Kiếm Vương Triều

Chương 17: Đường hoa văn




Người Tần tính tình thẳng thắn, nóng nảy mãnh liệt, một câu không hợp động đao động kiếm là chuyện có thể thấy thường ngày.

Nhưng mà vấn đề giữa hai nước thì tranh cãi ở giữa chợ búa thế này có thể làm được gì chứ?

Dạng tranh cãi như thế đợi cho cơn bực trôi đi thì qua rồi liền cho qua, sẽ không ai để tâm nữa.

Hết thảy như trước.

Đinh Ninh vẫn làm mấy chuyện thường nhật như xưa, lúc nhàn rỗi thì ghé qua các nơi trong Trường Lăng, đêm khuya thì tu hành, sáng ra lại mở quán.

Thời tiết càng lúc càng lạnh, Đinh Ninh biết chắc mùa thu Trường Lăng sẽ lại trôi qua rất nhanh. Sáng sớm, trên cánh cửa hoa tuyết bám càng lúc càng dày, có thể bấm trên đầu ngón tay tính trận tuyết đầu tiên lúc nào tới rồi.

Vẫn là mới qua thời gian ăn sáng, Đinh Ninh cũng chỉ mới ăn xong một bát mì lòng già, rửa sạch cái bát sứ thô chuyên dụng. Từ một ngõ bên sườn có một đám học sinh quần áo gọn gàng rực rỡ đang vui vẻ trò chuyện đi tới.

Trông thấy đường hoa văn trên quần áo của nhóm học sinh này, trong mắt Đinh Ninh hiện lên ánh sáng khác hẳn ngày thường.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn vào bầu trời bao la phía trên cây ngô đồng đã gần trụi hết lá, thầm than nhẹ trong lòng một tiếng muôn phần cảm khái: “Rốt cuộc tới rồi ư?”

***

Kiếm là vũ khí chủ yếu của Tu hành giả Vương triều Đại Tần.

Lãnh thổ Đại Tần chính là do Tu hành giả dùng kiếm kiên cường chém ra trong nhiều năm chiến chinh liên miên mới có được.

Kể từ khi Triệu Kiếm Lô biến mất thì Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn của Đại Tần được thiên hạ công nhận là môn phái tu kiếm mạnh nhất.

Hai đại kiếm tông này thi tuyển, dạy dỗ cực kỳ khắt khe, dù là thu đồ đệ hay cho đệ tử rời núi cũng thế, hàng năm đều chỉ có mấy ngày mở cửa núi.

Nếu đệ tử chưa tu được đến cảnh giới nhất định thì vĩnh viễn chỉ có thể ở lại trong núi tu hành, tránh để ra khỏi núi rồi lại bị người ta đơn giản một kiếm chém giết, hạ thấp uy danh của hai môn phái này.

Trừ hai môn phái lớn này thì chỉ tính riêng ở Trường Lăng cũng đã có trên trăm kiếm viện nổi danh. Có hai tấm gương lớn để học tập và tham khảo như Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Tông nên dĩ nhiên các chốn tu hành nàyquản lý môn hạ đệ tử cũng rất nghiêm khắc.

Ở hầu hết chốn tu hành, chỉ có tu vi từ Tam cảnh trở lên mới có tư cách tự do đi lại bên ngoài. Còn những đệ tử còn cách xa Tam cảnh thì chỉ trong một vài ngày thư giãn mới được phép ra ngoài đi chơi.

Nhóm đệ tử trước mắt này nhìn như chim sổ lồng, hoa văn trang phục trên người có mấy loại, trường kiếm đeo bên mình cũng khác nhau, hiển nhiên là thuộc về mấy kiếm viện khác nhau nhưng do bình thường quan hệ khá tốt nên mới kết bạn đồng hành.

Trên rìa ống tay áo gấm trắng của một vài người trong nhóm đệ tử này toàn là hoa văn. Ánh mắt của Đinh Ninh đôi lúc lại dừng lại trên những hoa văn đó.

***

Có khả năng để thi vào các kiếm viện tất nhiên đều là anh tài của Trường Lăng, nếu có thể đậu thì nhất định sẽ trở thành Tu hành giả, mà có thể dạo chơi thư giãn bừng bừng phấn khởi như thế dĩ nhiên đều phải là người nổi bật trong các viện. Các đệ tử có tốc độ tu hành kém dù là trong ngày thư giãn cũng đều một khắc không dám nghỉ ngơi, tiếp tục dốc sức tu hành mà tiến lên.

Trong nhóm đệ tử này, cậu thiếu niên cao lớn đi đằng trước nhất có mặt mũi sáng sủa, dáng đi nhìnkhí thế mạnh mẽ chính là công tử thứ năm của Từ phủ ở phía nam thành - Từ Hạc Sơn.

Thời tiền triều, Từ phủ phía nam thành là phú hộ Quan Trung, sau này xuất hiện mấy vị đại tướng được phong tước nên cũng coi như nội tình thâm hậu, chứ không giống như rất nhiều dòng họ quý tộc khác suy yếu vì cải chính trong những năm Nguyên Vũ.

Lứa đệ tử này của Từ phủ cũng không chịu kém cạnh, ngoại trừ một gã cửu công tử từ nhỏ lắm bệnh tật, không có tiềm chất tu hành ra, các đệ tử khác đều tiến vào các chốn tu hành.

Cậu nhóc Từ Hạc Sơn này đang tu hành ở Thanh Tùng Kiếm Viện, hiếm có đối thủ trong các đệ tử cùng khóa ở viện.

Ngoại trừ cậu ta ra, trong đám này còn có một cậu bé mặc áo khoác gấm trắng và một cô bé mặc áo khoác gấm tím cũng có thân thế bất phàm.

Cậu thiếu niên mặc áo khoác gấm trắng kia xem chừng mới có mười ba, mười bốn tuổi, dáng người vừa tầm, gương mặt dù non nớt nhưng tràn vẻ kiêu ngạo, trên rìa ống tay áo gấm cậu ta mặc có hoa văn đám mây. Người thiếu niên này tên là Tạ Trường Thắng. Nhà họ Tạ chính là nhà buôn cực lớn ở Chung Nam, mẹ cậu ta xuất thân từ quý tộc vùng Trung Sơn vương triều Ngụy. Trước khi cuộc chiễn giữa Tần và Ngụy diễn ra, mẹ cậu đã khuyên được không ít người ở nhà mẹ đẻ ở Trung Sơn tới Trường Lăng, đoạn tuyệt qua lại với vương triều Ngụy. Tạ gia sau đó có thể chiếm một chỗ ở Trường Lăng cũng nhờ có hành động nhìn xa trông rộng này.

Về phần cô bé Nam Cung Thải Thục mặc áo khoác gấm tím chính là thuộc về nhóm quý tộc mới ở Trường Lăng. Cha cô là đại tướng canh giữ Ly Thạch Quận, mà nơi này chỉ cách vương triều Triệu một trọng thành thôi. Nói chung, đại tướng có thể canh giữ ở dạng địa phương như thế đều là trọng thần được Hoàng đế tín nhiệm nhất.

Dẫu nhóm anh tài này có quan hệ không tệ nhưng dù sao cũng có khác biệt về gia thế nên khi nói chuyện thì những người khác ít nhiều đều có phần câu nệ hoặc nhún nhường quá trớn, thậm chí vì lo sẽ đụng vào ba người này mà ra sức giữ khoảng cách nhất định với ba người họ. Thế nên quanh ba người này rõ ràng trống trải hơn những người còn lại rất nhiều.

Thế nhưng ba người này không nhận ra điều đó. Từ Hạc Sơn đi trước nhất mỉm cười, nói năng khéo léo, nhìn thấy cờ quán rượu ở ngay phía trước, cậu ta hơi nghiêng người cười nói với mấy thiếu niên anh tài bên cạnh: “Hẳn là quán này rồi đây. Nghe nói ủ rượu cũng không ra gì, tệ đến cực điểm nhưng vì cô chủ quán đẹp đến nghiêng thành nên làm ăn khấm khá lắm. Hôm nay quả thực muốn xem có giống như lời đồn hay không.”

Tạ Trường Thắng đi cạnh cậu mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng nghe thế cũng nhoẻn miệng cười, nói rằng: “Nếu thực là thế thì chi bằng đề nghị cha ngươi trước, để ổng để sắp xếp cuộc hôn nhân này thu nàng làm thiếp cho ngươi đi, tránh người ta lại đoạt mất.”

Các thiếu niên anh kiệt xung quanh cười vang rần rần, chỉ có cô bé Nam Cung Thải Thục nhíu mày chán ghét nhìn Từ Hạc Sơn và Tạ Trường Thắng, hừ lạnh nói: “Nếu thật như thế thì chỉ sợ kết quả ngược lại là phụ thân Từ huynh có thêm một thị thiếp.”

Từ Hạc Sơn liền lộ vẻ xấu hổ, cha cậu ta háo sắc ai cũng biết, đã cưới đến chín thị thiếp rồi.
Khó mà có được ngày đi chơi nên tâm tình các cậu bé, cô bé này đều rất tốt. Trong tiếng cười giòn giã, Từ Hạc Sơn đi trước nhất rốt cục đã bước vào quán rượu không tên trong ngõ Ngô Đồng.

Đinh Ninh im lặng nhìn Từ Hạc Sơn bước qua cánh cửa.

Từ Hạc Sơn mang tâm tình vui vẻ nhìn thoáng qua khung cảnh bốn phía rồi nhìn vào Đinh Ninh không chủ động chào đón khách, thầm nghĩ cái quán rượu này quả nhiên giống như lời đồn. Cậu ta liền cười ôn hòa, nhìn Đinh Ninh hỏi: “Xin hỏi cậu chủ nhỏ đây, trong tiệm chỉ có mình cậu thôi à?”

Đinh Ninh nhìn vào nhóm thiếu niên anh tài Trường Lăng này, nói rất thẳng thắn: “Rốt cục là các cậu đến uống rượu hay là muốn gặp dì nhỏ nhà ta thế?”

Thấy phản ứng của Đinh Ninh như thế, những thiếu niên này đều khẽ giật mình nhưng rồi hiểu ra nhất định thường ngày đối phương đã quen gặp chuyện như thế rồi, thế nên sự mong chờ trong họ lại càng tăng cao.

Tạ Trường Thắng với vẻ mặt non nớt lúc này lại già dặn nhất, mỉm cười nói: “Muốn uống rượu thì thế nào mà muốn gặp dì nhỏ của cậu thì thế nào?”

Đinh Ninh không lạnh không nhạt nói: “Muốn uống rượu thì cứ theo quy củ lại đây trả tiền cầm rượu tìm chỗ mà ngồi, muốn gặp dì của ta thì chỉ khi mua hết rượu ngoài này.”

“Quả là có phần thú vị.”

Cả đám đều bật cười.

“Thảo nào mà buôn bán tốt như vậy, chỉ hy vọng là đừng để bọn ta thất vọng.” Tạ Trường Thắng lắc đầu cười, thò tay lấy từ trong áo ra một đồng tiền bỏ lên trên bàn.

Tiếng tiền rơi lên bàn rất nhỏ nhưng dù là những thiếu niên anh tài sau lưng Tạ Trường Thắng trong lòng cũng thoáng chấn động.

Đó là một đồng tiền Vân Mẫu.

“Nếu không khiến ta thất vọng thì đồng Vân Mẫu này thưởng cho cậu cũng không sao cả.” Càng khiến những thiếu niên kia tự thấy bản thân có chênh lệch khó tả với Tạ Trường Thắng chính là sau khi tiện tay ném ra một đồng Vân Mẫu này, cậu ta nói với vẻ rất nhẹ nhàng bâng quơ.

Lông mày Nam Cung Thải Thục nhíu chặt lại. Cho dù Tạ gia là cự phú hiếm hoi của Quan Trung nhưng hành động kiểu đó của Tạ Trường Thắng vẫn khiến cô bé không vui.

Dù rằng có thể ngay lập tức khiến cậu bé chợ búa này kinh sợ nhưng Tạ Trường Thắng sao không nghĩ rằng tiền sinh hoạt một năm của đại đa số người xung quanh đây cũng chưa chắc tới một đồng Vân Mẫu chứ.

Hợp lý được ủng hộ, vô lý mất đồng tình, đôi khi chỉ là một hành động lơ đãng như thế liền có thể khiến cho lòng người sinh khoảng cách, không cách nào thân cận cả.

Có điều vào lúc này, một giọng nói bình thản vang lên: “Muốn uống tự lấy.”

Nam Cung Thải Thục lập tức ngẩn ngơ.

Cô bé kinh ngạc nhìn vào Đinh Ninh như thể muốn kiếm ra một đóa hoa trên mặt hắn.

Mọi người cũng hết sức ngạc nhiên.

Đó là câu trả lời mà Tạ Trường Thắng thật không ngờ tới. Cậu bé ngẩng đầu nhìn Đinh Ninh với vẻ không vui, nói: “Chỉ mua không uống có được không, làm ăn buôn bán quan trọng nhất là phải biết linh hoạt khéo léo, mang thêm vài vò ra không được ư?”

Đinh Ninh liền lập tức quay đầu ra phía nhà sau hô một tiếng: “Dì nhỏ.”

Phản ứng mau lẹ như thế khiến Tạ Trường Thắng không tránh được khẽ giật mình.

Đám người Từ Hạc Sơn nhìn nhau cười, đều cảm thấy Đinh Ninh thú vị. Vào lúc đó, tấm rèm vải thông ra sau nhà bị gió cuốn lay động, Trưởng Tôn Thiển Tuyết ôm một vò rượu bước ra.

Tất cả nhóm thiếu niên anh tài, bất kể là Từ Hạc Sơn hay Tạ Trường Thắng, thậm chí là Nam Cung Thải Thục ngay từ khoảnh khắc đầu tiên trông thấy Trưởng Tôn Thiển Tuyết thì trong lòng đều vang lên một tiếng “ầm”, cảm giác chấn động như lần đầu chứng kiến bề trên trong viện bộc lộ cảnh giới.

Toàn bộ họ sửng sốt, người đờ ra, trong lòng không thể tin được rằng ở một nơi như ngõ Ngô Đồng này lại có thể người con gái đẹp nhường ấy.

Miệng Tạ Trường Thắng há hốc, cậu ta có thể vung tiền như rác nhưng vào lúc này lại hoàn toàn không nói nên lời.

Lúc này, ánh mắt Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn cậu rất lạnh lẽo, khiến hai tay cậu ta cũng có phần cảm thấy lạnh giá theo. Dẫu là thế, hiện giờ cậu thiếu niên này đang nghĩ trong đầu rằng cô gái đẹp như tiên này lúc nhoẻn miệng cười sẽ đẹp đến mức nào chứ.

Một tiếng “cộp” nhỏ vang lên. Trưởng Tôn Thiển Tuyết ôm vò rượu tới đặt lên quầy trước mặt Đinh Ninh.

Trái tim Từ Hạc Sơn vì thế cũng giật nẩy lên, bấy giờ cậu ta mới hồi phục lại tinh thần.

Hết thảy đều giống như tưởng tượng của Đinh Ninh, song vào lúc này, sắc mặt của hắn khẽ thay đổi.

Tiếng vó ngựa vang lên. Từ đầu ngõ có một chiếc xe ngựa đang từ từ đi tới.