Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục Trong ánh mắt trong suốt tựa như thủy tinh lóng lánh, chiết xạ ra hình dáng của cô, có chút chật vật.


Cô ấy ngượng ngùng, khi thấy cậu ngồi xổm trước mặt.

Phía dưới mái tóc đen, cổ của cô ấy đỏ bừng một mảnh.

Cô ấy đưa lưng về phía cậu, thầm nghĩ sao cô ấy dễ thương thế.

Biết rằng sẽ khiến cô ấy e thẹn, cậu vẫn mời cô ấy cùng đi ăn trưa.

Bữa trưa chỉ có hai người, cô ấy vẻ mặt bình thường khi mà gắp thức ăn cho cậu.

Bây giờ đến lượt cậu thẹn thùng, chỉ biết cúi đầu lặng im nhấm nháp thức ăn trong chén.

...

-------

"Ngu Diên Hồng, tớ thích cậu!!"

Nữ sinh gập người lớn tiếng nói với nam sinh đối diện, bởi vì đầu cúi xuống nên cô không nhìn thấy được vẻ mặt của nam sinh kia như thế nào.

"Cảm ơn vì cậu đã thích tôi, nhưng mà xin lỗi, tôi đã có người mình thích."

"... Người kia thật may mắn. Chúc hai cậu hạnh phúc."

Cô biết mình đang gượng ép bản thân, nhưng mà ngoài câu nói này, cô không biết nói gì hơn nữa.

"Cảm ơn cậu."

Tiếng bước chân xa dần, cô vẫn đứng im ở đó, không dịch chuyển một chút, đầu cũng không nâng lên, tuyến lệ không biết cố gắng mà im ắng chảy xuống hai hàng.

Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một cái khăn hình chữ nhật vuông vắn. Nó đột ngột xuất hiện trong tầm mắt làm cô khó có thể mà không kinh ngạc được, cùng với đó là nỗi hoảng loạn trào lên trong lòng.

Nhỏ giọng nói câu cảm ơn, cô vươn tay nhẹ cầm lấy chiếc khăn, lau đi một mảnh nhoè mông lung. Chờ đến khi tầm mắt trở nên sáng ngời trong suốt, cô mới thấy người ngồi xổm trước mặt cô trông như thế nào.

"Cám ơn cậu lần nữa." Cô không quen biết cậu bạn này, nên ngượng ngùng trả lại khăn tay cho cậu ta, nhưng tay vừa vươn ra một nửa lại cứng đờ, sau đó cô rụt tay lại.

Thật khó xử a....

Thật ngượng ngùng khi làm bẩn khăn của cậu ấy rồi trả lại như đúng rồi...

"....Cậu ở lớp nào.. Ra chơi tớ đem đến trả..."

Cậu ấy cứ ngồi xổm ngước mặt lên nhìn cô, không nói một lời.

A.. Ngại quá...

Cô từ trong túi lấy ra chiếc khăn tay màu vàng in hình hoạ tiết nhân vật mà cô yêu thích mới nhận hàng lúc sáng sớm. Nhận hàng xong cô chỉ kịp mở bưu kiện lấy chiếc khăn tay ra rồi vội vàng lên trường.

Nhét thẳng vào tay của cậu bạn, cô cúi đầu, tóc mái dài che khuất đi đôi mắt, cô nói: "Đền lại cho cậu, khăn tớ mới mua, còn bao bì."

Cô đưa lưng về phía cậu ta, bước một bước thật dài như muốn một sải chân là có thể bước thẳng vào lớp học.

Có một bàn tay nắm lấy cổ tay của cô, khiến trọng tâm của cô không vững suýt té ngã. Cô quay đầu lại nhìn, cậu chàng cũng ngước đôi con ngươi như đôi mắt mèo lên nhìn cô.

Trong ánh mắt trong suốt tựa như thủy tinh lóng lánh, chiết xạ ra hình dáng của cô, có chút chật vật.

Cậu bạn ấy cúi đầu dùng một tay bấm điện thoại, sau đó giơ lên trước mặt cô.

[Tớ là Lưu Pha Ly, có thể cùng cậu đi ăn trưa không? Hôm nay tớ quên mang tiền..]

A?

Ừm.. Dù sao cũng chỉ là một bữa ăn, coi như là cảm ơn cậu ta vì có thể ăn bữa trưa mà ngồi xổm an ủi cô.

"Đi, tớ khao."
Cô kéo cậu ta đứng dậy rồi buông tay đi về phía trước, mặc cho cậu bạn ấy lẽo đẽo theo sau. Chỉ khi nhận thấy cậu ấy tụt quá xa, cô liền đứng chờ khoảng cách kéo gần lại rồi đi tiếp.

——

"Ừm.. Căn tin lúc này vắng học sinh, nên rất rộng rãi thoáng đãng. Cậu muốn ngồi ở đâu?" Cô quay đầu lại nhìn về phía sau, chờ đợi câu trả lời.

Cậu ta nhìn cô, không nói một từ.

Trông thật nội hướng a...

Cô tùy ý ngồi xuống một chiếc bàn kề cửa sổ, đặt khay thức ăn xuống, lấy từng món ra. Bày trên bàn, một tay chống cằm nhìn cậu chàng ăn tướng, một tay gắp thức ăn bỏ vào chén của người ta.

Cậu ấy thật giống tiểu ấu miêu...

Mải mê 'dưỡng miêu mễ' nên quên mất quan sát chung quanh, đến lúc nhận ra thì thấy căn tin đã đông ngập học sinh tự lúc nào.

Người đối diện cũng vừa lúc ăn xong, cô liền nắm lấy cổ tay của cậu, bắt đầu cuộc hành trình thoát khỏi căn tin.

Thật vất vả chen ra khỏi đám người, rời xa căn tin, cô ngồi xuống ghế đá bên cạnh, thở phì phò, lúc sau mới phát hiện trong tay vẫn còn đang nắm tay ai đó, cô liền vội buông ra.

"Xin lỗi, xin lỗi."

[Không có gì.]

Cậu cất điện thoại lại trong túi, ngồi xuống phần ghế dư, vẻ mặt đạm mạc mà nhìn thế giới này.

Cô xoay đầu về, đưa mắt nhìn mấy đoá hoa dại đón gió, nở rộ ra từng sắc thái riêng của chúng.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Cậu học lớp nào?"

"11B8" Giọng nữ trong Google dịch phát ra bên cạnh, cô phụt cười xoay đầu nhìn cậu chàng thay đổi phương thức nhập, hài hước hỏi: "Thế rồi bản âm của cậu là giọng nữ?"

"Chấm chấm chấm" ...

"Hahahahaha"

"Đứng dậy, tớ đưa cậu về lớp, thật may là hôm nay chưa phải là ngày học chính thức."

Trong suốt cả quá trình, cậu ấy không nói một lời nào cả, hay là dây thanh của cậu ấy có vấn đề? Sinh bệnh chăng?

Cô dừng lại trước cửa lớp, xoay người lại nhìn cậu ta, vẫy tay chào tạm biệt rồi đi về lớp của cô, 11B3.

——

"Sao nào sao nào?" "Có gì xảy ra không?" "Cô ấy đưa ông về tận lớp, siêu lòng rồi hả?"

"Chấm chấm chấm"

"Ewwwwwwwww!!" "Thôi ngay Google dịch đi, soạn tin nhắn bình thường cũng được, nghe như x x x vậy"

[Đâu đến nỗi đâu.]

"Ừaaaaaaaaaa, rồi tiến trình sao?"

[Cô ấy tỏ tình nhưng bị từ chối, sau đó tôi đưa cho cô ấy chiếc khăn, cô ấy cho lại tôi chiếc khăn màu vàng. Sau đó tôi mời cô ấy đi ăn, cô ấy dẫn tôi đi. Sau khi ăn xong cô ấy mang tôi luồn lách qua đám người rồi đưa tôi đi về.]

"Ui choa, ga lăng thế nhờ~" "Trông ông cứ như tiểu kiều thê cần được nâng niu của cô ấy vậy~~~"

[Thôi giọng điệu chảy mỡ kia của mấy ông đi, giáo viên sắp vào kìa.]

"Suỵt, cô vào bây ơi———!"

Lớp học nhốn nháo rộn ràng, khi nghe thấy câu nói bóp giọng the thé kia liền quay về chỗ ngồi nhanh như chong chóng, đến khi giáo viên bước vào lớp, chỉ nhìn thấy được một lớp học im lặng, học sinh ngoan ngoãn, đáng giá cho 5 sao.

....

Đăng bởi: