Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục Sinh thần khoái nhạc~


"Mưa rơi rồi, hai ta đi chơi thôi."

"Không được.. Mẫu hậu không cho phép... Khụ khụ khụ--"

"Truy Bình, Truy Bình? Truy Bình!!"

"Người đâu, Truy Bình bị phong hàn rồi!!"

--------

Trên trán một mảnh lạnh lẽo, mở mắt ra liền thấy mộng trung gương mặt bản phóng đại, mất đi thịt đô đô tiểu viên mặt, dần hiển lộ ra vẻ tuấn tú xuất trần.

"Ngươi lại tại khoá gian ngủ gục, tiểu tâm phụ hoàng lại trừng phạt ngươi."

Hắn ngáp dài vẻ mặt không thèm để ý "Nga" một tiếng, sau đó lại ngã gục, đầu dựa vào vai hắn, nhắm mắt lại liền lại ngủ gật qua đi.

Truy Bình một khuôn mặt tuấn tú rối rắm, muốn nói lại thôi. Cuối cùng hắn thở dài, nhận mệnh mà trợ người kia giấu đi tai mắt của giảng quan.

--------

"Bát muội, ngươi có thấy Truy Bình đâu không?"

"Không nha. Lang Đại ca, ngươi tìm huynh ấy có chuyện gì?"

"Không có gì."

Hắn xoay người đi trở về phủ, để lại Bát công chúa vẻ mặt u sầu.

Nàng oán niệm địa đạo: "Lang Đại ca luôn cùng Nhị ca chơi, không cùng nàng chơi!"

---------
"Nghe nói ngươi tìm ta?"

Hắn đang chán đến chết mà chọc chọc thư phòng tứ bảo, nghe tiếng liền vẻ mặt hớn hở mà đứng dậy, bảo hắn ngồi xuống, bản thân thì từ trong hộc lấy ra một xấp giấy, vẻ mặt thần thần bí bí mà đối hắn nói: "Cho ngươi."

Truy Bình buồn cười, cầm lấy xem.

Có một số tờ giấy là tự, nhưng mà nét chữ xấu như con gà bới nên chỉnh trương giấy bày biện ra nó thật 'cao thâm'.

Trái ngược, những tờ giấy còn lại là hoạ, hoạ phong rất đẹp, từng đường cong đều trau chuốt một cách tinh tế, chỉnh trương giấy hoàn toàn biểu lộ ra một cổ tuyệt tác hơi thở.

Nhưng càng khiến hắn để ý hơn là, tất cả đều là chủ đề về hắn. Ngay cả tả, ngay cả hoạ, đều là về hắn.

"Ngươi... Có cần đến mức vậy không?" Thanh âm hắn run rẩy, biểu tình tựa như bị nứt toạc, muốn khóc nhưng mà không thể, nước mắt đọng đầy đảo quanh hốc mắt, nhìn càng chọc người trìu mến.

Hắn luống cuống tay chân cầm lấy khăn thay Truy Bình lau nước mắt, vẻ mặt lại cười nhạo hắn: "Bao lớn người còn khóc. Không phải hôm nay sinh thần ngươi sao? Bổn bổn."

Truy Bình ngừng khóc, hắn cười rộ lên, vẻ mặt tràn đầy đều là vui sướng.

"Cảm tạ ngươi, mệt ngươi còn chuẩn bị nhiều như thế mà ta không bày tỏ cái gì."

"Không cần, ta thích liền tặng ngươi thôi."

"Mà.. Ngươi hoạ ta còn thấy được ngươi đang hoạ cái gì, nhưng ngươi.. Tả về cái gì a..?"

"A? Không có gì, ngươi không cần để ý. Tự bản của bức hoạ mà thôi."

"Nga.."

......
Đăng bởi: