Dị Giới : Ta Có Thể Vô Hạn Phục Sinh

Chương 12: Thân phận của Cơ Liên Y


Chương 12: Thân phận của Cơ Liên Y

Lúc này Cơ Liên Y đang đi chung quanh nhặt củi, đồng thời bình tĩnh lại nhiều chuyện xảy ra hôm nay, hình ảnh của Khúc Dương bắt đầu hiện lên trong tâm trí nàng, nàng giật mình lắc đầu “Ta làm sau vậy, sao lại nghĩ đến hắn, cũng không phải, hôm nay tất cả mọi chuyện đều có sự tham gia của hắn, nghĩ tới hắn cũng bình thường thơi mà, ừm chắc chắn là vậy” cuối cùng nàng cũng tìm ra lý do tự an ủi mình.

“Xoạt, xoạt, xoạt” lúc này tiếng động lạ vang lên, nàng lập tức cảnh giác quay đầu, nhìn về hướng rừng cây, tiếng động càn lúc càn gần, nàng nhìn xung quanh, quyết định đi tới núp sau tản đá.

Một đám co to tráng hán từ khoảng 70 người từ trong rừng đi ra, từ trên người bọn chúng Cơ Liên Y cảm nhận được nồng đậm mùi huyết tinh, xem ra cũng không phải thứ tốt lành gỉ, họ dự định đến gần chỗ dự định cấm trại của Cơ Liên Y và Khúc Dương, tên cầm đầu nhìn xung quanh rồi nói “ Tối nay cấm trại ở đây”

Bọn chúng bắt đầu phân công làm việc, chuẩn bị dựng liều nghỉ ngơi, núp sao tảng đá Cơ Liên Y nhiếu mày “ những người này đến không thiện, thật nồng nặc mùi huyết tinh.”

hiện tại nàng đang trúng độc, không phát huy ra được thực lực, điều duy nhất có thể làm lúc này là mau chóng rời đi, đồng thời không bị phát hiện,

“ Khúc Dương ngươi cũng đừng làm gì ngu ngốc a” bây giờ lo lắng duy nhất của nàng là, một khi Khúc Dương trở về không phát hiện nàng, Khúc Dương sẽ làm ra điều gì đó ngu ngốc, mặt dù tiếp xúc cùng Khúc Dương không tới một ngày.

Nhưng nàng cảm nhận được sự ôn nhu, lo lắng cùng ánh mắt không che dấu đầy quan tâm nàng, nàng không hiểu tại sao hắn tốt với nàng như vậy, hắn thậm chí chưa thấy mặt nàng, từ nhãn thần của Khúc Dương, nàng thậm chí có loại ảo giác Khúc Dương đã coi nàng làm đồ vật của hắn.

Chẵn lẽ vì nghe giọng nói của nàng liền nhận định nàng là mỹ nhân sao, có khả năng “quả nhiên nam nhân không phải thứ tốt lành gì”

Mặt dù trong lòng khinh bỉ Khúc Dương, nhưng nhãn thần lại lóe lên phức tạp, đã nhận định Khúc Dương bởi vì nàng sắc đẹp mới đối tốt với nàng, muốn chiếm lấy nàng làm của riêng, nhưng nàng lại không thể phản cảm với hắn được.

Đối với loại ánh mắt này, nàng rất mẫn cảm, bởi vì từ nhỏ đến lớn, nàng đều lớn chung quanh những cái nhìn đó, nhưng không giống với Khúc Dương đơn thuần muốn chiếm nàng làm của riêng, trong mắt họ nàng chỉ là một món đồ chơi tinh mĩ thôi, nếu cần thiết thậm chí có thể trao đổi nàng với người khác, đây là số phận đã định trước từ khi nàng sinh ra.

Nó làm nàng chán ghét, nàng hận tại sao mình lại sở hữu một một thân thể hoàn hảo đến vậy, nàng vốn là Chu đế huyết mạnh, mặt dù bây giời các chư hầu chỉ coi Chu Đế là bù nhìn, nhưng mặt ngoài, vẫn thể hiện đầy đủ tôn kính, một khi một trong số đó dám lật mặt, sẽ bị 3 chư hầu khác lấy cớ mưu phản mà liên hợp lẫn nhau công phạt, cũng như đời trước Hán mạt, mặt dù đã đến hồi cuối nhưng bề ngoài chư hầu vẫn coi hắn là vua bù nhìn.

Vì lẽ đó mặt ngoài các chư hầu bá chủ vẫn thể hiện đầy đủ tôn kính, nàng vốn là con gái út của Tiên Hoàng, bây giờ Chu Đế kế vị là Thái Tử Cơ Phán, năm nay gần 33 tuổi.

Đã kế thừa đế vị được 3 năm mặt ngoài hắn thể hiện mình là một cái ăn chơi trác táng, không lo triều chính (thật ra cũng không có gì tấu chương cho hắn phê, các chư hầu đã thay hắn làm rồi), ham mê tửu sắc, từ khi con là thái tử hắn đã vậy rồi, đây cũng là lý do hắn được chọn làm Chu Đế cho các chư hầu ấn tượng đây là một hợp cách con rối, bọn họ cũng đối với hắn bớt tâm tư.

Nhưng chỉ có nàng biết được, hắn là người có tâm cơ thâm trầm, vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, trong bóng tối hắn liên hợp các thế lực, ý đồ khôi phục đế vị.

Khi còn nhỏ nàng đã từng thấy khom lưng uốn gối với người khác, vẻ mặt đầy nịnh nọt, vài năm sau có một vụ án mạng xảy ra, người chết chính là nàng ở phía xa nhìn chính là ngày đó thái tử khom lưng uốn gối người.

Hắn chết rất thảm, nghe nha hoàn kể lại, toàn thân trên dưới không có một khối xương nguyên vẹn, mắt thì bị đào, tứ chỉ lẫn lộn, đầu được nối thành tay, chân được nối thành đầu...Chỉ nghe thôi đã cực kỳ ghê rơn rồi, điều này đã làm cho mọi người sợ hãi trong một thời gian dài.

Khi biết chuyện nàng rất sợ hãi, không biết phải làm sao, nhưng ông trời không tuyệt đường nàng

Nàng do cơ duyên xảo hợp, từng may mắn cứu một vị tiền bối, bởi vì bị thương quá nặng không sống được lâu, quyết định trước khi chết chuyền cho nàng y bát, dùng cả đời sở học truyền cho nàng, nhưng với điều kiện là nàng phái báo thù cho hắn, nàng chấp nhận, nên nàng chỉ dùng hơn mười năm liền trở thành tuyệt thế võ giả hàng ngũ, hiện tại nàng vào tuyệt thế chưa bao lâu.

Không chỉ vậy, sư phụ còn dạy nàng cánh bày binh bố trận, các loại công thành chiến, mặc dù không muốn học những thứ này, dù sao nàng là một nữ tử càng là một công chúa, cả đời chưa chắc sẽ lên chiến trường, vậy thì học mấy thứ này làm gì, nhưng sư phụ cực kỳ kiên quyết không cho nàng quyền từ chối, nàng cũng đành nhận mệnh. Bằng sự thông minh của nàng, nàng rất nhanh chóng học tập những gì sư phụ dạy.

Đương nhiên chuyện này không ai biết, kể cả những nha hoàn thân cận của nàng, đều không biết nàng là một cao thủ, đây còn là nhờ trước khi chết sư phụ, lưu cho nàng một viên đan dược,để tăng lên cơ hội đột phá, nàng cũng thành công, khi sư phụ chết nàng âm thầm mai táng ở phía sau vườn hoa.

Nàng không có dã tâm, chỉ muốn an phận thủ thường sống tốt, sau này có cơ hội sẽ hoàn thành lời hứa năm xưa nàng hứa với sư phụ, nhưng vị thái tử kia không cho phép.
Theo thời gian trôi qua, nàng trổ mã càng ngày càng đẹp, để biết bao thanh niên tài tuấn mê luyến, các chư hầu cũng đã chú ý đến sắc đẹp của nàng.

Thậm trí cả tâm cơ thâm trầm hiện tại hoàng đế Cơ Phán, cũng không thể chống cự dưới sắc đẹp của nàng, không để ý nàng là muội muội hắn, tên cầm thú hoàng đế này muốn chiếm hữu nàng.

Nhưng hắn biết rõ, với thực lực của mình hiện tại không thể chiếm hữu được nàng, chỉ có thể làm áo cưới cho các chư hầu, nên ích nhất hắn muốn làm nàng người đàn ông đầu tiên.

Mặt ngoài vẫn giả làm hoàng khố, hắn tìm cơ hội tiếp cận nàng, thậm chí có lần hắn bỏ thuốc mê vào trà, muốn làm điều cầm thú với nàng, may mắn nàng phát hiện, lấy cơ hôm nay khó chịu không muốn uống, từ ngày hôm đó trở đi, nàng đều phải đề phòng khắp nơi, cả trong lúc ăn uống, cùng lúc ngủ.

Không lâu trước, nàng làm ra quyết định lớn mật nhất từ lúc sinh ra đến giờ, đó là trốn khỏi hoàng cung, nàng tìm được một y phục dạ hành mặt vào, theo như những gì sư phụ từng nói, với thực lực hiện giờ, muốn ra vào hoàng cung, cũng không khó.

Nhưng trớ trêu thay, khi nàng còn chưa ra khỏi hoàng cung, đã bị cao thủ chặn lại, là một đám nhất lưu võ giả, nàng mặt dù là tuyệt thế võ giả, nhưng lại chưa từng có kinh nghiệm thực chiến, chỉ có thể bị động đánh, trong giao chiến nàng chiến đấu kỹ xảo được rèn luyện tăng lên, trả một chút đại giới, tìm cơ hội đột phá thành công.

Lần đầu rời khỏi hoàng cung, nàng cũng coi là thông minh, luôn che mặt nên xung quanh người không biết nàng mỹ mạo, nhưng trớ trêu thay, nàng chỉ là một vị công chúa chưa từng cùng thế giới bên ngoài tiếp xúc, ngay cả ăn cơm cũng phải ăn quỵt sao đó trốn mất dạng, bài học đầu tiên khi ra khỏi hoàng cung, không có tiền việc gì cũng khó, lúc đi ra hoàng cung nàng lại không đem thứ gì đáng tiền.

Thời gian rời khỏi hoàng cung, nàng gặp chút trắc trở, nhưng cũng dần hiểu rõ tình hình nhân gian, ở những nơi nàng đi qua, bánh tính sống giản dị, tuy nghèo khó nhưng lại rất hạnh phúc, nàng tuy xuất thân cao quý nhưng chưa lần nào được nếm trãi những cảm giác đó.

Trong khoảng thời gian này nàng chu du khắp nơi, nàng cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều,nhìn thấy những cuộc chiến nhỏ bùng nổ ra giữa các chư hầu, sự thống khổ không ai hiểu của bánh tánh, nàng muốn giúp họ nhưng nàng có thể làm gì.

Thời gian an bình không kéo dài được lâu, phiền phức cuối cùng cũng tới, khoảng vài tháng sau đám người chặn nàng ở hoàng cung rốt cuộc đuổi tới, truy theo nàng suốt một đoạn đường dài, đuổi tới phía bắc biên giới nước Ngụy vẫn không bỏ, ỷ vào đông người áp chế nàng, trong lúc không đề phòng đã để bọn chúng bắt được sơ hở bắn châm độc vào tay mình.

Nhưng trong cái rủi có cái may, nàng đã cắt đuôi dược bọn chúng, mặt dù cảm thấy là lạ, tại sao lại dễ dàng như vậy, sau đó tiến dẫn theo cơ thể dần ngấm độc châm vào một ngôi làng bỏ hoang do tộc du mục tấn công, tìm một bộ y phục bình thường thay đổi, không lâu sau thì gia nhập theo các dân chạy nạn, rồi gặp được Khúc Dương.
Qúa khứ nói đến đây thôi.

“Khúc Dương ngươi phải bảo trong a” đang lúc nàng định nện bước rời đi, tiếng động lại từ trong rừng vang lên “Xoạt, xoạt, xoạt”

Làm nàng phải dừng bước, khi thấy từ trong rừng đi ra một đám người khác, nhãn thần của nàng đột nhiên co lại, lóe lên vẻ kinh nghi “Làm sao lại là bọn chúng”

Đám người này, chính là đám người một mực truy đuổi nàng từ lúc còn ở hoàng cung, là chủ mưu vết thương trên tay nàng, khiến nàng lâm vào tình cảnh bây giờ, do không phát huy ra được thực lực.

“Các hạ là ai, đến đây làm gì” lúc này tên cầm đầu mở miệng, cảnh giác nhìn về đối đối diện đám người áo đen vừa xuất hiện, trực giác nói cho hắn biết đám người này rất nguy hiểm.

Hắn tên Lưu Đạt, một tên sơn tặc có tiếng ở biên cương, vài năm trước may mắn cướp được một gốc dược liệu quý giá làm thuốc dẫn phụ trợ, chỉ dùng vài năm thời gian, hắn đã từ một tam lưu võ giả đạt tới nhị lưu đỉnh võ giả.

Luyện võ một đường không chỉ dựa vào thiên phú, mà còn cần công pháp tốt, dược liệu quý giá phụ trợ.

Công pháp, cùng dược liệu quý giá tốt nằm trong tay các tướng môn hoặc các thế gia lớn, muốn tiến thêm một bước nữa bắt buộc phải gia nhập vào các tướng môn hoặc các thế gia.

Nếu không muốn gia nhập cũng chỉ có thể dựa vào thiên phú, cơ duyên may mắn đạt được truyền thừa hoặc dược liệu quý giá

Tên cầm đầu lũ người áo đen, không để ý đến Lưu Đạt, mà là nhìn vào lòng bàn tay mình, trên tay hắn đang cầm một cái lọ trong lọ có chứa một con sâu trùng, sâu trùng ngoe nguậy liên tục duy chuyển, như đang ăn thuốc kích thích vậy.

Đăng bởi: