Vô Danh

Chương 1: mở đầu


Gió thu vi vu thôi , không khí cho người ta cảm thấy mất mẻ nhưng có chút khô rát , đã vài ngày rồi thành phố HẢI SƠN bắt đầu đón chào một đợt gió hanh khô như vậy .

Sáng sớm , sắc trời mang chút ít lạnh giá , dường như chỉ muốn du người khác tiếp tục chìm sâu vào trong giấc ngủ . với thời tiết như vậy , việc để rời khỏi chiếc chăn ấm đúng là vấn đề vô cùng khó khăn .

7:00 sáng , trung tâm thành phố HẢI SƠN , tại trong một toà biệt thự vô cùng xa hoa . Nơi đây chính là địa điểm chú ngụ của của một trong bốn đại cự đầu của thành phố .

Trong tư tưởng , nơi ở của một đại nhân vật như vậy chắc chắn sẽ vô cùng đông đúc với các vệ sĩ vây quanh , vô số người hầu chạy đi chạy lạ bận bịu với công việc . Nhưng thực tế lại là một tình cảnh trái ngược hoàn toàn , cả toà biệt thự đều chìm trong một sự tĩnh lặng không đáng có , tới ngay cả một bóng người đều không thấy . Không biết họ vẫn còn chìm trong giấc ngủ dài cả hay là vì điều gì đó mà không thể xuất hiện tại nơi này .

Theo hình ảnh di chuyển tại phía trong căn biệt thự , rất nhanh thì tiến nhập phía trong một căn phòng . Đây là một căn phòng rộng rãi , được bài trí hết sức tỉ mỉ gọn gàng , chứng tỏ vị chủ nhân của căn phòng này phải là một người vô cùng ngăn lắp tỉ mỉ trong sinh hoạt thường ngày .

Đột nhiên trong không gian yên tĩnh tới cực điểm của căn phòng bỗng vang lên thanh âm , có lẽ là thanh âm cuộc gọi tới từ một chiếc điện thoại . Quả thực Không sai , theo thanh âm phương hướng có thể thấy được chính tại chiếc bàn làm việc trong phòng , mà vật phát ra thanh âm đúng là chiếc điện thoại đang nằm trên đó.

Dường như là bị thanh âm của điện thoại ảnh hưởng tới , một bàn tay thon gọn không biết từ đâu bỗng xuất hiện sau đó không ngừng quơ quạng lấy , dường như mục tiêu của bàn tay này chính là chiếc điện thoại đang phát ra thanh âm.

Bàn tay thon thả đó sau một hồi quơ quạng tại mặt bàn trên vẫn chưa thể tìm ra chiếc điện thoại , đang trong lúc chủ nhân của bàn tay này bắt đầu có phần không kiên nhẫn thì thanh âm bỗng chợt tắt . Cảm nhận được tiếng ồn đã biến mất , bàn tay cũng dần bình tĩnh lại rồi Sau đó lâm vào bất động trạng thái trong . Cả căn phòng lại tiếp tục chìm vào trong tĩnh lặng như lúc ban đầu , có cũng chỉ là tiếng hít thở nhẹ của một ai đó trong căn phòng .
NhƯng có điều Cả căn phòng vừa mới trầm tĩnh lại chưa được bao lâu, thì lại bị thanh âm vừa rồi vang lên đánh gãy . Lần này chủ nhân của bàn tay vừa rồi cũng không còn kiên nhẫn , con mắt lim dim được hé mở , chỉ vài lần tìm kiếm sau chiếc điện thoại cũng đã lằm gọn trong lòng bàn tay thon thả đó .

Một đôi mắt nhập nhèm không kiên nhẫn mà nhìn lấy chiếc điện thoại trên tay , nhưng khi đôi mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ đó , khi nhìn thấy một dãy số quen thuộc ẩn hiện trên màn hình lúc này mới bình ổn xuống .

Một ngón tay nhẹ nhàng khẽ lướt trên màn hình điện thoại bắt máy , phải chờ sau vài giây thời gian , một giọng nói hết sức dịu dàng mà lại mang theo một điểm lười biếng mới bắt đầu vang lên :
“ Hạnh di , gọi cho ta sớm như vậy có việc gì hay sao?”

Phía đầu dây điện thoại bên kia chủ nhân , nghe được thanh âm cũng chỉ biết cười khổ mà đáp lời , thanh âm mang chút khàn khàn , có vẻ như là giọng nói của một vị phụ nhân đã cao tuổi.
“ tiểu thư , hiện tại đã có bảy giờ hơn rồi đi , vẫn còn sớm hay sao ? Hạnh di gọi cho ngươi quả thực là có vài việc quan trọng .”

Nghe được lời này , phía đầu dây bên này chủ nhân bỗng có chút kinh ngạc cùng tỉnh tao lại vài phần .
“ Ồ , Hạnh di , nếu con nhớ không sai thì đã rất lâu rồi con chưa nghe thấy người cho một việc gì đó là quan trọng khẩn cấp đó , người mau nói con nghe thử xem rốt cuộc là sự tình gì mà làm người phải cấp bách như vậy .”




Đăng bởi: