Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 3: 11-15


Chương 11:

Chương 011 : Dân dã món ăn (#11)

Người đăng: anpromalong6

Hỏa Vũ sơn trang, đêm tối buông xuống, một gian nhã phòng.

“Thật không ngờ, món ăn mới này lại thơm ngon như vậy, những thứ mà trước đây chúng ta vứt bỏ cho là không ăn được, chỉ cần khéo léo xử lý lại có thể ăn ngon như vậy, công tử tài trí để Hồ Trang bội phục”

Hồ Trang nhìn phía trước một bát cháo trắng bên trong là những khúc lòng non cắt nhỏ, cũng những lát huyết thêm một ít hạt tiêu cùng rau thơm.

" Tên món này là gì?" Hồ San vuốt chiếc bụng nhỏ của mình nhìn tô cháo đả hết, vẫn còn thòm thèm cất lời, nàng mặc dù là tiểu thư gia sản giàu có không cần phải lo thiếu ăn uống nhưng lại chưa được ăn những món ngon như vậy.

" Cháo lòng" Thiên An đem tô cháo của mình đem lên cũng không để ý hình tượng ra sức ăn lấy, chỉ loáng một cái đả hết sạch một tô sau đó đem tô bên cạnh tiêu diệt, sức ăn của hắn so với nhiều người mà nói lại gấp 2, 3 lần.

Hồ Oánh nhìn Thiên An sức ăn hoàn toàn không giống như các vị công tử quyền quý khác, cực kỳ dân dã thân thiệt với mọi người, giống như những lời đồn mà nàng nghe được, mở lời : " danh tự này thật bình phàm, dân dả dể nhớ từ cách chế biến"

Thiên An gật đầu, món ăn này cũng không đòi hỏi cao sang gì chỉ khó một cái thời này chính là cần xử lý lòng non, không như hiện đại muối đầy ra thời này rất quý hiếm, chỉ cần nấu một nồi cháo rồi đem bỏ lòng xử lý vào là được.

Chẳng mất bao nhiêu thời gian, khi mà đa phần nội tạng của động vật đều bị vứt đi rơi vào tay hắn lại trở thành những món ngon, như cục huyết to lớn phía trước vốn là máu của một đầu heo rừng theo lẻ thường khi giết lấy thịt thì bị đổ đi, nhưng không được hắn giữ lại pha thêm một tí muối chờ 5-10 phút máu sẻ đông thành cục rồi chỉ cần đem luộc lên là có thể ăn được rồi.

“Làm sao có thể ăn nhiều như vậy được? công tử ca ca ngươi sức ăn thật lớn, chẳng lẻ ăn nhiều mới trở nên lợi hại như vậy sao?” Hồ San nhìn Thiên An càn quét mâm thức ăn trên bàn dò hỏi.

Từ khi tiếp xúc Thiên An nàng cảm nhận được đối phương hoàn toàn gần gủi bình phàm, cũng chẳng có câu nệ gì. Tâm tình còn nhỏ hiếu động, để cho Hồ San ưa thích cũng được đà lấn tới không sợ chút nào cùng Thiên An trò chuyện. 

Thiên An không đáp lời tiếp tục càn quét, lẻ thường mà nói khi dùng bữa mỗi người an vị một chổ, Hồ Trang đám người tuyệt không được cùng thân phận như hắn được phép dùng chung. Nhưng hắn lại mạnh mẻ đem bọn họ kéo lại một chổ, để đánh quan hệ. 

Buổi tối cũng nhanh chóng trôi đi nhanh chóng, trò chuyện thêm một hồi thì hắn cũng lên đường rời khỏi Hỏa Vũ sơn trang.

" Công tử ca ca, ngươi còn đến chơi cùng San nhi sao?" Hồ San chớp chớp ánh mắt lên tiếng dò hỏi.

Thiên An nghe được cười nói : " sẻ, đợi ta rảnh rổi sẻ đến tìm muội chơi" thân ảnh xoay người nhìn Hồ Trang : " Đa tạ trang chủ khoản đãi lẫn giúp đở cũng tiễn đưa, đêm đen gió lạnh hai vị tiểu thư thân thể yếu nhược cũng không nên ở lâu, Thiên An cáo từ"

“Cung tiễn công tử" Hồ Trang cúi đầu chấp tay váy một cái thi lể đưa tiễn Thiên An rời đi, đợi đến khi đoàn người rời khỏi sơn trang mới cùng hai đứa nhi nữ của mình vào.

“ Oánh nhi, San nhi con thấy công tử thế nào?” Hồ Trang ngồi trong thư phòng dò hỏi

Hồ San không nghỉ ngợi trả lời : “ rất tốt nha, công tử ca ca thật thông minh, thật lợi hại là San nhi thấy lợi hại nhất người, hơn nữa rất tốt chơi”

Hồ Oánh nhìn muội muội mình, cười nói : “ công tử trạch tâm nhân hậu, kiến thức uyên bác, hôm nay được gặp để Oánh nhi thỏa lòng ngưỡng mộ”

Hồ San liền lên tiếng : “ tỷ tỷ, lẻ nào ngươi bị công tử mê hoặc rồi, muốn gả cho công tử”

“ San nhi” Hồ Oánh mặt đỏ bừng lên xấu hổ, quở trách lại thấy muội muội mình bật cười khanh khách chạy đi.

Hồ Trang cười nhìn hai nử nhi của mình, thập công tử Thiên An tài trí song toàn, nhân phẩm lại càng không cần nói. Nếu không có cái thân phận đè chết người kia, là trong long hắn con rể nhân tuyển.

Hôm nay vị tiểu công tử này cùng với hai nữ nhi mình chung đụng rất tốt, nhất là tiểu nữ nhi tuổi tác lại phù hợp. Đối phương tính cách gần gủi bình dị hoàn toàn không như các vị vương gia quý tộc khác, để cho hắn chút tâm tư cũng rục rịch náo động.

Lại nói Thiên An cùng thuộc hạ của mình lần nữa trở về địa bàn của mình, cả quá trình bên trong hắn giành thời gian cho việc tinh luyện chakra. Không một chút hao phí thời gian của mình, chìm đắm trong tu luyện thời gian qua một cách lúc nào không hay, cho đến khi thuộc hạ thông báo, hắn mới tỉnh lại từ xe ngựa đi vào nơi ở của mình.

“ Vô Song Quỷ, đả ăn tối chưa?” Thiên An nhìn thiếu niên to lớn như cây cột trụ đứng gác ở bên thấy hắn liền đi đến, cười hỏi.

Vô Song Quỷ tay gãy gãy đầu : “ bẩm công tử rồi ạ”

Khẻ gật đầu thân ảnh nhanh chóng di chuyển vào bên trong, môi khẻ nhích lên độ cong khi thấy một kiều tiểu thân ảnh, thanh âm ngân nga như đang vui sướng chuyện gì, liền lại gần đem tay ôm lấy hỏa hồng y phục.

“Công tử.. người trở về rồi” Diễm Linh Cơ con mắt thoáng qua lay động, liền đem lon nước ngọt trên tay uống dang dở rót vào chung rượu bằng ngọc : “ người xem, Linh Cơ biết ngài về nên chuẩn bị sẵn đồ uống”

“ Thật không? Linh Cơ hôm nay ta đi vắng, có con mèo nào trộm đồ uống không?” Thiên An ánh mắt đảo qua chiếc tủ lạnh đằng xa kia, một tay đem chung rượu ngọc đem đến uống lấy.

Diễm Linh Cơ đương nhiên hiểu hắn ám chỉ gì, giả ngu lên tiếng : “ mèo, có sao? Linh Cơ không thấy, đúng rồi công tử đả ăn chưa? Linh Cơ vẫn chờ người về ăn tối đây, hảo đói bụng nha”

Thiên An đem tay lau đi dầu mở còn vương trên miệng nàng, bóc trần : “ vậy sao? Sao lại có mùi bánh bao ở đây? Có thật nàng chưa ăn gì không?”

Diễm Linh Cơ mặt khẻ đỏ lên : “ chỉ có chút xíu thôi, ai bảo công tử về trể gì, Linh Cơ còn nhỏ đói bụng đây?”

“ Bẹp” Hôn lên gò má đối phương, một tay nắm lấy eo nhỏ kéo đi, liền nói : “ nàng đó, uống nhiều nước ngọt vào, đả mất một chiếc răng rồi”

“ Không cho nói” Diễm Linh Cơ xấu hổ đỏ bừng, như con mèo bị dẫm đuôi một dạng.

Diễm Linh Cơ cũng giống như Hồ San bây giờ chỉ còn là một bé gái nhỏ tuổi, khi thức tỉnh hỏa vu năng lực. Là nữ tử trong Thiên Anh Cửu Ca mà hắn ưa thích, đệ nhất mỹ nhân của Bách Việt, ôn nhu như nước nhiệt tình như lửa. Đăng tràng làm cho Thiên An không rời mắt được.

Bây giờ mặc dù còn nhỏ nhưng đả khiến cho Thiên An ưa thích không buông tay, chỉ loli này quá mức câu người. Như hỏa tinh linh một dạng, chọc người yêu thích, mà Thiên An lợi dụng thân phận của mình, nàng dâu từ nhỏ nuôi lớn, từng chút một ăn lấy đối phương.

Chẳng hạn như bây giờ, đêm tối buông xuống khi mà náo hoạt qua đi đến lúc nghĩ ngơi, Thiên An liền mạnh mẽ kéo lấy Diễm Linh Cơ vào ổ chăn của mình ôm lấy ngủ. Dù sao hắn đả từ sớm mặc định nàng là vương phi của hắn, lại là chủ tử của nàng hiện giờ, thân phận đè người.

Từ đô thành di chuyển đến đất phong, tận dụng hết thảy mọi thứ mình có, hắn đả sớm đem chỉ loli này buộc vào mình bên cạnh. Sớm chiều ở chung, thân mật bình thường, từ dắt tay kể chuyện tiếu lâm, cho đến bây giờ đem nàng thành gối ôm ôm lấy ngủ.

“ Công tử, đại bại hoại, sắc lang” Diễm Linh Cơ mặt khẻ đỏ nhìn Thiên An ôm lấy mình vòng eo không buông.

“ Linh Cơ là vương phi của ta, ta thân mật với vương phi của mình có gì sai?” Thiên An lưu manh lên tiếng.

“ Vương phi, Linh Cơ còn chưa đồng ý, đó là công tử nói” Diễm Linh Cơ đáo lại.

“ Ngủ ngon” Thiên An cũng không tiếp tục cùng nàng truy đuổi chủ đề, khẻ hôn lên trán nàng rồi nhắm mắt lại.

“ Hừ” Diễm Linh Cơ hừ nhẹ một tiếng, cũng an vị nằm xuống ngủ bên cạnh.

Có cho mình đất phong riêng biệc, rời khỏi đô thành Thiên An cũng tự do hơn rất nhiều, có nhiều thứ hắn không tài nào đem ra. Chẳng hạn như phòng trọng lực, các món đồ quý hiếm trong không gian chứa đồ của mình, một khi đem ra sẻ bị rất nhiều người chú ý.

Mặc dù ở nơi này hắn cũng không dám chắc có nội gián của vị tiện nghi ca ca hắn cày vào hay không, hay là những người khác. Song thoải mái hơn nhiều, tránh xa được vùng đất thị phi kia, chỉ cần cho hắn thời gian xây dựng cho mình thế lực lớn mạnh võ lực bản thân có đủ sức tự vệ trước những thế lực.

Một nguyên nhân khác lựa chọn rời đi mà không ở lại tranh đoạt quyền vị với Thiên Trạch, là hắn suy cho cùng cũng không phải chính thống dòng tộc của Bách Việt vương, thái tử Thiên Trạch được đông đảo người ủng hộ, hơn nữa Minh Hầu sẻ giao vị trí quân vương cho hắn sao? 

Cho nên chỉ cần an bình phát triển, thuận nước đẩy thuyền chờ Bách Việt họa loạn, Hàn Sở thừa cơ vào, trai cò đánh nhau ngư ông hưởng lợi. Hắn chính là ôm mục đích tâm tình đó, cho nên mới lựa chọn rời đi nhanh chóng. Thiên Trạch cùng những người khác làm sao có thể đoán ra được, trong mắt họ còn nghĩ bản thân Thiên An là không muốn tranh giành quyền vị mà lựa chọn từ bỏ đây.+ "

-------oOo-------

Chương 12:

Chương 012 : Nông nghiệp phát triển (#12)

Người đăng: anpromalong6

Ngày hôm sau, Hỏa Vũ sơn trang.

“ Tỷ tỷ, nhìn xem nhìn xem đây là San nhi tên” Hồ San hưng phấn nhìn dòng chữ ‘ HỎA VŨ SƠN TRANG-HỒ SAN’ to lớn được các chữ cái gỗ ghép lại.

Hồ Oánh nhìn muội muội mình ánh mắt mong đợi, liển tán thưởng nói : “ San nhi thật là giỏi, hôm nay muội đả thông thạo hết chữ cái rồi”

“ Bảng chử cái này quả đúng là thần kỳ, so với bộ chữ viết của Bách Việt ta gần bốn trăm ký tự thì ít hơn nhiều, lại dể nhớ dể đọc, không hổ là Bách Việt đệ nhất hiền giả, chỉ bằng bộ chữ viết này cho dù Trung Nguyên thất hùng văn tự cũng không thể sánh bằng” Hồ Trang vuốt râu cảm khái, hắn đối với bộ chữ này cũng đả nghiên cứu thậm chí đả học qua còn tinh thông rất nhiều.

Hồ San nhãn châu xoay chuyển, gật đầu nói : “ phụ thân San nhi nghe nói vì bộ chữ viết này mà công tử Thiên An bị đuổi ra khỏi đô thành”

“ San nhi” Hồ Trang lớn giọng ánh mắt liếc nhìn xung quanh không có ai gần mình nghe được thở phào một cái, nghiêm giọng nói : “ sau này những tin đồn như vậy không được nói trước mặt công tử, cũng như không được nói ra”

“ San nhi không hiểu” Hồ San không hiểu, lời vừa dứt lại nghe : “ sau này con sẻ hiểu, con chỉ biết nói ra những chuyện này đối với công tử chỉ có hại”

“ Ân” Hồ San vẫn không rõ khẻ gật đầu.

Hồ Trang khẻ thở dài tiếc hận, tuổi còn nhỏ đả mang trí tuệ của bậc đại hiền. Có thể sáng tạo ra một bộ chữ khoáng thế cổ kim, bộ chữ viết cũ cũng bị xóa bỏ tên tuổi vang danh khắp Bách Việt.

Là người cạnh tranh ngôi vị thái tử thừa kế ngôi vương xứng đáng nhất. Song trạch tâm nhân hậu lại không thích quyền lực cạnh tranh đả chủ động xin lấy đất phong từ bỏ tranh đoạt với huynh trưởng Thiên Trạch.

“Tiểu thư, lảo gia” từ bên ngoài lều Tú Nhi bưng trên tay một khai đồ ăn bưng vào bên trong đặt lên chiếc bàn gỗ nhỏ chỉ cao tầm một tấc mà thôi.

Ở thời đại này còn không có ghế mọi người đều là quỳ ngồi, thậm chí tiếp đãi khách nhân cũng vậy, chỉ có cùng bằng hữu hay thân nhân cùng một chỗ thời gian, mới có thể so sánh tùy ý một chút.

“ Thơm quá, Tú nhi tỷ, đả làm ra rồi sao?” Hồ San hưng phấn nói, nhịn không được trên tay kẹp lấy chiếc đủa gắp lấy một cái màu vàng tròn tỏa ra hương thơm nứt mũi, cùng với một cũ màu đỏ dài bằng một bàn tay.

“ Vâng, nhị tiểu thư, theo lời công tử Tú nhi đem khoai lang, một trong 30 loại thức ăn do công tử tìm ra, đem nó luộc lên sau đó lại đem đánh tơi ra, rồi viên nó lại đem nướng lên, so với luộc lên còn ăn ngon hơn, nó gọi là bánh khoai lang nướng” Tú Nhi hưng phấn ánh mắt tràn đầy sao nhỏ tràn đầy sung bái.

“ Phụ thân” Hồ Oánh đem tay gắp lấy một chiếc bánh bỏ vào chén cho phụ thân mình, có phần bất đắc dĩ khi thấy em gái đả nhanh chóng ăn lấy rồi bị hơi nóng làm cho đầu lưỡi bị đau, nhưng lại không chịu nhã ra vội nuốt vào sau đó vội bắt lấy cốc nước mà uống lấy

“ Thật giòn, tơi xốp, ngọt lịm mùi vị, so với ngủ cốc còn ăn ngon hơn nhiều, có thể chế biến thành đủ loại, thậm chí ăn sống vị cũng không tệ” Hồ Trang nhấm nháp song mẫu bánh lên tiếng tán thưởng.

“ Giống với hương vị hôm qua, nhưng lại khác với chiếc bánh của công tử cho” Hồ San gò má đỏ bừng, trên tay là một cốc nước.

Một nơi khác. 

“ Công tử, ngươi tại sao lại bắt lấy thứ ôn dịch nguy hiểm như vậy” một giọng như chuông bạc dể nghe vang lên truyền lại từ phía sau hắn, là một bé gái mặc một bộ hồng y gương mặt tinh xảo phấn điêu ngọc trát, Diễm Linh Cơ hiếu kỳ nhìn hàng chục thùng gổ được khiên lên xe ngựa, bên trong vang lên “ chít chít” thanh âm theo xe ngựa di chuyển qua người bọn họ rời đi.

“ Lần trước Linh Cơ không phải ăn lấy nó sao, còn khen ngon đây?” Thiên An xoay người đem tay ngắt lấy chiếc mủi nhỏ của nàng.

“ Cái gì” Diễm Linh Cơ không tin được khi nghe được, mặt biến sắc rồi ho khan lên.

Thiên An không xem bọn họ bộ dáng lên tiếng :“ Chuột không chỉ thịt ngon giàu dinh dưỡng mà nó còn đẻ nhiều, quan trọng hơn nó sinh sản không ngớt, bất kể mùa và khí hậu. Chuột cái có thể đẻ từ 5 đến 8 con , trung bình một năm một con chuột cái sinh từ 4 đến 7 lứa mỗi năm, mỗi lứa chuột lớn có thể đẻ từ 8 đến 12 con. 

Thời kỳ sinh sản sung mãn nhất của chuột lớn thường là mùa xuân và mùa thu, và trưởng thành trong khoảng khoảng 2 đến 3 tháng sau khi sinh nên số lượng cá thể gia tăng trong quần thể chuột từ một cặp riêng lẻ có thể lên đến 1,5 vạn con trong vòng 1 năm.”

Diễm Linh Cơ một hồi bực bội khi biết vị công tử cho mình ăn thứ gớm giếc kia cũng bị lời nói hắn câu đi chổ khác, đồng thời cũng khiếp sợ khi nghe được con số kinh khủng kia, nàng đả từng ăn qua thịt chuột biết được nó mùi vị rất ngon : “ Một năm, 1,5 vạn con nhiều như vậy, công tử chính là muốn đem chúng về nuôi.

Đây là thời cổ đại nghèo nàn lạc hậu chứ không phải như hậu thế chỉ cần có tiền ra chợ là ok hết. Tại đây muốn ăn thịt cũng là một kiện sa xỉ chỉ có tầng lớp giàu có mới mỗi ngày có được thịt ăn, về phần dân chúng bữa no bữa đói là chuyện bình thường, hơn nửa một ngày chỉ ăn có 2 bửa mà thôi chứ không phải là 3 bữa. Đói là chuyện mặc định của đa số người trong thời này. Thậm chí trong quân đội muốn có thịt ăn cũng phải có cấp bậc cao. 

Cho nên trong thời gian này lượng thịt cá được đánh bắt tuy đám người dân lẫn quân binh ăn uống ít nhưng ngày nào cũng có. Để cho đám người đi theo hắn mỗi ngày đều có thịt ăn, hằng ngày thứ sa xỉ kia lại mỗi ngày bọn họ đều có thể ăn uống, tuy số lượng cực kỳ ít nhưng là có thịt có cá để ăn.

Cho nên chỉ cần công tử điện hạ ra lệnh rất nhiều người háo hức tranh nhau chỉ mong cho mình là người được chọn vào đám người lùng bắt thức ăn. 

Ở tại cánh đồng ruộng quan sát hơn một tiếng thì Thiên An rời đi, hướng về một khu vực rộng rải có phần thoáng đãng mà đi là một gian rộng lớn kiến trúc mới được xây dựng lên, khi đi lại gần đả nghe được mùi hôi thối từ trong đó phát ra. Cho đến khi bước vào chỉ còn lại mỗi hắn về phần Diễm Linh Cơ kia khi biết được đến nơi này liền trở về.

“ Công tử điện hạ” “ Tham kiến công tử” “ công tử” đám người làm cung kính lên tiếng, thanh âm kích động lẫn có phần kinh sợ khi thấy tiểu công tử lại đi đến một nơi như thế này.

“ Công tử, ngài thân phận tôn quý, làm sao lại đến nơi này” một lảo già râu trắng bạc phơ gấp gáp đi đến, hắn chính là một ông lảo có kiến thức trồng trọt giỏi nhất trong đống người đi theo hắn đến đất phong- Xương Nhung.

“ Lảo lại nhiều lời, phân bón mới thế nào” Thiên An mày nhíu lại khi nghe trong không khí mùi trứng gà ung cùng mùi nước đái khai nồng dò hỏi.

Xương Nhung cung kính nói : “ Bẩm điện hạ các phân trâu, phân ngựa tươi cùng những xương cốt đều được tập trung về, còn đang đợi cỏ tươi được cắt khô đi rồi ủ lấy”

Phân hữu cơ chính là thứ mà Thiên An nghĩ đến để đẩy mạnh nền nông nghiệp, trồng cây mà không có phân bón là không được, phân bón không chỉ cần thiết đối với cây trồng cung cấp chất dinh dưởng cho cây lớn mạnh, mà một phần còn làm tăng độ tơi xốp cho đất và tăng thêm hữu cơ đáp ứng cho nhu cầu sinh trưởng và phát triển của cây. 

Thời cổ đại này hắn không thể kiếm đâu ra phân hóa học nhưng mà phân hữu cơ liền có thể đem ra được, mà đám người cổ đại này cũng có phân bón chính là từ phân trâu ngựa ủ lấy đem bón cho hoa màu.

Lại thêm Thiên An đem thêm kiến thức vào giúp cho sản xuất phân hữu cơ nâng cao một bậc, lại thêm quy mô cũng được đẩy lên khi mở hẳn một xưởng phân bón hữu cơ tập nếu tiển triển nó sẻ trở thành xưởng phân bón cung cấp phân bón cho toàn bộ đất phong.

Ủ phân hữu cơ cực kỳ đơn giản dễ dàng với một vài dụng cụ đơn giản gồm thùng ủ đơn giản, một que khuấy. Có thể đem những thứ tái chế trong sinh hoạt hằng ngày làm nguyên liệu như cơm thừa canh cặn, những đầu xương cá vứt đi hay xác chết động vật lẫn những hoa quả..làm thành phân hữu cơ.

Da ếch chuột bị vứt đi, hay các nội tạng không ăn được lại được chuyển về nơi này thậm chí là xương cốt của chúng vứt đi cũng được tập kết về. Không chỉ thể đám chuột đồng nuôi nhốt sản sinh ra phân chuột cũng được đem về đây, chỉ cần phân trâu ngựa vươn vải liền được xúc tập kết về nơi này. 

Tuy nhiên không phải cứ phân hữu cơ nào cũng tốt và chất lượng. Có nhiều phân hữu cơ ủ không đúng cách còn tạo ra các mầm bệnh gây hại cho cây trồng cũng như vật nuôi trong nhà. Do đó,việc ủ phân cần phải làm đúng kỹ thuật. 

Quá trình để ủ thành phân hữu cơ tốt nhất, mùn hóa phân là khoảng 50 ngày đến 60 ngày đến lúc này rác sẽ phân hủy thành phân ủ có độ mịn, tơi xốp, màu đen không mùi. Phân này đem bón cho cây, hoa, rau màu vô cùng tốt, rau xanh mướt, hoa nở to đẹp, cây mau lớn, cho nhiều trái.

Nói đến phân thì kiểu gì cũng có mùi khó ngửi nên tốt nhất nên để lu ủ xa nhà vì trong quá trình ủ phân sẽ lên men và bốc mùi. Cho nên cần ủ phân tại nơi thoáng khí,có nhiều ánh sáng mặt trời để đốt nóng khối ủ rút ngắn thời gian ủ đồng thời gần nguồn nước để thuận tiện trong việc tạo ẩm cho khối ủ.

Thiên An nhìn những chiếc chum vại được nung lên đục lổ xung quanh tầm 10-15cm sẻ có một lổ dùng để thoáng khí cho phân, đem tay chỉ về lên tiếng : “ đem nó mở ra thử xem”

“ Vâng điện hạ” Xương Nhung gật đầu ra hiệu cho một tên thanh niên gần đó, mặt bịt lấy một tấm vải che bịt mũi lấy.

Tên thanh niên này gật đầu sau đó đem một chiếc lu đổ ra bên trong màu đen tơi xốp phân được vun đống lại không có mùi gì, sau đó liền đi qua mày nhăn lên đem thùng phân khác đổ ra cũng là màu đen nhưng có phần ẫm ướt phát ra mùi khai khai như nước tiểu, cố nhịn tâm tình muốn ói hắn đem thùng phân còn lại đổ ra liền nghe được mùi trứng ung phát ra.

Thiên An liền đem một mảnh vải đeo lên chính là phiên bản khẩu trang thời cổ đại, tiếp tục nói : “Nguyên liệu cần cắt nhỏ để phân hủy nhanh hơn, thời gian tầm 50 - 60 ngày. Nếu phân khi làm xong có mùi thối như mùi nước tiểu là do phân quá nhiều cây xanh, cần thêm lá khô hay rơm rạ vào. Còn có mùi trứng thối là nó được tưới quá nhiều nước, khiến phân quá ướt. Để khắc phục, tốt nhất nên thêm vào vôi sống”

“ Vâng vâng” Xương Nhung kích động thân hình run rẩy lên.

Lời nói của Thiên An lại gãi đúng chổ ngứa của hắn, mấy ngày nay hắn gặp phải sự cố này còn không biết cách giải quyết những mũi này ra sau đây, khi hắn thử rất nhiều biện pháp mỗi chum vại là tỉ lệ phối trộn khác nhau dựa vào đó để tìm ra phối phương chính xác, nhưng lại đa số lại xuất hiện hai tình trạng trên.

Thiên An mặt sáng lên nhìn một chum vại khác được đổ ra không có mùi hôi thối, màu đen tơi xốp, đi đến vỗ vai hắn nói chỉ về đống phân kia : “ ủ phân thành công nó tơi xốp, mịn không có mùi có màu đen, có thể bón cho cây trồng giúp cho cây lớn mạnh cho vụ mùa bội thu, Xương Nhung ta đặt kỳ vọng rất nhiều vào lảo đó, toàn bộ một ngàn bốn trăm miệng ăn đều trông đợi xưởng phân bón này”

“Thần. Xương Nhung quyết không phụ kỳ vọng công tử” Xương Nhung kích động run rẩy như cắn thuốc một dạng hưng phấn lên.

Xưởng phân hửu cơ cở nhỏ này Thiên An cực kỳ để ý, một khi thành công chế tạo toàn bộ cánh đồng ruộng sẻ có nguồn phân bón cung cấp. Trước là lo cho một ngàn bốn trăm miệng ăn đi theo hắn, sau chính là toàn bộ nông nghiệp trên đất phong của mình, xa hơn nữa thì quên đi.+ "

-------oOo-------

Chương 13:

Chương 013 : Thu phục dân tâm (#13)

Người đăng: anpromalong6

Quá trình ủ phân là một quá trình liên tục nên cần có thời gian để phân hủy đống ủ, chính là các vi sinh vật làm việc.Ủ phân kiểu này cần hai thứ nguồn đạm và nguồn xác bã thực vật để ủ phân thành công. Phải cần cung cấp đủ lượng đạm để vi sinh vật có thể phát triển và sinh sản tốt nhằm oxi hóa nguồn Carbon. 

Nguồn nguyên liệu thêm vào thường có tươi và ẩm ướt. Tuy nhiên quá nhiều chất đạm sẽ không tốt cho quá trình ủ phân bón. Các nguồn đạm này có thể dùng các thực phẩm dư thừa hay phân chuồng. Tuy nhiên đây là nguồn dinh dưỡng và cũng có thể là nguồn cung cấp các mầm bệnh cho người, vì vậy cần phải ủ đúng kỹ thuật mới ức chế được các mầm bệnh này.

Đối với nguồn xác bã thực vật cũng cần cung cấp cho khối ủ một nguồn đủ để làm năng lượng. Những vật liệu này thường là có màu nâu và khô như lá cây rụng, nhánh cây, rơm rạ,…. Nguồn xác bã thực vật tuy rất cần thiết nhưng khi quá nhiều sẽ có bất lợi. Nếu trong đống ủ chỉ toàn là những vật liệu từ gỗ như cành lá thì thời gian cần để phân hủy phải mất cả năm mới sử dụng được.

Yếu tố quan trọng trong quá trình ủ phân bón là nước, tất cả nguyên vật liệu cho vào thùng ủ phải được làm ẩm, phải kiểm tra đống ủ thường xuyên và thêm nước nếu quá khô, khối ủ quá khô sẽ không tạo ra phân bón tốt.

Trước khi ủ phân bón thì cần phải tưới nước đủ ẩm nhưng không được làm quá nhiều nước vì sẽ tạo điều kiện yếm khí tạo ra những chất không tốt cho cây trồng.

Không khí mà cụ thể là khí oxy cũng vô cùng quan trọng trong việc ủ phân bón nó cần thiết để oxy hóa nguồn xác bã thực vật và thúc đẩy nhanh quá trình ủ phân. Oxy được cung cấp bằng cách đảo trộn thường xuyên khối ủ. 

Nếu khối ủ không được đảo trộn sẽ tạo ra các loại khí có hiệu ứng nhà kính có hại cho môi trường và không tốt cho phân bón, vì vậy việc đảo trộn thường xuyên quan trọng trong quá trình ủ phân.

Một ngày lao động cũng nhanh chóng qua đi, đêm tối nhanh chóng buông xuống, đám người dân nối đuôi hàng người xếp hàng rồng rắn đi đến tòa kiến trúc tạm bợ của hắn, không ít người dân già trẻ đều có trên tay là những que thịt ếch nướng, cùng các chén sành sử lành lặn lẫn sức mẻ trong đó là những khúc thịt chuột, lẫn tôm sông bên trong.

“ Công tử” “ Công tử” “ Công tử” “ Công tử” “ Công tử” “ Công tử” 

Hàng loạt thanh âm kinh hô lên từ đám người dân chúng khi thấy thân ảnh bé trai mặc hoa lệ y phục bước ra, đồng loạt quỳ xuống cảm kích không thôi. Trong những tháng nay bọn họ không chỉ nhặt về cái mạng, mặc dù không được ăn no nhưng mỗi ngày đều ăn lấy rất nhiều món ăn ngon.

Tuy khẩu phần ít nhưng để cho đám người cứ tưởng sống trong mơ chính là mỗi ngày đều có thịt cá để ăn uống. Thậm chí công tủ còn hứa hẹn khi vụ mùa bội thu sẻ phân phát cho mỗi người bọn họ lương thực đây.

“ Tất cả đứng lên” Thiên An vội bước nhanh đến khi thấy một bé gái nhỏ lấm lem bị chen chúc xô đẩy làm ngả văng đi, vội vả đem thức ăn rơi xuống đường nhặt lên không ngại bẩn chút nào ăn lấy.

“ Ahhh” bé gái hoảng sợ tay run rẩy khi thấy nam hài hoa lệ y phục đến gần mình, nhấc là y phục của hắn bị người nàng làm bẩn trong lòng sợ hãi không thôi.

Chỉ bằng một việc này mạng nhỏ bị chém đi cũng không ai làm gì được khi tôn ti thân phận còn ra đó, xuất thân tầng lớp đáy cho nên nàng rất nhanh hiểu chuyện, cũng như từ đám người bên cạnh nhắc nhở.

“ Đừng sợ” Thiên An trấn an nàngđem tay vuốt lên đầu nhỏ nở lấy nụ cười, dù sao hắn sinh sống mười mấy năm ở xả hội chủ nghĩa Việt Nam gia đình cũng là từ nông dân mà ra cho dù thân phận bây giờ khác biệc đi nữa nhưng hắn cũng không có cái cao cao tại thượng xem mạng người như cỏ rác được.

“ Đứng hết lên đi, đám người không được tranh giành nhau thức ăn, mọi người phải đoàn kết lá lành đùm lá rách, kiên nhẫn chờ đợi rất nhanh mọi người sẻ không còn đói nữa, cuộc sống sẻ tốt hơn” Thiên An quay sang đám người lên tiếng

Mỗi ngày trôi qua lại có thêm những dân nghèo đổ về đất phong của hắn, điển hình như bé gái phía trước. Khi mà tại đất phong của hắn, người nào đến đều có thể nhận được trợ giúp, vị công tử nhỏ này chưa từng từ bỏ bất cứ người dân nào đến nhận trợ giúp, đối với dân nghèo mà nói hắn chính là cọng rơm cứu mạng.

Việc này cũng làm cho khẩu phần ăn của đám người dân cũ càng thêm eo hẹp lại, so với trước càng cắt giảm hơn. Khi nhiều hơn một người khẩu phần sẻ bớt lại, thậm chí còn có thể bị đói khi xếp hàng cuối chót, khi lượng thức ăn đả hết. Cho nên mới dẫn đến tình trạng chen lấn, hy vọng mình không phải bị đói.

“ Ta sẻ cố gắng cho mọi người không chịu đói nửa, sau này mỗi ngày đều có thịt cá để ăn, chỉ cần mọi người nghe theo lời ta làm việc, trước mắt có thể thiếu thức ăn, nhưng sau này ta hứa mỗi người bụng sẻ không bị đói như bây giờ”

“ bịch bịch bịch” Vô số người dân quỳ xuống nước mắt ngấn ra nghẹn ngào lên, bọn họ xuất thân thấp hèn mạng như cỏ rác còn thân ảnh nhỏ con nam hài kia là công tử một nước cao cao tại thượng lại vì đám người như bọn họ lo nghĩ, giờ phút này tất cả dân chúng nghèo đói đều bị mấy lời của hắn thu mua lên.

“ Công tử điện hạ, ân đức lảo nô chút sức già nguyện theo người”

“ Chỉ cần công tử điện hạ lên tiếng, cho dù núi đao biển lửa..”
“ Đội ân công tử”

“ Công tử ân đức”

“ Các ngươi người nào không nghe lời điện hạ, lảo tử đánh chết các ngươi”

Bên tai truyền lại thanh âm không ngừng của đám người dân chúng, liền một tay ra hiệu cho đám người ngay lập tức đám đông im lặng lại cười nói : “ Sắp đến ta sẻ cho người khai khẩn đất hoang, trồng những giống cây trồng mới, những người khỏe mạnh sẻ được chọn ra một khi thu hoạch vụ mùa sẻ đem tám phần cho những ai tham dự. 

Còn nữa những người sức lực yếu sẻ được nhận vào các công việc phù hợp, ta không hứa sẻ cho mọi người cuộc sống giàu sang nhưng nhất định ta sẻ nuôi sống mọi người. Một điều cuối cùng đó chính là ta mở ra Quốc Tử Giám, tất cả người dân đều có thể vào đây hoàn toàn miễn phí ta sẻ dạy chữ viết cho mọi người, mỗi đêm chỉ có một canh giờ”

"Công tử ân đức, Công tử vạn tuế!" "Công tử ân đức, Công tử vạn tuế!"

Như sóng triều khong dứt thanh âm, tất cả người ở đây quỳ xuống đất dập đầu, không ngừng cao hô lấy, không cách nào có thể diễn tả được tâm tình bọn họ hiện giờ khi nghe những lời non nớt từ đối phương nói ra. 

Kẻ sỉ vì tri kỷ mà chết, hiện tại gần ba ngàn dân nghèo trong thành đều nguyện ý vì hắn bán mạng, thân phận cao quý như hắn lại vì những người ti tiện như bọn họ không chỉ ban phát lương thực lại còn dạy chữ viết thứ sa xỉ mà bọn họ không dám ngờ đến, chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu mà thôi.

“ Im lặng” Thiên An lần nữa lớn giọng lên tiếng, uy tín của hắn trong lớp dân nghèo trong bốn tháng trôi qua cực kỳ bền vững, chỉ một tiếng vang lên đám đông nhốn nháo liền lặng im xuống đám người ánh mắt đỏ bừng kích động chờ hắn nói.

“ Mọi người phải đoàn kết giúp đở lẫn nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn gian khổ” Thiên An tiếp tục hốt du lên hắn cần đám người dân này khỏe mạnh sinh sôi lên.

Dù sao nhân khẩu là vấn đề trọng yếu khi mà toàn bộ dân chúng trong thành chỉ có 1254, con số này so với các quốc gia khác hiện giờ chẳng đáng là gì, mỗi một người đều là quý giá với hắn cả, rồi nói : “ Đêm nay sẻ là bữa học đầu tiên, hai mươi người một chổ tụ lại một chổ sẻ có người giáo chữ cho mọi người, người biết phải chỉ dạy cho người không biết, rõ chưa”

“ Vâng” đám người đồng thanh lên tiếng, không ít người sụt sùi khóc lên, nhất là đám dân nghèo mới chạy đến khi nghe được những lời này, liệu có ai tầng lớp giàu sang nói với họ những điều này chưa, câu trả lời là chưa bọn họ còn ngại cùng bọn họ hít thở tránh như tránh tà đây, trong lòng ai cũng kích động mong chờ háo hức cả.

Thu phục dân tâm chính là hắn việc làm bây giờ, hắn muốn đem đám dân nghèo này triệt để thu phục dưới trướng của mình. Đám người bọn họ là tầng chót thấp bé, có chết cũng chẳng ai quan tâm. Nhưng mà số lượng người như vậy có rất nhiều trong Bách Việt lẫn các nước hiện giờ.

Lại thêm tôn ti thân phận phong kiến quán triệt cho bọn họ, bây giờ Thiên An dang cánh tay ra cứu trợ cho bọn họ, lẻ nào bọn họ còn ăn cây táo rào cây sung. Sau này tòa thành được dựng lên sẻ trở thành những người dân trung thành cho hắn. 

Là người hiện đại cho nên hắn biết rõ dân chúng tầm quan trọng, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền. Dân chúng cũng vậy, một vĩ nhân vĩ đại của nước Việt Nam đả từng nói “"Dễ trăm lần không dân cũng chịu, khó vạn lần dân liệu cũng xong"

Trong hàng trăm luận điểm về “dân chủ” của Bác thì chữ “dân” là điểm xuất phát; trong bầu trời không gì quý bằng nhân dân, trong thế giới không có gì mạnh mẽ bằng lực lượng đoàn kết của dân. 

Nói về dân, ông cha ta đã tổng kết “chở thuyền cũng là dân, lật thuyền cũng là dân, có dân thì có tất cả, mà mất dân là mất hết”. Hồ Chí Minh là người thực hành xuất sắc chân lý cao cả đó. 

Theo Bác, cái gì tốt và có lợi cho dân cái đó là chân lý, phục vụ nhân dân là phục tùng 1 chân lý cao nhất, là đầy tớ, công bộc cho dân là lựa chọn 1 lẽ sống cao thượng nhất. Đời Bác có thể nói là 1 minh chứng hoàn hảo cho những giá trị tinh thần thiêng liêng đó.

Bác dạy chúng ta “mỗi đồng tiền, bát gạo mà chúng đang tiêu dùng đều từ mồ hôi của dân mà ra, thương dân thì phải tiết kiệm. Lãng phí, coi thường dân và tham ô tham nhũng, là có tội với dân”. Đặc biệt, tư tưởng của Bác gắn liền với đạo đức, phương pháp và phong cách. Và đời bác là con người thực hành, trong đó thực hành dân chủ, thực hành dân vận, thực hành đại đoàn kết dân tộc đều xuất phát từ chữ “dân”.

Dân tộc Việt Nam có thể hạ bệ hai đại cường quốc, Pháp Mỹ ra khỏi quốc thổ, giành được độc lập cho mình. Khi mà một nước cực kỳ lạc hậu đứng trước hai nền hùng cường đế quốc, còn giành được thắng lợi, mấu chốt ngoài sự lảnh đạo sáng suốt của Đảng chính là đến từ dân.

Thiên An chính là muốn học theo, tận dụng cái thân phận công tử của mình, từng câu từng chữ, hành động hòa nhập cùng người dân. Lôi kéo dân chúng, thu lấy dân tâm về mình, có được lòng dân ủng hộ mọi việc sau này đều có thể giải quyết cả.+ "

-------oOo-------

Chương 14:

Chương 014 : Binh sỉ huấn luyện (#14)

Người đăng: anpromalong6

Ba ngày sau, một bãi đất trống rộng rải.

“ 1 2 1 2 1 2” âm thanh đều đặn vang vọng khắp xung quanh nơi này, kèm theo đó là mặt đất có chút run nhẹ nhẹ lên.

Chỉ thấy có từng tóp người chia cắt nhau xếp thành các đội hình chữ nhật tầm mấy chục người, phía trước là một người chỉ huy đang điều khiển đám người này bước đi, qua trái qua phái, quẹo sau, trên tay và chân mỗi người đều được buộc thêm túi vải, thậm chí trên lưng còn cõng theo vật nặng cất bước di chuyển.

Chỉ đến mười đội hình lớn nhỏ thế này trong một khu vực trống trải rộng lớn, mội đội hình đều duy trì khoảng cách với nhau. Vị chi hết nhảy nhân số chỉ có 500 con người mà thôi. Đây chính là tư binh của Thiên An hiện giờ, mà đám người bọn họ bây giờ giống như mỗi ngày tuân theo chủ tử của mình chấp hành nghiêm cẩn huấn luyện.

Một phần cảm tạ cuộc sống sinh viên đại học tham dự khóa huấn luyện quân sự, nhờ có nó mà Thiên An hiện giờ đem nó ra tái hiện lại, còn học theo các phim ảnh bố trí các chướng ngại vật hay cho đám người lính này mang theo vật nặng nhằm tăng khả năng chịu đựng lẫn nâng cao thể lực. 

Khi ban bố mệnh lệnh không ít quân sỉ nghi hoặc oán trách nhưng mà công tử đả hạ lệnh, lại thêm hắn hứa hẹn cải thiện khẩu phần ăn để cho bọn họ ngoan ngoãn nghe lấy.

Đùa trước đây mỗi ngày chỉ được ăn 2 bữa mà thôi, thịt cá rất ít khi được ăn nhưng giờ đây từ khi công tử nhỏ tuổi cầm binh cuộc sống của bọn họ thay đổi rõ rệt lên, thêm một bữa ăn vào buổi sáng tuy không nhiều còn sơ sài nhưng bọn họ được ăn. 

Hơn nữa giờ nghĩ ăn uống cũng đúng giờ lên, quan trong hơn khi chế độ cải cách quân đội các binh sỉ tham dự có cơ hội thăng quan tiến chức rõ ràng hơn trước, không còn mơ hồ như trước đây đãi ngộ cũng tốt lên, cho dù có chết người nhà cũng được chiếu cố thậm chí hài cốt tên tuổi cũng được đưa về nghĩa trang liệt sĩ.

Dần dần rất nhiều người ôm ác ý hay nghi hoặc cũng bị thu mua dần dần khi mà thái tử điện hạ tuổi còn nhỏ nhưng mỗi chuyện làm để cho bọn họ nể phục, thường hay đến thăm hỏi bọn họ. Còn lại dạy chữ viết cho đám người, thỉnh thoảng lại cùng bọn họ ăn uống để cho đám người xúc động không thôi. 

Chưa có bất cứ quân vương công tử nào lại có thể làm được như công tử, mặc dù danh dự bị chỉ trích bởi các tông thất còn lại nhưng đều bị ngài ném bỏ cùng bọn họ sinh hoạt, cũng chẳng có cái giá cao ngạo, chỉ cần mỗi ngày không cần phải mệt chết không tí sức lực nửa là ổn.

“ Tuuuuu” một tiếng kèn lệnh được thổi lên, rất nhanh tất cả các binh sỉ đang tập đều được tập trung lại một chổ, ba nghìn bộ binh nhanh chóng sắp xếp thành hàng lối nghiêm chỉnh tuy có phần rời rạc lộn xộn, phải mất mười phút sau mới an vị hàng lối nghiêm chỉnh.

“ Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu, mọi người càng ra sức trên chiến trường mới tăng khả năng sống sót” Thiên An cất bước đi giữa hàng ngủ quân đội, cơ thể hắn chỉ bằng một nửa đối phương hoàn toàn bị nhấn chìm trong 500 người nhưng cước bộ vẫn không giảm, so với trước kia khí lực hắn hiện giờ hắn mạnh hơn rất nhiều.

Đám quân sĩ nghe được âm thanh không lớn mắt lại đỏ hồng lên, oán khí còn sót lại cũng nhanh chóng tiêu trừ đi, thì ra thái tử điện hạ chính là lo lắng an nguy tính mạng của từng người, bọn họ bốn tháng nay bị hành cho ra bả mỗi ngày khi ngủ cơ thể đều đau nhứt, thậm chí không ít người tập trận cũng bị gãy tay gãy chân khi thái tử điện hạ ra lênh cho đội quân chia hai đánh nhau, bên thua khẩu phần ăn sẻ bị cắt giảm một nửa.

“ Bắt đầu từ hàng số 1 từ bên trái qua đến hàng thứ 3 hợp thành một đội, số còn lại thành một chi, tiến hành đối kháng” Thiên An bước lên đài cao đưa tay chỉ về bên trái ra lệnh, hàng ngủ này xếp thành hình vuông dọc có 10 hàng, ngang lại có 10 hợp thành 100 nhân.

“ Vâng” Đám đội trưởng dẫn đầu cùng các quân sỉ đồng thanh lên tiếng, bọn họ đả quen thuộc, một khi mệnh lệnh được ban bọn họ chỉ có thể nghiêm chỉnh chấp hành, kỷ luật chính là thứ mà vị công tử nhỏ này yêu cầu đám người đầu tiên.

Rất nhanh hai quân được tách ra, một bên có 10 người một bên còn lại chính la 90 người nhân số gần gấp 10 đối phương. Kết trận trên tay là thuẫn lớn cùng các các côn gỗ kiếm gỗ. Một bên chỉ thủ một bên cường công rất nhanh khi hai đội hình sắp xếp với nhau, hai bên liền va chạm vào.

Thiên An vẫn đứng nhìn phía trước chiến trận, ánh mắt gắt gao nhìn về nhóm người ít hơn xếp thành 3 hàng, mỗi hàng là 3 người tay cầm hộ thuẫn một tay cầm kiếm gỗ chống đở, thừa ra một người lại ở trong cùng.

Môi nhích lên độ cong khi thời gian qua đi từng hàng dọc bên ngoài nhanh chóng rút vào đổi chổ cho lớp bên trong. Đây là trận hình hắn học lỏm từ đế chế la mã, trận hình Legion.

Những trận vuông hay chữ nhật nếu lớp đầu binh sỉ bị mệt mỏi trong quá trình chiến đấu sẻ được rút xuống bên dưới hồi phục thể lực để cho hàng tiếp theo chống đở. Người đội trưởng điều hành sẻ chú ý quan sát lấy, sau đó ra lệnh thích hợp điều hành.

Mà không chỉ trận hình Legion mà cả trận mai rùa, răng cá mập nổi tiếng cũng được hắn nhớ được đem ra. Trận mai rùa tên giống như nghĩa các binh sỉ binh sĩ nâng khiên lên và đứng sát vào nhau, tạo nên một khối vững chắc. 

Người đứng đầu tiên giơ khiên ra phía trước, người đứng hàng phía sau sẽ nâng khiên lên trên che và cứ như thế. Di chuyển chậm như rùa, nhưng lại vô cùng hiệu quả và phát huy rất tốt trong những trận chiến công thành cũng như bảo vệ binh lính khỏi các trận ném đá hay mưa tên của địch.

Nhưng nhược điểm của nó chính là hở hai bên sườn và phía sau nên có thể dùng kỵ binh đánh thọc vào hai bên sườn hoặc phía sau lưng là phá được trận này. Còn răng cả mập chính là trận hình xếp hình tam giác.

Đội hình này vô cùng hiệu quả khi cho phép nhiều binh sĩ hơn tham gia chiến đấu trong cùng một phạm vi diện tích. Người bên phải và bên trái sẽ đỡ đòn cho người ở chính giữa khi bị tấn công.

Trận mai rùa, răng cá mập là những trận hình nổi bậc làm lên tên tuổi của quân đội La Mã, hắn cũng bị ảnh hưởng với những chiến thuật vô cùng hiệu quả này. Kỷ luật kỷ luật và kỷ luật là thứ hắn yêu cầu nghiêm ngặt.

Quân đội La Mã có thể đánh đâu thắng đó chính là do bọn họ chấp hành kỷ luật tuyệt đối, lẫn việc huấn luyện thể lực. Quân đội mạnh hay yếu thể hiện rõ qua quân đội đó chấp hành kỷ luật như thế nào. Hiện giờ vẫn còn chưa ra dáng nhưng hắn tin rất nhanh sẻ ổn định.

Cuộc chiến này cũng nhanh ngã ngủ khi gấp9 lần binh lực công kích vào, 10 người cũng nhanh chóng thất bại ê chề. Chỉ trụ được một tiếng đồng hồ cả người đều bị đánh cho sưng khắp người, ê ẩm rên la dưới mặt đất. 

Nhưng mà đám thắng cũng không có vui mừng bao lâu khi đội hình bọn họ lại chia lẻ ra, nhỏ hơn 9 lần binh lực tiếp tục đối kháng. Cứ như thế cho đến khi đến giờ cơm trưa thì dừng lại, đám quân sỉ mặc kệ thương tích trên người nhanh chóng tìm đến chổ ăn trưa.

“ Hôm nay lại có thịt, còn có cả nấm rơm, còn có cơm, trời ạ” 

“ Cơm trắng như vậy, là cho chúng ta đây sao?”

“ Ực, ta từ nhỏ giờ còn chưa được ăn cơm trắng như vậy?”

“ Ui da, bị đánh như vậy để ăn những thứ này cũng đáng”

Nhao nhao thanh âm không ngừng vang lên khi đám binh sỉ xếp hàng phát hiện phía trước từng dãy bàn đựng thức ăn trên đó là những nắm cơm được viền lại, chỉ bằng cái nắm tay mà thôi. 

Bữa ăn hiện ra để cho đám quân sỉ vui vẻ lên tiếng, không ngừng suýt xoa lên, mặc dù phần thịt và nấm rơm cực ít còn không đủ cho bọn họ nhét kẻ răng nhưng bù lại có thêm một chén canh,cùng nấm cơm được tưới lên nước sót.

“ Càng về sau, các ngươi sẻ ăn được no hơn, bây giờ chỉ là khởi đầu mà thôi, sau này chỉ sợ các ngươi không có sức để ăn nổi mà thôi” Thiên An tay vươn ra nắm lấy một nắm cơm nhìn chén canh bên trong là tơm sông nấu cùng với bí đao, quay sang đám quân sỉ cười nói.

“ Công tử, ngài là thuộc hạ bội phục nhất người”

“ Công tử điện hạ, ngài nói gì thần cũng nghe cả, có điều khẩu phần ăn bị cắt giảm của đội thua có thể miễn trừ không?”

“ Công tử, xin thương sót”

“ Tên nào còn dám nghi ngờ điện hạ, cẩn thận lảo Hổ ta đây”

Đám binh sỉ lại nhao nhao lên bàn tán, tính cách của vị công tử này trong ba tháng qua bọn họ cũng biết được. Cứ ba ngày sẻ đến chổ bọn họ khảo sát, cũng thường hay trò chuyện hỏi han đám người, chăm lo miếng ăn giấc ngủ thậm chí còn hứa hẹn y phục cho bọn họ, cơ hồ địa vị của vị thái tử nhỏ con này không ngừng tăng trưởng theo từng ngày. 

Đổi lại là người khác bọn họ không dám hé lời nói chuyện nhưng vị thái tử nhỏ con này không có xem bọn họ thấp hèn thân phận, ngược lại thỉnh thoảng lại hay trò chuyện hỏi han một số người lính còn vướng bấn chuyện gì trong rèn luyện, thậm chí còn tốt bụng giải thích một số nghi hoặc cho họ.

Khi mới bắt đầu huấn luyện hành quân sự hiện đại không ít quân sỉ mang trong lòng nghi hoặc không hiểu rốt cục mấy động tác này làm được trò gì chứ. Nhưng chỉ cần nghe theo là tốt rồi quản nó làm gì, chỉ cần có cơm ăn liền chăm chú nghe theo. 

Thiên An liền bắt đầu những động tác đơn giản yêu cầu tập thể động tác, tỷ như bên phải quay, bên trái quay, đi đều bước các loại... rồi chậm rải theo từng ngày bố trí các hạng mục khác như chạy bền, tập luyện thể lực, theo thời gian hắn hòa đồng vào quân sỉ cộng thêm đích thân tham dự huấn luyến có thể lực kinh người rất nhanh thu phục đám quân lính này.

Đùa công tử đích thân làm gương tham dự vào huấn luyện chỉ có 5 tuổi mà đánh bại không ít người, không một chút kêu ca mà đám bọn họ còn muốn mặt không mà phàn nàn kêu ca chứ.+ "

-------oOo-------

Chương 15:

Chương 015 : Nhưỡng lấy rượu gạo (#15)

Người đăng: anpromalong6

Hai ngày sau. 

"Cái gì vậy nhỉ? Tại sao lại thơm như vậy? Thơm thật" một người qua đường đột nhiên dừng lại khịt khịt cái mũi lên tiếng.

"Ta mũi thính nhất, mùi này hình như là mùi rượu."một thanh niên gần đó lên tiếng, miệng nuốt nuốt nước bọt.

"Đoán mò! Là gì có loại rượu làm thơm như vậy? Mơ ngủ à!" một trung niên bên cạnh hắn lên tiếng phản bác, bộ dạng vô cùng say sưa.

"Đây nhất định không phải loại bình thường, mà là tiên tửu." Một người tỏ vẻ sành sỏi, giống như đã từng được uống vậy.

"Mùi hương này thật là... quá mê người!"một vài người gần đó lên tiếng, khi cảm nhận được phảng phất mùi thơm lan tỏa trong không khí.

Chỉ thấy đám người này nhanh chân di chuyển đi theo, tìm kiếm mùi hương phát ra, càng đến gần thì mùi hương càng đậm lên, mà lúc này số người chen chúc con đường đã rất nhiều, cho đến khi thấy được một đám người cơ hồ gần đến trăm người đang có mặt ở một gian nhà gổ lớn.

“ Thơm quá.. nhất định là món ăn của công tử làm ra” 

“ Bậy.. ngươi thì biết gì.. là rượu..hôm trước ta có nghe công tử nói”

“ Ực.. rốt cục là loại rượu gì mà đám người ở gần ngửi cũng say.”

“ Chỉ ngửi thôi, cũng mê người, ta dám cá rượu này còn ngon hơn cả đô thành nổi danh nhất Bách Việt ta”

Đám người tụ tập huyên náo bàn tán lên, để ý kỹ càng lại gần phủ đệ một vài người thân hình có phần lảo đảo gương mặt đỏ hồng cả lên, ánh mắt có phần mông lung giống như say rượu một dạng, thậm chí còn hai ba người nằm dưới đất mà ngáy o o.

“ Tránh ra tránh ra” một âm thanh nử hài vang lên, đám người khi nghe được cũng vội vả né đường, nhường chổ cho thanh âm đó, mà cũng chẳng cận bọn họ nhường chổ thân ảnh to lớn thanh niên lưng trần vai gấu cường trán cơ bắp đem đám người vây kín mạnh mẻ đẩy dạt ra xung quanh.

“ Thật là hương” Diễm Linh Cơ hít một ngụm hơi trong không khí, gò má cũng đỏ ửng.

“ Ực” Vô Song Quỷ yết hầu khẻ nấc, nước bọt nuốt lấy ánh mắt mở to nhìn về căn nhà kia, rồi vồi đi về trước mở đường cho Diễm Linh Cơ.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, giống như đập tràn bờ đê một dạng mùi thơm bên trong căn phòng nồng nặc thoát ra khỏi bên ngoài.

Diễm Linh Cơ chếnh choáng một tay bịt mũi mình, trực tiếp đứng ở phía trước, cả thân hình run rẩy bắt lấy cánh cửa ánh mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy theo tầm mắt hắn chính là có một thân ảnh một nam hài bắt mắt đang nằm dài trên mặt đất, trên bàn là một cái bát lớn trong đó đựng lấy nước.

“ Công tử” Diễm Linh Cơ vội vả chạy vào bên trong hô lên, khi nàng nhìn thấy Thiên An nằm dưới mặt đất bên dưới.

Mà lúc này bên ngoài người ngay khi mùi hương đậm đặc tuôn ra thì càng nhiều người sống như say rượu một dạng, thân hình có phần lảo đảo lấy, càng nhiều người đổ về nơi này hơn vây chật kín lấy cả một con đường. Song không có người nào bước vào được khi Vô Song Quỷ chặn lấy cửa vào.

“ A.. là Linh Cơ” Thiên An đầu óc quay cuồng, nhìn phía trước Diễm Linh Cơ hình ảnh có chút mơ hồ, tay vươn ra kéo lấy thân ảnh này xuống trực tiếp ôm lấy.

“ Công tử” Diễm Linh Cơ mặt hồng thấu lên, tuy nàng không ngại cùng vị công tử này thân mật nhưng ở đây còn nhiều người đây.

“ Vô Song Quỷ, mau vào đây, đem công tử ra” Diễm Linh Cơ vất vả một hồi cũng thoát ra được, lập tức cất ra lệnh cho to xác bên ngoài.

Vô Song Quỷ nghe được thân ảnh nhanh chóng bước vào bên trong gian phòng, từ thập công tử Thiên An ra lệnh, ngoài trừ hắn ra thì Diễm Linh Cơ mệnh lệnh hắn cũng phải nghe theo đó. Cũng không mất nhiều khó khăn liền đem được Thiên An ra khỏi bên ngoài, rồi theo lệnh của Diễm Linh Cơ đặt lên một con ngựa để nàng dẫn đi.

“ Ực” Vô Song Quỷ nuốt một ngụm nước miếng nữa, sớm đả không nhịn được đi vào lại bên trong gian nhà, ánh mắt trừng đám người dân bên ngoài, dọa cho đám người này không dám bước vào.

Phía trước hắn là một đám dụng cụ kỳ quái, đặt ở một góc chính là một đống bao vải bố lẫn củi chất đống. Vô Song Quỷ mắt sáng rực thân ảnh lao nhanh đến người nam nhân nằm dưới đất, đem tay bắt lên vò rượu trên tay hắn sau đó ngửa cổ uống lấy.

Nhưng vừa mới uống được một ngụm cả gương mặt hắn đỏ bừng thân hình lảo đảo trên tay vò rượu cũng tuột ra rơi xuống bên dưới mặt đất. Thậm chí rượu trong miệng cũng phun ra, nhưng hắn phản ứng lanh lẹ bắt được vò rượu, con mắt lại mở lớn nhìn vò rượu.

“ Khà” Vô Song Quỳ thốt lên một tiếng, sau đó lại uống lấy một ngụm, lần này so với trước không có một hơi uống cạn như trước, mà tốc độ có phần chậm hơn.

Thời gian qua đi Vô Song Quỷ gương mặt càng ngày càng đỏ, mà rượi trong vò cũng nhanh chóng vơi hết. Cho đến khi cả thân ảnh hắn lảo đảo rồi hoa lệ hôn mê, say ngất bưởi vị rượu, mặt nền có phần rung lên bên trong các đồ gia cụ cũng rung bần bật lên.

Rất nhanh bên trong vang lên từng tiếng ngáy to rõ của y, mà những người dân bên ngoài bạo gan cũng đi vào trong. Không biết là ai khởi đầu, nhịn không được mà lấy rượu uống lấy, rồi cũng giống như Vô Song Quỷ một dạng say mềm ngất đi.

Rượu mà đám người này uống chính là rượu gạo, vừa đơn giản lại không cầu kỳ gì cả chỉ từ nguyên liệu đến dụng cụ nấu đều không quá khó khăn hắn đều có thể chế tạo được.Nhất là khi trong đống kho đồ mang theo lại có một quyển tửu kinh ghi chép lấy phương pháp nấu rượu, Thiên An liền bắt tay vào việc nấu rượu, rượu gạo được hắn chọn ra nấu lấy, kết quả hắn vì thử rượu mà đem mình say ngất đi.

Đầu tiên muốn nấu rượu phải có nguyên liệu và phương pháp nấu .Nguyên liệu thì dể kiếm rồi,có điều men rượu thì hơi cầu kì một chút thôi nhưng cũng ok con dê hết. Hắn bắt tay vào công việc tạo men trước, thứ này hắn biết được là vì trước khi đến thế giới này hắn có một tên bạn thân nhà làm nấu rượu, thường xuyên ghé thăm nên cũng biết.

Nguyên liệu gồm : bột gạo,trấu, nia đựng trấu, nen gốc, chăn ủ men, nước lạnh, chậu đựng bột, thuốc bắc. Để tạo được men cần qua 9 bước riêng biệc.

Đầu tiên ngâm gạo trong thời gian từ 8 đến 10 tiếng, thứ hai mang gạo đã ngâm xay thành bột. Tiếp theo cho bột gạo đã xay vào túi vải, ép kiệt nước. Bước thứ tư cho bột vào trong chậu, sau đó trộn bột đã vắt kiệt nước với thuốc bắc và men gốc để làm mồi gây men.

Bước thứ 5 rải trấu lên mặt nia. Trấu sẽ có tác dụng giữ ẩm cho men và làm cho men ráo nước. Vì vậy để làm được men tốt nhất bạn đọc nên chuẩn bị một nia dày, trải trấu trên nia thật phẳng và đều.

Sau đó nặn men, sau khi đã trộn đều mồi gây men thì dùng tay nặn men thành những cục nhỏ. Chú ý nên nặn sao cho kích thước đều nhau, và đặt nhẹ nhàng men vào nia trấu. Đặt khoảng cách mỗi cục men cách đều nhau theo tỉ lệ nhất định.

Bước thứ 7: Ủ men, sau khi đã đặt men kín vào nia. Sử dụng chăn để phủ nên nia. Nếu bạn làm men ủ rượu vào mùa hè thì chỉ cần sử dụng chăn mỏng để ủ trong 1 đêm là được. 

Bước tiếp theo hong men, sau khi ủ men xong, mang cả nia men đi hong trong bóng râm khoảng 3 ngày. Lưu ý : Tuyệt đối không mang hong trực tiếp ra nắng to luôn, làm như vậy men sẽ bị thâm và hỏng ngay lập tức.Cuối cùng phơi men, sau khi hong men khoảng 3 ngày. Bắt đầu phơi men ra nắng to cho đến khô. 

Chỉ cần qua chin bước có thể tạo thành men rượu, khi đả có men rượu chỉ việc nấu rượu nữa là được. Quá trình nấu rượu cũng giống như ủ men, cần có nguyên liệu và phải tuân thủ các bước bắt buộc trải qua. Nguyên liệu thì gôm men rượu, gạo dùng làm cơm cháy, nước, bình sứ sành, nồi hoặc vĩ hấp.

Bước 1: Ngâm gạo: Ngâm gạo trước 1 ngày. Vào mùa hè thì ngâm trong khoảng 8 tiếng, vào mùa đông thì ngâm khoảng 10 tiếng sẽ làm cho gạo hấp thụ đủ lượng nước cần thiết. Sau đó vớt gạo ra giá để khoảng 1 tiếng cho ráo hết nước.

Bước 2: Nấu cơm (Cơm khô) : Chuẩn bị một nồi hấp, bọc một miếng vải lót lên bề mặt rồi đổ gạo lên. Hấp trong khoảng 40p sẽ làm cho gạo không chín hẳn mà vừa tới đủ để làm rượu gạo.

Sau khoảng 20p chúng ta mở nắp vung 1 lần, kiểm tra xem gạo có chín hay chưa, rồi tiếp tục đảo bằng muôi. Nếu thấy gạo đã chín tới, ta cho nhỏ lửa diu diu trong 5p. Đối với gạo nếp tao phải nấu trong khoảng 1h .Khi cơm đã chín sẽ có màu trắng trong, sau đó chúng ta sẽ đợi cho đến khi cơm nguội đi. Nếu chúng ta bỏ men ngay vào lúc này thì dưới tác động của nhiệt độ cao sẽ khiến các vi khuẩn bị chết dẫn tới không thành rượu được. Các vi khuẩn lên men thường không thể tồn tại được trong nhiệt độ từ 32 độ trở lên

Bước 3: Ngâm bột men vào nước đã chuẩn bị sẵn. Khi nấu cơm ta nên ngâm luôn men vào nước trong khoảng 1 tiếng để tiết kiệm được thời gian.

Bước 4: Nhào trộn cơm: Bỏ hỗn hợp nước và bột men vào cơm nấu đã nguội. Trộn đều men với cơm cho đến khi quyện vào nhau. Để hạt gạo không bị nát, chúng ta nên trộn nhẹ tay không quá mạnh.

Bước 5: Lên men: Đổ hỗn hợp vào trong bình. Khuấy đều men và cơm để nguyên như vậy trong 8 tiếng. Sau đó mỗi ngày 2 lần khuấy đều hỗn hợp lên. Đối với hộp nhựa thì chúng ta bọc vải bông rồi buộc dây chun lại ở phần nắp, không được đóng kín hộp bằng nắp nhựa.

Bước 6: Sau 3~4 ngày khi nhiệt độ chất hỗn hộp trong bình lên cao, thì tay phải thay đổi vị trí bình di chuyển xung quanh đó. Tiếp tục lên men như vậy sau 10 -14 ngày , loại bỏ các tạp chất cặn bã trên giá lọc. Qua bước này nếu ta chưa lọc một lần nữa thì sẽ có rượu gạo chưa qua tinh chế, với nồng độ còn khoảng 12 độ.

Lọc lần 2: Sau khi lọc lần 2 ta sẽ được rượu gạo với nồng độ cồn tiêu chuẩn 6%. Như vậy là nếu áp dụng các bước hướng dẫn như trên, các bạn sẽ có được một hũ rượu gạo thơm ngon cho gia đình và người thân, do chính mình làm nên.

Cái mà Thiên An thiếu bây giờ chính là nhân lực, còn về tài lực thì chậm rải kiếm mà thôi ưu thế lớn nhất không phải là võ công mà chính là dựa vào kiến thức hơn người của mình. Đến từ hậu thế hắn kiến thức lý giải so với thời đại này hơn rất nhiều, cái gì thủy tinh chế tạo từ cát, điều chế xà phòng, tạo giấy, làm muối.. những thứ đơn giản này chính là đem lại nguồn tài chính khổng lồ cho hắn sau này.

Mà thứ hắn muốn đem ra kiếm lấy lợi nhuận đầu tiên chính là rượu gạo thứ không thể bình thường quen thuộc hơn đối với người dân Việt. Nếu kiếp trước nguyên liệu cực kỳ đơn giản lại dể nấu, chỉ cần xẹt xẹt bỏ tiền ra là có hết hiện tại tương đối khó khăn chính là nguyên liệu để làm.

Thời đại này gạo không có sung túc gì, so với kiếp trước cứ 3 tháng một vụ mà nói thì cách xa nhiều, chưa kể lúa gạo còn không phải là những giống cho năng suất cao như thời hiện đại. Đặc biệc lúa gạo giống như hắn ăn trước đây chỉ có ở Văn Lang các nước, còn về trung nguyên cây lúa hoàn toàn khác biệc.

Vấn đề này cũng chẳng khó khăn gì, cây lúa hắn đả sớm đổi từ các nước Văn Lang phổ biến cho Đại Việt. Lại có Hỏa Vũ Công cung cấp cho mình nguyên vật liệu, liền an tâm đi nấu rượu. Chỉ cần đem gạo đả ngâm cùng với men rượu đun sôi, hơi nước bốc hơi rồi chưng cất lấy sẻ thu lấy rượu. 

Độ rượu có cao hay không chính là quá trình này, khi mà thất thoát ra môi trường bên ngoài bay hơi đi sẻ làm giảm nồng độ. Đây là lổi chung của thời đại này khó người có thể chưng cất ra liệt tửu được, Thiên An sẻ không mắc lổi này chỉ cần 2 cái nồi kín một lớn một nhỏ được nối với nhau bằng một ống thông hơi, theo đó hơi nước bay qua sẻ được làm lạnh quá trình khép kín. 

Khó khăn chính là men rượu khi có hai hướng đi chính là men lá và men thuốc, một chính là lấy một số lá cây nhất định sào khô sau đó ngâm nước đun sôi cho đến cô đặc lại còn một ít nước là đủ. 

Men thuốc cũng giống vậy có thể là thuốc bắc thuốc nam đem sào khô ngâm nước sau đó đun sôi cô đặc lấy còn ít nước thì đem bột gạo đã ngâm xoay nhuyễn ra hòa trộn lại thành từng cục, sau đó đem ủ đi 2 3 ngày cho nấm mốc mọc đều trên mặt.+ "

-------oOo-------


Đăng bởi: