Ta là Địa Cầu Chưởng Khống Giả

Chương 23: Người chơi tuyệt vọng


“ James và David đã không ra kịp” Natalia trầm ngâm nói với Samuel và Adam.

“ Thật đáng tiếc, thân pháp của bọn họ không đủ nhanh” Samuel lắc đầu buồn bã nói.

Percy Edwards đá văng một vỏ chai nước ra xa, tức giận nói.

“ Chúng ta đã thất bại hoàn toàn, chúng ta đã đánh giá quá thấp zombie Hoàng cấp … đám bọn họ thí mạng một cách ngu xuẩn a”

“ Tức giận cũng không giúp được gì … anh nên bình tĩnh lại, chúng ta phải tìm cách giết con zombie Hoàng cấp” Saito nhìn Percy nói.

“ Tôi xin lỗi … tôi hiện tại cũng không nghĩ ra giải pháp nào” Percy lắc đầu, đi đến một góc ngồi xuống.

“ Con zombie này vừa có bất tử thân vừa điều khiển được máu, khi lại gần nó chúng ta cũng sẽ chết như những người chơi đó … giết nó đúng là bất khả thi” Adam Wick lên tiếng.

“ Nhưng không giết nó, chúng ta sẽ chết hết … chỉ còn 20 giờ nữa thôi a” Lan Anh nhìn một lượt những người chơi cấp cao, không dấu được vẻ lo lắng nói.

Trần Thành Công bước ra khỏi đám đông, nhìn các người chơi cấp cao, ôn tồn nói.

“ Các vị, đừng vội nản chí … Trịnh Đại Tá đã báo về tổng bộ, xin không quân trợ giúp, chỉ nột lúc nữa thôi lực lượng không quân sẽ đến đây”

“ Vậy thật tốt quá … không quân chắc là tiêu diệt được nó” Lan Anh vỗ tay mững rỡ ra mặt.

Duy Nhất lắc đầu, trầm ngâm nói.

“ Các vị không nhớ à ? Trong trò chơi không cho sử dụng vũ khí nóng lấy từ bên ngoài”

“ Nhưng nếu dùng tên lửa từ bên ngoài bắn vào trong, chúng ta vẫn chưa từng thử mà đúng không ?” Trần Thành Công nói chen vào.

Saito vỗ tay nói: “ Phải rồi, chúng ta chưa thử sao biết không được.

Một giờ sau, 15 chiếc máy bay tiêm kích xuất hiện trên bầu trời, những chiếc máy bay này được lệnh không bay vào phạm vi trò chơi mà bay chếch sang hai bên.

Đại uý phi công đội trưởng quan sát chiến trường từ trên cao không khỏi rùng mình.

“ Vòi rồng máu thật khủng khiếp, con quái trốn ở trung tâm vòi rồng sao ?”

“ Các đơn vị … các đơn vị … mục tiêu là vòi rồng máu khổng lồ … tự do khai hoả …”

“ Khai hoả”

Hàng chục quả tên lửa hướng phía vòi rồng máu bay đến với tốc độ siêu âm.

Tuy nhiên, khi bay vào phạm vi trò chơi, hàng chục quả tên lửa bỗng đột nhiên biến mất không còn chút tăm tích.

“ Gặp quỷ ? … sao lại có chuyện như vậy được, phi đội tiếp tục khai hoả”

Hàng chục quả tên lửa xuất hiện rồi lại biến mất trong phạm vi trò chơi làm cho chút hy vọng trong lòng các người chơi vụt tan.

Cả đội tiêm kích sau khi bắn sạch tên lửa mang theo nhưng không chút tác dụng nào, đành buồn bực bay trở lại.

“ Duy Nhất, chúng ta đi liều mạng với nó” Văn Thanh vỗ vai Duy Nhất, nghiêm túc nói.

“ Được, tôi đi với anh”

Duy Nhất gật đầu đáp ứng.

Cả hai phóng người chạy như bay vào phạm vi trò chơi, nhưng chưa đầy một phút, cả hai đã bay ngược trở lại.
Đám người chơi nhìn gương mặt hai người mà không khỏi lạnh sống lưng.

Văn Thanh và Duy Nhất lúc này thân thể vằn vện gân máu, mắt, tai, mũi, miệng đều trào máu ra trông vô cùng đáng sợ.

Cả hai người nhanh chóng ngồi xếp bằng, vận chuyển nội lực điều hoà lại khí huyết trong cơ thể.

“ Xong … chúng ta thật xong … hai người họ mạnh như thế còn không thể làm gì …” Lan Anh lạt giọng nói.

Đám người chơi đã tuyệt không còn chút hy vọng, chỉ chờ đợi vận mệnh quyết định.

Bà Bảy nhìn chồng và đứa con trai mình mới tìm được, cố gắng mỉm cười.

“ Mẹ và cha con, đến cuối đời mới tìm lại được con … Cả nhà ta phải ăn bữa cơm đoàn viên cùng nhau mới được”

“ Dạ mẹ … mẹ nấu gì con cũng ăn cả” Thanh Huyền đỏ mắt nhìn bà Bảy.

“ Ừm … chờ mẹ một chút, để mẹ chuẩn bị bữa cơm tối cho hai cha con” bà Bảy xoa tay lên má Thanh Huyền nói.

Ba tiếng sau, một bàn đầy đồ ăn được dọn lên, bà Bảy, ông Tư và Thanh Huyền cùng nhau ngồi ăn vui vẻ.

Mười hai giờ nhanh chóng trôi qua, chỉ còn 3 giờ nữa là đến thời hạn 24 giờ của trò chơi, tất cả người chơi ai cũng biết điều đó nhưng không thể làm được gì.

“ Hay là tất cả chúng ta liều mạng với con zombie Hoàng một lần … còn hơn là ngồi chờ chết như thế này” Saito Masashi lớn tiếng nói.

“ Phải đó … thà chết trên chiến trường” nhiều người chơi cũng hưởng ứng.

Natalia nhìn Saito và đám người đang hô hoán, cao giọng nói.

“ Đừng có làm càn, chưa đến phút chót chưa biết thế nào, ai biết Chưởng Khống giả đó có lừa chúng ta hay không ?”

“ Lừa chúng ta ? Cô nghĩ chúng ta có tư cách để ông ta lừa gạt sao ? Hay cô tưởng những thứ này đều là tưởng tượng” Saito quát lên.

“ Các người im hết đi cho ta”

Đám người chơi bình tĩnh lại, tất cả nhận ra người mới vừa hô lớn làm chấn động mọi người chính là ông Tư.

“ Đạt nhi, con nhớ chiếu cố mẹ con thay cha … để cha làm nghĩa vụ cuối cùng của một người chồng, người cha, bảo vệ hai mẹ con con an toàn” ông Tư vỗ vai Thanh Huyền, trầm giọng nói.

“ Ông già, ông điên rồi sao ? Ông tính đi liều với con quái vật đó hả?”

“ Cha … điều đó không thể được” Thanh Huyền nắm tay ông Tư lại, lắc đầu nói.

Ông Tư gỡ tay Thanh Huyền ra, cười với hai mẹ con.

“ Hãy tin tưởng cha … bà có thấy tôi làm chuyện không chắc bao giờ chưa? Tôi có lòng tin thành công”

“ Cha có tinh thần niệm lực có thể ngăn lại công kích của quái vật” Ông Tư ôm hai mẹ con, nói nhỏ vào tai họ.

“ Ông già, hứa với tôi phải quay trở lại” bà Bảy nước mắt chảy ròng nghẹn giọng nói.

“ Cha, nhớ quay về với mẹ và con” Thanh Huyền đỏ mắt nói.

“ Rồi … cha hứa”

Ông Tư buông hai người ra, phóng người chạy như bay về phía phạm vi trò chơi.

Đăng bởi: