Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục - Điềm đạm đích tiểu kiểm -


Ta có một cái người yêu.. Không đúng, ta có một cái lão công.

Một cái thường xuyên lộ ra ma tính thức mỉm cười.

••••••

Hôm nay mưa rai rai, không khí mát mẻ, ta thích trời mưa, vậy nên dường như trong ta có hàng vạn năng lượng.

Đi vào quán cà phê, nơi vị trí gần nhà của Ma Diễn, ta biết hắn thường hay đến đấy uống một ly cà phê sữa, nhất là vào mùa mưa thế này.

Quả nhiên, hắn ngồi trong góc quán, đang nhấm nháp từng tí cà phê sữa trong tay, loại mà ta cảm thấy còn không bằng uống Bạc Sĩu tốt hơn nhiều.

Ngôi xuống bên cạnh hắn, ta hỏi hắn một câu vô nghĩa để mở đầu câu chuyện. Gọi người phục vụ, tùy tiện chỉ tay vào một món bánh nào đấy, trả lại menu cho người ta, ta lại hỏi tiếp một câu "Nay không đi học à?"

"Chiều mới có tiết." Hắn trả lời.

"Ừm."

Một khoảng lặng ngắt.

Ta không biết lại nói cái gì, cũng liền im lặng ngồi đấy nhìn góc nghiêng gương mặt của A Diễn mà thất thần.

Bỗng nhiên khoé mắt thấy có một đĩa bánh trên bàn, ta dừng lại việc chăm chú nhìn hắn, chú tâm vào điểm tâm.

Đưa muỗng đầu tiên vào miệng, ta híp mắt lại một cách thoả mãn.

Nhập khẩu mềm mại, vào miệng là tan, vị ngọt lan tràn trong khoang miệng, vào lúc này dâu tằm lại thể hiện bản thân nó, vị chua ngọt lại tập kích, chua chua ngọt ngọt, tựa như quả xoài ta từng ăn, tuy là điềm đảng nhưng mỹ vị như thế này ta vẫn là rất thích.

A.. Có vẻ lần sau ghé thăm tiệm rồi tiện thể thăm A Diễn. (Uây uây, ngươi như vậy là sẽ bị trừng phạt aaa)

Đến khi ta ăn xong, hắn vừa lúc nhấm nháp xong ly cà phê sữa, hắn vẫy tay bảo người phục vụ tính tiền.

Ra khỏi tiệm, cả hai vẫn chưa nói với nhau câu gì.

Ta đi song song bên cạnh hắn, lén hé mắt từ chiếc khăn quàng cổ dày rộng nhìn sang, rồi lại dời đi.

Ngón trỏ cong cong, có lẽ ta có thể nắm tay hắn...?

Dù sao từ hôm qua, chúng ta đã là người yêu rồi.

Thử tính cong lấy ngón trỏ của hắn, nếu hắn không muốn có thể buông ra lập tức.

Hắn nhìn tay ta, lại nhìn ta.

Ta khẩn trương, sợ hắn phản cảm.

Nhưng mà, hắn cúi đầu xuống, chuồn chuồn lướt nước, một xúc tức ly.

Ta thấy hắn mỉm cười, ta cũng có thể cảm giác được độ nóng cháy trên mặt.

A... Hảo xấu hổ..

Ta ụp mặt xuống, chỉ để lộ đôi mắt bên ngoài, mặc cho hắn kéo tay ta đi.

Tâm tình hắn tốt hơn?

Ta thất thần nghĩ.

••••••

Ta đứng cách chỗ xoát vé vài bước, đứng lặng nhìn hắn.

"Khi nào đến nơi nhớ gọi cho ta." Hắn ra tiếng trước, đánh vỡ sự trầm mặc này.

"Ừm..." Ta không biết nói gì hơn. Ta muốn hắn không quên ta, cũng muốn hắn đừng quen người khác, nhưng mà ta không thể ước thúc hắn được... Tuy rằng ta không muốn nhưng đó là sự thật..

"Đừng lo lắng. Ta sẽ không quên ngươi đâu, cũng sẽ không bởi vì không có ngươi ở bên tịch mịch mà quen người khác a. Ngươi nên tin tưởng vào ta, cũng tin tưởng vào ngươi chính mình."

Hắn đứng ở nơi ngược sáng, cười ôn nhu nhìn ta, nói ra cơ hồ cùng ta tiếng lòng không sai biệt lắm.

Hốc mắt ta đỏ lên, cái mũi lên men, ta thực sự rất cảm động.

Vậy nên,

"Cho ngươi, ta tự tay làm."

Ta đưa cho hắn cái hộp ta ôm từ nãy đến giờ. Thực ra ta đã làm một con thú bông, không, thật ra là hai, đều là hình tượng của hai chúng ta, ta giữ A Diễn nhị hào, còn hắn thì tất nhiên là ta thu nhỏ rồi.

Ta thấy hắn kinh ngạc, có lẽ là không ngờ thứ ta ôm nãy giờ là quà cho hắn đi.

Hắn ôm 'ta'- tạm thời gọi Điềm Thùy nhị hào cao gần nửa người, đứng mê mang với nụ cười ngơ ngác nhìn ta, quả thực, là đáng yêu muốn chết.

Ta bạo gan tiến lên thân nhẹ lên má hắn rồi xoay người bước đi.

Ta sợ càng đứng liền ý nghĩ muốn đi cũng càng rời rạc.

Ta thoáng nghĩ đến những tháng ngày lén hắn làm hai 'chúng ta', may mắn ta có thiên phú, làm ra trông cũng giống bản nhân.

So với biểu cảm khó được kia của hắn, ta cảm thấy, những ngày kia chỉ là mây bay.

A... Càng nghĩ càng thấy hắn đáng yêu...

Cơ hồ là thời gian trên máy bay, hầu như ta đều nghĩ về hắn.

••••••

Đứng trước bàn bếp, ta đang vội làm món điểm tâm theo chỉ thị của giám khảo, một điềm, một hàm, một đạm.
Ta đã làm xong phần điềm cùng hàm, tuy phần hàm hơi lâu một chút.

Hiện tại ta đang làm điểm tâm cho người ăn thanh đạm.

Nghĩ đến người thích ăn đạm, ta lại nghĩ đến A Diễn.

Đạm đảng hắn, sẽ thích ăn món gì nhất?

Tuy ta đã mơ hồ biết, nhưng vẫn chưa có thể chộp lấy được.

Nơi trường thi này của ta rất thoáng, có thể cho phép mang điện thoại vào nghe gọi cái loại này. Dù sao cũng là phương Tây, thoáng một chút, không vi phạm cơ chế là được.

[Một ngày nào đấy
Trên buổi diễn này
Ngước lên vài giây
Lại thấy chỉ có là ngất ngây

Người ấy mỏng manh
Hoá tro bay nhanh
Đưa mắt nhìn quanh
Lại thấy chỉ có là hiu quạnh....]-----Chân Thất - fake Chân Ái -

A Diễn thấy ta thích bài này, nên hắn sửa lời một tí, rồi hát gửi cho ta. Xem vào hắn hát cho ta rất hay phân thượng, ta không so đo hắn việc chế lời.

Ta cài cho mỗi A Diễn, vừa nghe thấy tiếng lại như thấy người. Vậy nên tiếng chuông vang lên ta liền rửa sơ tay cầm lấy điện thoại nhấn nút xanh.

"Wei, ciao Baobei."

Xung quanh dường như mọi người đều nhìn vào phía ta, bởi tất cả đều đang thi, mà chỉ có mình ta nhạc chuông reo vang cùng nhận cuộc gọi.

Sợ bản thân khiến mọi người chú ý quá nhiều, ta liền vừa khuấy bột, vừa áp tai vào vai để nghe điện thoại.

[Ngươi gan lớn hơn rồi? Baobei một nói liền ra? Hay là không thấy ta khiến ngươi bớt thẹn thùng hơn?]

Ta nghe thấy giọng hắn mang ý cười, nhưng mà cứ cảm giác trong lòng phát mao. Đều tại hắn ma quỷ tiếng điệu cười doạ đến ta.

"... Ngươi cũng như vậy. Ta nhớ lúc trước ngươi rất trầm tĩnh điềm đạm.." Ta nhỏ giọng nói lại hắn. Nhớ mấy năm trước hắn còn thanh lãnh ôn nhu, không biết mấy năm nay bên đấy có cái gì phong mà khiến phong cách hắn đột biến như vậy nữa.

[Ngươi nói ai điềm đạm?] Ta dường như đều có thể thấy nụ cười hắn cứng đờ một cái chớp mắt.

Ta ngừng khuấy bột, tự hỏi mình nên nói đúng hay nói thật, cuối cùng ta khuất phục dưới dâm uy của hắn, nói nhỏ, có chút ủy khuất "Ta.."

[Ngươi chờ, về nước có ngươi kinh hách.]

?????

Nghe từ trong microphone truyền đến rét lạnh thanh âm cùng quỷ súc nghĩa của từ, ta cầm điện thoại đã tối sầm, đặt tay lên tim, tự cảm giác bản thân chưa làm điều gì sai, cớ sao hắn lại như vậy lộ ra ma tính tính tình?

Tuy rằng biết sau này về nước phải nhận một loạt cách điều giáo, ta lại thấy nhân sinh bi thảm. Nhưng mà ta cũng bỗng nhiên nghĩ đến một loại chế biến, một loại điểm tâm mới, có lẽ còn có thể hống hống A Diễn giảm bớt từ một loạt thành một vài?

Nghĩ đến thế ta dựa vào một khang ý nghĩ, sáng tạo nên một loại điểm tâm trở thành hot trend sau này.

Khụ khụ, quay về hiện tại.

Nhận được giải thưởng, ta bắt xe về nơi ta thuê.

Đặt phần thưởng trên ghế sofa, ta đi vào phòng tắm.

Ta khoác chiếc áo tắm bước ra, dùng khăn chà xát mái tóc vài cái rồi để cho nó tự khô.

Ngồi trên giường, cầm lên khung ảnh nơi đèn ngủ, ta nhìn hai người trên hình cảm giác ngượng ngùng.

Tuy đã kết hôn gần một năm, nhưng mà mỗi lần nhìn đến ảnh cưới là ta lại thấy xấu hổ.

Ai.. Nói thật là hôm kết hôn, trông A Diễn soái lạ thường. Lúc đó ta còn bị muội muội hắn cười nhạo vì nhìn đăm đăm vào, khiến ta xấu hổ mãi bây giờ vẫn chưa giảm.

Vuốt ve gương mặt hắn, ta cười ôn nhu.

Đặt khung ảnh trở về, ta nằm xuống giường, vớ tay ôm A Diễn nhị hào vào trong lòng.

Ít nhất còn có A Diễn nhị hào bồi ta a.

Nhưng mà ta vẫn nhớ A Diễn bản nhân rất nhiều.

Mò cầm lấy điện thoại trên bàn ngủ, ta nhắn tin gửi cho hắn.

[Ta tưởng ngươi...]

[From A Diễn: Ta cũng tưởng ngươi. Ngủ đi, đừng thức khuya.]

Nhìn tin nhắn cơ hồ là ta vừa phát hắn liền hồi âm, ta cười thẹn thùng, ai nha, A Diễn thật tốt. Thích nhất A Diễn.

[A Diễn ngủ ngon.]

Ta phát xong tin này liền đi ngủ, lại cầm xuống ta sợ sẽ nhìn hình hắn mà hoa si lưu luyến không ngủ.

Điện thoại vẫn sáng, hiện lên dòng tin nhắn rồi tối sầm tắt nguồn vì hết pin.

[A Diễn send a photo.]

[From A Diễn: Ngủ ngon. Ta ái ngươi.]

....

_--;:End:;-_
Đăng bởi: