu Thiết Bối Ưng chuyên chở môn phái trưởng lão, không biết đến bao giờ mới chuyển về Dục Thú Thất.
***


Từ Đỉnh Ấn Sơn Phường thị hay thường được gọi là Ấn Sơn phường thị, từ cộng đồng ba đại môn phái chấp chưởng, đầu này linh mạch thế nhưng lại là Nhị giai hạ phẩm.

Ban đầu phát hiện, ba môn đã có chút binh đao nhất định, máu tưới xuống Ấn Sơn cũng không phải là ít.

Lâu dần, Bởi vì không cách này để chia đều cho nên phương án xây dựng nơi này phường thị mới được ra đời, phường thị tọa trấn có hai tên Trúc cơ kỳ tu sĩ, lần lượt là Linh Anh Phái và Tuyên Cổ Cung, Hắc Diệu Môn trúc cơ tu giả thiếu thốn cho nên cửa đi chỉ có thể Luyện Khí Cửu tầng nhị trưởng lão Kim Huyền Phong.

Trải qua hơn hai trăm năm hình thành, Ấn Sơn giờ đã trở thành một cái trung tâm giao dịch địa phương không nơi nào tốt bằng tại Vạn Long Quốc.

Thu hút rất nhiều tiểu môn tiểu phái, tu tiên gia tộc, tán tu tới buôn bán, định cư, hoạt động giao dịch.

Bồng Sơn cách địa điểm phường thị trên dưới chừng 100 dặm, khoảng chừng một ngày đêm liền có thể đi tới.

Rất nhanh đêm đã đến và mặt trời ló dịch chỉ sau vài canh giờ tiếp theo, trước mắt Dương lão là một tòa to lớn, kinh cố thành trì, tường thành cao những hơn mười trượng, đều được đúc thành bằng tinh kim cứng rắng, cả tòa tường thành toàn thân màu đen, bốn phía cửa thành mở rộng.

Gác thành đều có đồng nhất trang phục tu sĩ quan sát trước đại môn, phòng ngừa các thành phần gây rối tu sĩ.

Thành nội đông như một bài kiến vỡ tổ, đướng xá bốn phương thông suốt, ngõ hẻm giăng mắc như mê cung, cửa hàng san sát, lộng lẫy như những chiếc đèn lồng cỡ bự, thỉnh thoảng đều có tu sĩ ra vào.

Ngoại trừ các cửa hàng bên đường thường xuyên có các tu sĩ tùy hành mở các gian hàng nhỏ lẻ, chừng vài canh giờ liền rời đi.

“Hồi Khí Đan loại hảo hạng, chỉ còn lại ba viên, giá cả vừa phải, không nên bỏ lỡ”

“Trăm năm nhân sâm, tuyệt hảo linh dược, bổ khí tráng dương, giá chỉ mười viên linh thạch!"

“Bán địa đồ, đường tắt dẫn dụ Xuyên Xơn Giáp yêu thú, đảm bảo an toàn, chậm chân liền hết!”

“...”

Thỉnh thoảng hai bên đường, các gian hàng chủ sự không ngừng hét to hét nhỏ quảng cáo, đương nhiên những cái lão làng giang hồ đều sẽ không ngu xuẩn tin tưởng, bị lừa tu giả cũng không phải là chuyện hiếm thấy nữa, như rơm rạ hàng ngày đều có mấy vụ như vậy.

Theo chân mấy người hảo nhập vào trong thành, Dương Viễn Trần liền muốn đi theo lão để giới thiệu, bất quá Dương Phúc lại không quá cần thiết.

Nhanh chóng từ chối rồi cáo từ rời đi, Dương Viễn Trần và Lý Thanh Thảo sóng vai đi một ngã, Phó Kim Vũ lại theo thương độ đi về Hắc Diệu Phủ tổng sự gặp Kim Huyền Phong giao phó sự vụ.

Dương lão với bộ thân già của mình tay chống trượng gỗ dọc theo đường đi dạo quanh, ánh mắt lướt qua hai bên cửa hàng, đảo đảo liên tục như một cái máy quét thượng thừa...

Một khắc sau, lão dừng bước, mắt nhìn một danh nhỏ cửa hàng không quá lộng lẫy, diện tích tương đối nhỏ, nhìn kiểu kiến trúc trông có vẻ đã được hình thành rất rất lâu rồi.

Trước cửa phía trên có treo tấm bảng, viết bốn chữ “Bao Buôn Bách Hóa” xệ ngang xệ dọc, coi bộ không lâu nữa cũng dẹp tiệm.

Trong tiệm vắng tanh như chùa bà đanh, không có lấy một bóng người, nhìn có chút vắng vẻ, tại phía đối mặt, trong quầy một cái lão già.

“Lão già Bao.” 

Dương lão nở nụ bắt chuyện, nhìn như rất thân thiết.

Bao Buôn tuổi cũng không kém hơn Dương lão bao nhiêu, người vừa cao vừa gầy, lêu khuê như cành trúc la đà, dường như đang ghi chép cái gì đó.

Bao Buôn giơ tay chếch kính xuống, mắt lập đen lờ đờ, cũng bật cười nói: 

“A! Dương lão què, thành Hắc Diệu Môn khách khanh, ta đây còn tưởng ngươi quên cái thằng già này rồi đi!”

Dương lão và Bao Buôn từng vài lần giao dịch, tương đối quen biết, Bao Buôn là người quen biết đầu tiên khi lão đến Vạn Long Quốc, coi như cũng chỉ có Bao Buôn mới biết Dương lão từ Bắc Cương di cư tới Trung Bộ, Vạn Long Quốc.

Bất quá, đã hơn một tháng không có liên hệ với Dương lão, Bao Buôn còn đang nghĩ rằng sau khi thành khách khanh, người giàu kẻ nghèo, cũng trở nên cách biệt.

“vẫn vắng vẻ như vậy hay sao?” 

Dương lão xung quanh, hơi cảm thán hỏi.

Hai mắt Bao Buôn bỗng đen lại, khổ sở nói: 

“Ai, cũng không có cách nào. Thời gian qua đi, có quá nhiều cái đổi thay, ai còn nhớ chi tới cửa hàng nhỏ này của ta đâu!”

“Cáo già lão làng như ngươi, cũng không cạnh tranh nổi mới mấy gian hàng kia à!”

Bao Buôn cười trừ, vừa đi vào bên trong pha ấm trà vừa giải thích: 

“Linh Anh, Tuyên Cổ, Hắc Diệu chỗi cửa hàng đã bắt đầu muốn dậy sóng thâu tóm lấy khách hàng, nhiều chương trình ưu đãi, giảm giá, chất lượng, sô lượng cũng nhiều hơn hẳn chúng ta, không muốn dẹp tiệm sợ cũng không thể!

Đã thế, trước đây ngươi cũng biết, ta có khúc mắc với hai cái chấp sự của Linh Anh Phái và Tuyên Cổ.”

Dương lão lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra: 

“Vậy khó lại càng khó rồi….Bất quá không phải là không có hướng giải quyết!”

“Cái bộ xương sắp rụng như ngươi thì có cái gì ý tưởng?”

Bao Buôn cười cười, trêu.

“À! Ai đó dường như quên ta là Hắc Diệu Môn khách khanh trưởng lão kiêm luôn chức Dục Thú Thất thất chủ đi!”

Lão cầm lấy một ly trà hớp vào miệng, nhẹ lắc đầu nói.

“À thế làm sao mà à!”

“Dốt! Lão phu đảm nhiệm Dục Thú Thất chỉ mới mở cửa ngươi đương nhiên sẽ thành một cái nhà cung cấp trứng linh thú hoặc linh thú con non, giá cả tùy theo chất lượng mà bàn giao.

Thêm nữa, ta còn có thể giúp ngươi bám lấy Hắc Diệu thương lộ một chân, tuy không quá khả quan, nhưng duy trì cái tiệm nhỏ này không vấn đề!”

Dương Phúc nhăn mày lại, nói hoài mà tên trước mặt vẫn không hiểu, không biết là giả si hay giả ngốc.

Bực mình lão cầm lấy mộc trượng gõ một cái mắng.

“Cũng không tồi lắm phương hướng…cơ mà có tin được ngươi hay không đây!”

Bao Buôn thẫn thờ giả bộ đăm chiêu suy nghĩ.

“Bà nội mày, đã nghèo còn chảnh…”

Hết nói nổ, Dương lão tức giận, nốc hết cả chén trà, đứng dậy rời đi.

“Ây, ây, đùa, đùa mà, sau này còn trông cậy lão què ngươi nhiều!”