Dị Giới : Ta Có Thể Vô Hạn Phục Sinh

Chương 10: Quá khứ của Liêm Pha


Chương 10: Quá khứ của Liêm Pha

“Chạy, chạy mau, hắn là ma quỷ” giết đỏ mắt quân đội tiên ti (có chém chúng ai đâu mà đỏ), hoảng sợ phát hiện, bọn chúng lúc đầu từ hơn 100 người bây giời chỉ còn 30-40 người, nhìn thấy Khúc Dương như hóa thân sát thần vẫn đang thu gặt tính bạn đồng bạn, bây giờ ý niệm duy nhất trong đầu chúng là nghĩ làm sao chạy khỏi nơi ma quỷ này.

Nhìn thấy bọn chúng rút lui, Khúc Dương làm sao có thể bỏ qua, đây đều là kinh nghiệm a, Khúc Dương không cử động như không có ý đuổi tận diết tuyệt làm chúng thờ phào, đồng thời nhanh chóng giục ngựa rời đi, nhưng bọn chúng không biết trên đời có một thứ thần kỳ, bọn chúng không thể lý giải được gọi là hệ thống, Khúc Dương đã trên rada bố trí “phân thân” mai phục sẵn rồi, chỉ chờ bọn chúng chui vào thôi, có nằm mơ bọn chúng cũng không nghĩ đến vừa tránh được vỏ dừa, lại đạp trúng vỏ sầu riêng.

Dù sao bọn chúng đối mặt lúc này là một Khúc Dương, vừa xoay người lại liền phải đối mặt 50 Khúc Dương a.

“Thật làm được sao!” núp phìa sau gốc cây Cơ Liên Y, khó tin nhìn tình cảnh trước mắt, hơn trăm người không làm gì được một người, còn bị hắn hù sợ bỏ chạy, nếu không phải có một đám thi thể đang nằm trên đất, nàng thậm chí hoài nghi coi là mình đang mơ.

Đối với nàng, nếu như khôi phục toàn thịnh thời kỳ, thì nàng cũng làm được, nhưng không thể giống như Khúc Dương, vừa chém giết mượt mà, vừa có thời gian phân tâm cho việc khác (móc shit mũi), một bộ đi trong vạn quân không vấn đề.

Đột nhiên khi thấy Khúc Dương quay đầu lại nhìn nàng, lập tức nàng mặt hơi chuyển hồng, vô ý thức quay đầu đi, không dám nhìn hắn, đột nhiên nàng giật mình!

“Sao ta lại làm vậy” giật mình vì hành động của mình, trên mặt lại khôi phúc bình tĩnh, nàng giả trang một bộ, ta không bất ngờ cho Khúc Dương xem (che mặt rồi, bố ai xem được).

“Nhìn thấy chưa, như đã nói ta sẽ bảo vệ ngươi” Khúc Dương không biết mình vừa làm cho Cơ Liên Y thất thố, nếu không hắn sẽ cảm thấy mình rất có thành tựu, dù sao kế hoạch bắt nàng về làm vợ hắn đang phát triển phát triển theo chiều hướng tốt.

“Ừm, thấy rồi, chúng ta lên đường thôi” Nàng giả bộ bình tĩnh đáp lại Khúc Dương, sau đó thúc hắn nhanh lên đường, để tránh bị hắn nhìn ra, nàng đang bối rối, nhưng chính nàng cũng không để y, Khúc Dương đã bước đầu, bước vào tâm nàng, nếu không nàng cũng sẽ không nói từ “chúng ta”, với một người vừa quen biết chưa tới một canh giờ (2 tiếng).

“À, được thôi” đời trước, hắn thường thích xem tâm lý học, thích đoán ý người khác, biết được nàng lại dờ tính ngạo kiều, chắc hẳn bị hắn vừa rồi mị lực tản ra, không chịu nổi, nên chuyển đề tài để khỏi bị thất thố đây mà.

Không thể nói, bị Khúc Dương đón đúng rồi, kỳ thực hắn đã sớm phát hiện, có một nhóm quân định đang đuổi tới đây (nhìn rada là biết), nhưng hắn không lựa chọn sử chúng trước bời vì hắn muốn trước mặt nàng biểu hiện.

Khi một người đàn ông thể hiện mình, có thể là tiền, có thể là nhan giá trị, nhưng trong thời loạn lạc này, quan trong nhất vẫn là cảm giác an toàn.

Khi ngươi có tiền hoặc nhan giá trị, có thể sung sương trong một đoạn thời gian, nhưng một khi biến cố nổi lên, thì ngươi cũng sẽ đao khổ gắp nhiều lần, một người có được gần như tất cả, bởi vì một hồi chiến loạn mà mất đi tất cả, trong thời đại này không phải số ít, có ít người lựa chọn đứng dậy, nhưng càng nhiều là dánh mất hi vọng mà tự sát, nghiện ngập trong rượu chè sống qua ngày.

Nên nói, thời đại này một người đàng ông mang lại cảm giác an toàn, cũng đồng nghĩa mang lại hạnh phúc cho người phụ nữ, mới là trong yếu nhất, loạn thế sự an toàn còn quý hơn vàng.

Trước khi tiếp tục lên đường, Khúc Dương còn nhặt thêm vài thanh đao phòng hờ củng sờ thi, lấy hết những đồ có giá trị.

Cơ Liên Y ánh mắt có chút khinh bỉ nhìn Khúc Dương, nhưng không nói gì, từ nhỏ sống trong nhung lụa nàng, do một số biến cố mà bây giờ nghèo hai tay trắng, do được giáo dục từ nhỏ là làm vậy sẽ đối với người chết bất kính, nên nàng không tiện, vì lẽ đó mặt dù có chút khinh bỉ, nhưng cũng không ngăn cản Khúc Dương, bây giờ làm gì cũng cần tiền, không có tiền thì chắc ngủ ngoài đường, không hiểu làm sao, trực giác nói cho nàng biết Khúc Dương sẽ không để nàng phải bị ủy khuất.

Sao khi thu thập xong, hai người lại tiếp tục lên đường, còn đám nạn dân thì không biết chạy mất dép đi đâu rồi.

...


Nói trở lại, một ngày trước

“Liêm lão tướng quân, quy thiên rồi”

Tin tức như sét đánh bên tai, vang vọng cả thung lũng, trong nhất thời không khí đau buồn bao phủ cả thung lũng.
“Hắn vừa nói gì vậy, ta, ta không nghe lầm chứ”

“Đúng, đúng vậy đang đùa thôi phải không”

“Chỉ sợ không phải, dù sao Liêm lão tướng quân cả một đêm phấn chiến, vết thương đầy rẫy, cộng thêm tuổi già sức yếu, kết quả như vậy, có lẽ cũng là tất nhiên a.” Lúc này thủ thành Trương Ôn đứng ra nói, nhãn thần hàm chứa tiếc nuối cùng đao thương.

Nghe hắn nói vậy, chung quanh bánh tính không nhịn được nhãn thần mơ hồ, cuối cùng cũng không nhịn được cả thung lũng bao phủ trong tiếng than khóc cùng bi thương, chứng thực sự ra đi của một vị anh hùng.

“Tiền bối, xin nhận của Đặng Xung một lại, kiếp này không thể trả ơn cứu mạng của tiền bối, đành hẹn kiếp sau” Đặng Xung hai mắt đỏ bừng quỳ xuống, nhưng hắn không khóc, sau hồi lâu hắn ngẩn đầu lên nhìn về phía đã rút lui quân đội của Hỗ Thành, hắn trong lòng phát thệ “ đời này mục tiêu của ta là giết tận thiên hạ người Hồ, dùng đầu bọn chúng an ủi vong linh của tiền bối, nhất định sẽ”

“Oa, oa, oa” đột nhiên tiến khóc van lên, mọi người nhìn lại, thì ra là đứa trẻ đã để cho lão tướng quân phải từ bỏ cả mạng sống để cứu về, đang khóc trong ngực ông, Đặng Xung định bế đứa bé, nhưng đã có người nhanh tay hơn giành trước.

Bế đứa bé người là một lão giả, tuổi cũng đạt lục tuần, ánh mắt phức tạp nhìn nhìn thi thể đang đứng ( hệ thống sẽ tạm thời lưu lại thi thể, để không ai nghi ngờ, sau đó sẽ âm thầm thanh lý).

“Liêm Pha à, Liêm Pha cuối cùng ngươi vẫn phải chết như vậy sao” lão giả cảm khái nói.

“Vị lão nhân này, lão biết Liêm lão tướng quân sao” thấy lão giả lẫm bẩm, Trương Ôn tò mò đến hỏi.

“Nhận thức” lão giả nhìn Trương Ôn trả lời.

Không đợi Trương Ôn hỏi gì, lão giả nói tiếp“ trước hãy để hắn nhập thổ vi an đi, sau đó ta sẽ trả lời câu hỏi của ngài”

“A, hảo, hảo” nghe lão giả nói vậy, Trương Ôn cũng cảm thấy nên để vị anh hùng tang lễ được cử hành trước đã sau đó lại nói, hắn lập tức an bài thuộc hạ làm việc, các bánh tính thấy vậy cũng ra sức giúp đỡ, không lâu sao một tang lễ đơn sơ, có sự tham gia của hơn 5 vạn người được cử hành.

“Vị lão giả này, chẳn hay có thể nói tiếp” sau khi tang lễ đơn sơ được cử hành xong, Trương Ôn lại lần nữa đến bên người lão giả hỏi, những bánh tính cũng tò mò về chuyện của vị anh hùng.

Thấy mọi người đều nhìn, lão giả ngồi trên tảng đá gần đó bắt đầu kể“Liêm lão sống gần nhà với ta, ở trên núi, chúng ta thường cùng nhau đánh cờ, hoặc ngồi uống trà tâm tình những chuyện đã qua, hắn dưới gối không con, chỉ có hai người đệ tử, vài năm trước đã ra ngoài xông sáo rồi a.”

Ngừng một chút, lão giả nói tiếp “ Khi còn trẻ, hắn tòng quân, mang theo một bầu nhiệt huyết, hi vọng bảo vệ quốc gia, dùng tài năng của mình, hắn phấn đấu nhiều năm hi vọng được phong hầu bái tướng, làm rạng rỡ tổ tiên, nhưng rồi có ngày hắn phát hiện những công trạng mà hắn đạt được đã bị thượng cấp lấy đi, cắp đưa cho con của một vị thượng cấp nào đó, còn hắn dẫn dậm chân tại chỗ nhiều năm làm một bánh phu trưởng, tức giận khi biết sự thật, hắn tìm vị thượng cấp kia đòi lý lẽ.”

“Sau, sau đó thì sao” nhìn thấy lão giả đột nhiên dừng nói, Trương Ôn cùng bánh tình đều gấp
Lão giả thở dài nói tiếp “ bị kịch cũng từ đây bắt đầu, mặt ngoài tên thượng cấp kia nói là hắn nhầm lẫn, tỏ lời xin lỗi, những Liêm Pha không ngu, thời gian dài như vậy, làm sao có thể liên tục sai lầm đưa công trạng của hắn cho người khác, ngay lúc này, đột nhiên xuất hiện hơn 10 vị cao thủ, không nói tiếng cầm vũ khí đánh về phía hắn.

“Thì ra lúc này khi nhìn thấy sắc mặt của Liêm Pha, vị thượng cấp này biết sự tình bại lộ, nên đã âm thầm ra hiệu phái thân tính của mình, tập hợp các cao thủ tới, ý đồ giết Liêm pha diệt khẩu”

“Dưới sự bất ngờ, đột nhiên bị tấn công, Liêm Pha đã bị một tên cao thủ đã thương, hắn lập tức phản ứng lại, nhìn rõ ý định của tên thượng cấp này, bằng vào bảng lĩnh của mình hắn đã giết sạch những tên cao thủ, cùng lấy thủ cấp của tên thượng cấp kia, trả giá đồng thời hắn cũng bị thương rất nặng, tiếng động của cuộc giao tranh đã dẫn đến sự chú ý của đám binh sĩ.”

“Khi thấy đầy đất thi thể và thủ cấp của thượng cấp, họ đã nhận định Liêm Pha là thích khách từ kẻ địch phái tới để ám sát. Liêm Pha biết bây giờ có nói gì cũng vô dụng, lại một lần nữa phấn khởi huyết chiến, cuối cùng hắn cũng thoát được trùng vây.”

“Nản lòng trước sự hủ bại, bất công, hắn quyết định thoái ẩn khi mới hơn 40 tuổi, lên núi, xây nhà ở, trồng trọt, nuôi gà, đốn củi,”

“Từ khi hắn lên núi, ngoài trừ lúc dạy cho 2 vị đệ tử, cho dù từng bị khi phụ, ta cũng chưa từng thấy hắn cầm vũ khí phản kháng, hắn từng nói với ta nếu ngày đó tới hắn muốn chết ở ba mẫu đất của mình, nhưng hôm nay hắn lại một lần nữa cầm vũ khí, lên sa trường giết định, cuối cùng hắn vẫn không thoát khỏi số phận tử trận trên sa trường.

Đăng bởi: