Dị Giới : Ta Có Thể Vô Hạn Phục Sinh

Chương 6: Sư hống công uy lực, lui quân


Chương 6: Sư hống công uy lực, lui quân

Bây giờ Khúc Dương đã vào được thung lũng, quay đầu nhìn về phía Hỗ Thành, Hỗ Thành cũng đang nhìn hắn “hãy xưng tên của mình” Hỗ Thành cao giọng nói.

“Lão hủ Liêm Pha, một bánh tính bình thường sống ở vùng biên cương nghèo nàn” Khúc Dương quyết định dùng tên của chiến quốc tứ đại tướng một trong Liêm Pha, làm thân phận của mình.

“Quy thuận ta, ta sẽ cho ông tất cả những gì ông muốn, vàng bạc, danh vọng, mỹ nữ đều có thể” Mặt dù không có tự tin thu phục được Khúc Dương, thậm chí có ý định giết hắn, những Hỗ Thành vẫn muốn thử, loại người như vậy giết thì thật đáng tiếc, nếu thành công thu phục cũng rất đáng tự hào.

Cả thung lũng dường như im lặng, chờ đợi câu trả lời của Khúc Dương, từ quân đội của Hỗ Thành hay đứng bên kia bờ sông bánh tính, chỉ một câu nói sẽ quyết định tất cả, làm kẻ bán nước để hưởng vinh hoa phú quý hoặc làm anh hùng chết không đất chôn thân, vài hơi sau Khúc Dương cũng mở miệng nói ra câu trả lời quyết định tất cả.

“Lão hủ đa tạ ý tốt của vị tiểu tướng quân này, nhưng bộ xương già này cũng không sống được bao lâu, chỉ muốn ở nhà làm ruộng, rồi an ổn xuống mồ thôi” Khúc Dương cười cười nói, giả một bộ nhìn thấu cuộc đời, quả thực để hắn nghẹn cười muốn chết, quả nhiên ở loạn thế diễn càn tốt để lại truyền thuyết càn hay, ngày hôm nay hẳn sẽ được ghi vào lịch sử để lũ con cháu kính ngưỡng a.

“Nếu đã vậy thì không còn gì để nói cả, ai giết được người này, thưởng thiên kim, quan thăng 2 cấp, nô lệ 20 người” thấy Khúc Dương không muốn tiếp nhận hắn mời chào, biết có nói thêm nữa cũng vô dụng, quyết định nâng giá toàn lực giết Khúc Dương.

Nghe thấy phần thưởng lại gia tặng, đám địch quân quyết định cắn răng tiến lên, người chết vì tiền, chim chết vì ăn, dù biết khả năng không cao, thậm chí làm áo cưới cho kẻ khác, nhưng vẫn ảo tưởng người đó sẽ là mình.

Thấy địch quân xông vào thung lũng, Khúc Dương cũng không bối rối, nhãn thần lóe lên cơ trí, như mưu kế đã đạt thành, quyết định làm một số chuẩn bị.

Phía bên kia bờ sông, Trương Ôn, Đặng Xung, cùng các bánh tính trái tim một lần nữa nhất lên, mặt dù chứng kiến Khúc Dương lần lượt làm nên những đều phi thường, nhưng họ không chắc Khúc Dương có thể tiếp tục làm như vậy không, hơn nữa họ nhìn trạng thái của Khúc Dương bây giờ không tốt lắm, khắp cơ thể đều là thương, bất kể ngoại thương, nội thương, một cánh tay đã rủ xuống, máu chảy liên tục, e sợ không chống đỡ được lâu.

Khúc Dương đã lui về bờ sông, cảm thấy kẻ địch đã chen đầy cả thung lũng, hắn bắt đầu hành động.

Khúc Dương đột nhiên há miệng, tham lam hút vào không khí xung quanh, làm cho cơ bụng mình co lại, ngực nở rộng như muốn nức ra, lúc này bọn địch quân đã đến rất gần định giơ đao chém hắn.

Khi mũi đao chỉ còn cánh hắn khoảng nữa mét, hắn đột nhiên há to miệng hét mức có thể rống lên

“RỐNG, RỐNG, RỐNG”

Tiến rống lớn đến nỗi làm cho đến gần hắn lũ địch quân, thất khiếu chảy máu, bay về sau, chưa dừng lại ở đó tiếng rống còn khiến cho phạm vi trung quanh rung chuyển như có động đất vậy, dẫn đến đất đá cả thung lũng rung chuyển, nhưng tảng đá lớn từ trên thung lũng rơi xuống như mưa, nện chết lũ quân của Hỗ Thành gây ra tổn thát nặng nề.

Sau khi những tảng đá ngừng rơi xuống, để lại những hậu quả nặng nề, hơn trăm tên địch quân bị chôn vùi dưới lớp đá, không thể nhìn thấy ngày mai, phía bên kia bờ sông bánh tính yên tĩnh không nghe cả tiếng kim rơi, thật phi thương, một lần nữa người đàn ông già nua lại tạo nên kỳ tích.

“ LIÊM PHA !!! ”Cha hắn chỉ cho hắn một ngàn quân, bây giờ tổn thất quá nữa không nói, tất cả chỉ do một con người làm nên, xuyên qua sự dầy nặng của cơn mưa đá đang không ngừng gặt hái sinh mạng của binh sĩ, hắn nhìn thấy căn nguyên tội lỗi, người đàn ông già nua bình tĩnh nhìn hắn, làm hắn nhịn không được rống lên.

Mắt hắn lúc này đã đỏ chót, gân máu nổi lên cuồn cuộn như muốn nhuộm đỏ mắt hắn, sự thù hận không thể che dấu cùng nỗi sợ, hắn bại, quân đội của hắn không thua bởi người Hán quân đội, mà thua bởi một con người phi thường, nếu không giết được Khúc Dương, đây sẽ chở thành bóng ma của cuộc đời hắn.

Sao một đêm đẫm máu chiến đấu, mặt trời cũng bắt đầu lóa dạng, chiếu lên con người luôn tạo nên kỳ tích, trong khoảnh khắc bánh tính như nhìn thấy một vị thiên thần đứng ở nhân gian cứu rỗi họ, hình ảnh một lão giả râu tóc bạc phơi, mặt trên người chiến giáp rách nát, cầm trong tay thanh đao được nhuộm đỏ bằng máu, đang bế một đứa bé, nhìn về thũng lũng được ngăn lại bằng sự sụp đỗ của các tảng đá, phía sau là những ánh mắt đầy sùng kính nhìn về hắn.

Đặng Xung, Trương Ôn, những bánh tính, trước cảnh tưởng đó, không sinh ra được chút lòng phản kháng nào chỉ có thể cuối đầu kính ngưỡng, trong lòng ngực chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, đôi mắt đã chuyển đỏ vì phấn khích tột độ, cuối cùng họ không nhịn được nữa phải rống lên
“LIÊM PHA, LIÊM PHA, LIÊM PHA !!!”

“LIÊM PHA, LIÊM PHA, LIÊM PHA !!!”

“LIÊM PHA, LIÊM PHA, LIÊM PHA !!!”

Tiến rống rung trời của hơn 5 vạn bánh tính, làm cả dòng sông những hạt bụi tạo nên từng cơn rung chấn nhỏ, bên kia đã bị chặn kính đường thung lũng, quân đội của Hỗ Thành nghe được tiếng rống của bánh tính, làm họ tâm thần rung động, sợ hãi.

Cảnh tượng không thể nào tin nổi trước mắt làm họ cảm thấy mình đang chiến đấu với một kẻ không phải là con người, sự thật đúng là vậy, những tổn thất nặng nề này, là một con người có thể gây ra sao?

“Tiểu, tiểu công tử, chúng ta nên làm gì bây giờ” thuộc hạ của hắn quang mang hỏi, lúc này hắn cảm thấy hoảng, hắn thật sự không có dũng khí đối đầu vời Khúc Dương.

“Rút lui” Hỗ Thành hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại, đưa ra quyết định mà hắn cảm thấy là lựa chọn tốt nhất hiện tại, rơi khỏi nơi đáng nguyền rủa này.

“Tiểu công tử có lệnh, toàn quân rút lui” nghe được lệnh rút lui, bọn chúng như được giải thoát, chỉ muốn thật nhanh đi khỏi nơi ma quỷ này, hận cha mẹ sao chỉ sinh hai cái chân.

Trùng điệp quân đội dần rút lui, trước khi đi Hỗ Thành quay đầu nhìn về phía thũng lũng đã bị đá cản lại, ánh mắt đầy phức tạp: thù hận, sợ hãi, đao thương, tiếc nuối..., cuối cùng giục ngựa rời đi.

“Cuối cùng cũng kết thúc” nhìn rada hiển thị, Khúc Dương cũng thở ra một hơi, quả thật là một đêm đầy điên cuồng, máu lửa, cùng kích thích, hắn cảm thán mới vài giờ trước hắn còn ngồi trước máy tính quay tay, bây giờ hắn dùng sức một người đẩy lùi quân địch cứu biết bao người.

“Cũng nên thực hiện bước tiếp theo rồi” Khúc Dương nghĩ.

Bên kia bờ sông tiếng hoan hô còn chưa giứt, vẫn còn nghị luận về những việt phi thường mà hắn đã làm.

“Ừm, có gì đó kỳ lạ!” thiếu niên Đặng Xung bắt đầu nhận ra gì đó, hắn chưa từng rời mắt khỏi Khúc Dương, có lẽ cũng chỉ có hắn nhận ra, từ lúc quân đội của Hỗ Thành rút quân khỏi thung lũng ra là Khúc Dương vẫn luôn đứng đó không nhúc nhính, đột nhiên trong lòng hắn dân lên một loại dự cảm bất an.

Theo thời gian trôi qua dự cảm bắt an càng lúc càng lớn, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, nhảy xuống nước bơi qua sông, mặt dù không có người ở đầu bên kia vịnh dây leo, nhưng hắn vốn biết bơi nên cũng không đáng ngại, bánh tánh đứng gần nhìn thấy hắn đột nhiên nhảy xuống nước không hiểu hắn đang làm gì, “Hài tử” mẹ hắn đứng trên bờ nhìn hắn bơi qua sông cũng không hiểu ý định của hắn.

Không đến một phút hắn rốt cuộc qua đến thung lũng bờ bên kia, không để ý cơ thể mệt mỏi do bơi qua sông, hắn lập tức nhanh chân chạy đến chỗ Khúc Dương.

Rốt cuộc hắn cũng chạy vòng đến trước mặt Khúc Dương, tâm thần của hắn kích động nhìn khuôn mặt già nua đã cứu mẹ con hắn, nhưng không được bao lâu sự kích động của hắn lập tức bị thay thế bằng sự không thể tin được, cuối cùng đôi chân hắn giống như bị rút hết sức lực ngã quỵ xuống, nhãn thần dần đỏ chót cuối cùng cũng không ngăn nổi những giọt nước mắt lăng xuống khuôn mặt gầy mòn, tiều tụy, ý chí kiên cường không sợ hãi cái chết ngay lúc này cũng không còn tác dụng.

“Chuyện gì đang xảy ra, mau, mau bơi qua xem” Bên kia bờ sông bánh tính nhìn thấy cử chỉ kỳ lạ của Đặng Xung, cũng bắt đầu nhận ra gì đó không đúng, có người cuối cùng quyết định , qua xem, càng ngày càng nhiều người quyết định theo sau, nhưng thung lũng quá hẹp nên chỉ có vài chục ngưới qua bờ kia.

Vài người đi đầu họ tới gần Đặng Xung và Khúc Dương nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mặt dù không như Đặng Xung ngã quỵ trên đất, nhưng nhãn thần đã đỏ bừng không cầm nược rơi xuống “Này huynh đệ, mau nói có chuyện gì vậy” những người theo sau bời vì thũng lũng hẹp không thể tiến tới trước nên không rõ chuyền gì xảy ra, một lần nũa nhìn thấy nhãn thần ký quái, trong lòng họ dự cảm bất an càng tăng thêm, một người trong số đó không nhịn được hỏi.

“Liêm lão tướng quân, tướng quân” nhìn những người phía sau, một trong những người phía trước muốn nói ra tình hình, nhưng chung quy giống như bị nghẹn ở cô họng hắn vậy, không nói nên lờ mà rơi lệ, cuối cùng hắn bên người một người bánh tánh vẫn thay hắn nói ra.

hắn nghẹn ngào như muốn dùng tất cả sức lực dồn vào cổ họng lớn tiếng nói ra, để cho cả bên kia bờ sông bánh tính đều có thể nghe thấy “LIÊM LÃO TƯỚNG QUÂN QUY THIÊN RỒI !!! ”

Đăng bởi: