Dị Giới : Ta Có Thể Vô Hạn Phục Sinh

Chương 14: Ba chiêu giết Vu Thập Nhị


Chương 14: Giết Vu Thập Nhị

“Sao nha, không núp sao lưng thuộc hạ nữa à” nhìn thấy Vu Thập Nhị đứng ra, Khúc Dương không nhịn được muốn trêu trọc, món chính cuối cùng cũng ra sân rồi.

“Hừ, cố gắng nói nhiều một chút, bởi vì ta sắp làm ngươi phải câm miệng vĩnh viễn a ” Vu Thập Nhị khinh thường nói, mặt dù bị Khúc Dương làm tổn thất nặng nề, trong lòng có chút cảnh giác, nhưng cũng không bao nhiêu.

Hắn vẫn tự tin cho rằng, một khi mình ra tay, nhiều lắm tốn chút thời gian, liền có thể giải quyết được Khúc Dương “Tới đi” hắn ngoắc tay khiêu khích về Khúc Dương.

“Hảo” người ta đã thành ý mời rồi, hắn cũng không muốn mặt dày từ chối, lập tức cầm đao xong về phía Vu Thập Nhất.

“Hừ hừ, quả nhiên cũng chỉ vậy thôi, nhưng ta cũng sẽ dùng hơi nhiều lực một chút để bài tỏ chút lòng kính trọng, ngươi nên may mắn đi, sắp chết rồi còn được ta thương hại cho chút lóng kính trọng” nhìn thấy cánh Khúc Dương cầm đao xong đến, hắn cực kỳ khinh thường, đầy mình sơ hở, hắn có hơn một trăm cánh giết chết Khúc Dương.

Khúc Dương vung đao lên từ trên chém xuống, trong mắt Vu Thập Nhị quả thật như đứa trẻ vung đao, tùy tiện liền đỡ, nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy Khúc Dương dừng lại ánh mắt Khúc Dương trợn tròn nhìn về phía sau hắn, như thấy điều gì khó tin vậy.

Hắn nghi hoặc vô ý thức xoay đầu, nhìn về sau, không có gì, đột nhiên một cổ cảm giác nguy cơ xong lên đầu.

“Móa, quả là đồ ngu.” Lúc này Khúc Dương đã tiếp cận gần hắn vung đao chém xuống, tình huống nguy cấp, Vu Thập Nhị không xoay kiệp thân thể, làm ra bản năng tránh né, hiểm thoát bị chém làm hai kết cục bi thảm, NHƯNG “rắc, rắc, rắc, roẹt”

“A, A, A. “ một tiếng hét van vong cả khu rừng như heo bị chọc tiết vang lên, thấu tận trời xanh.

Tay của hắn thì không may như vậy, bị đao của Khúc Dương chém đức lìa khỏi cơ thể, lúc này hắn đã nhanh chóng lui về sao, mồ hôi lạnh như hạt đầu từ trên trán hắn chảy xuống, cảnh giác nhìn về Khúc Dương, ánh mắt không còn chút coi thường nào, mà biến thành đầy trời oán độc, cùng thù hận.

Nhưng cũng không e ngại, bởi vì vừa rồi là do hắn sơ xuất nên mới bị Khúc Dương âm, chứ thực sự thì Khúc Dương không có khả năng tổn thương hắn, hắn nghĩ vậy đó.

Đám thuộc hạ của hắn cũng không tin vào mắt mình, thủ lĩnh của bọn họ, người mạnh nhất trong bọn họ, chỉ mới giao phong một chiêu thì bị đối phương chém rụng tay.

Lưu Đạt khó tin nhìn nững điều trước mắt, một tên hư hư, thật thật, nhất lưu võ giả chỉ vừa giao phong một chiêu liền bị chém rụng tay, mặt dù là hắn thấy được Khúc Dương chơi âm chiêu, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật là người thanh niên này đã chém rụng một cánh tay của thủ lĩnh áo đen.

“Tay, tay ta, ngươi, ngươi, ta nhất định phải sát ngươi” Vu Thập Nhị hoảng sợ nhìn cánh tay bị đức lìa, xong rồi, đời hắn xong rồi, mất đi một cánh tay tương đương mất đi một nữa chiến lực, thời đại này y thuật cũng không phát triển như kiếp trước, coi như tinh thông bánh thảo nông gia, cũng chưa từng nghe qua có tiền lệ, có thể nói lại cánh tay đức lìa.

Lần này trở về, chỉ sợ cũng bị đám người kia chế nhạo, càng trên hết là, bây giờ biến thành phế nhân hắn, nhất định không thể được trong dụng nữa, hắn biết rõ tính tình của người kia, một khi công cụ không thể sử dụng được nữa, cho dù hắn được sủng cũng không có cơ hội xoay mình, bây giờ nhất quyết là không thể trở về được nữa, nhãn thần nhìn chòng chọc vào Khúc Dương như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy “ đều do tên này, khiến cho tiền đồ của ta bị hủy hoại, nhất định phải để hắn thống khổ đến chết” Vu Thập Nhị trong lòng nghĩ

“Ngươi thật vô sỉ, sao có thể sử dụng chiêu thức hèn hạ như vậy, ta nhất định sẽ để ngươi sống không bằng chết” Vu Thập Nhị, khuôn mặt tái nhợt, căm hận nhìn Khúc Dương nói, hắn suy nghĩ một lát nữa hắn sẽ không giết Khúc Dương vội, mà phải đánh gãy toàn thân xương cốt, để Khúc Dương cầu xin sự khoan hồng của hắn, hắn phải để cho Khúc Dương sống không bằng chết, cầu xin hắn giết mình.

Mặt dù trên tay chuyền đến cảm giác đau đớn, nhưng vừa nghĩ tới cảnh Khúc Dương quỳ xuống cuầ xin hắn ban chết liền thấy cả người sàn khoái, vết thương trên tay cũng giảm bớt rất nhiều.

“Hảo, trong từ điển của ta còn không biết chữ chết viết thế nào đấy, để ta xem ngươi làm sao để ta sống không bằng chết” nói xong Khúc Dương một lần nữa sông lên.

Lần này Vu Thập Nhị quyết định nhìn tròng trọc vào Khúc Dương, cho dù hắn làm ra bất kỳ động tác gì cũng không quan tâm, một lòng một dạ, tập trung tinh thần nhìn vào hướng duy chuyển của thanh đao.

“Không xong rồi, chiêu vừa rồi người thanh niên kia sở dĩ đắc thủ là do sử dụng âm chiêu, bây giờ nhìn thần thái của tên áo đen kia, tuyệt đối sẽ không để bị lừa nữa, lần này người thanh niên đó nguy...” trong lòng đang nghĩ không ổn, đột nhiên dòng suy nghĩ của hắn bị chặn lại, xíu nữa xuất máu não, nhưng giây tiếp theo hắn lại một lần nữa trợn mắt, hốc mồm.

Hắn lại thấy gì nữa, hắn chỉ thấy Vu Thập Nhị nhìn châm chú vào hướng duy chuyển thanh đao của Khúc Dương, đang định dùng vũ khí đón đỡ, mà Khúc Dương đâu, lúc này tới một cái Thần Long Bát Vĩ, một cước chính giữa đối phương đủng quần, động tác nước chảy mây trôi, không có một tia dừng lại, phảng phất một chiêu này, đã tu luyện bao nhiêu năm đồng dạng.
“A!”

Vu Thập Nhị sắc mặt một trận xanh, lúc thì trắng, đột nhiên chân sau, kẹp hai chân, sắc mặt âm trầm đáng sợ, hai mắt nhìn chòng chọc vào Khúc Dương “Đáng giận, hèn hạ vô sỉ, ngươi cũng dám đối với ta như vậy.”

Khúc Dương hít sâu một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu, “Liền loại ý thức chiến đấu này, có thể sống đến bây giờ, cũng là một kỳ tích, bất quá đừng tưởng rằng chỉ dễ dàng như vậy kết thúc, lại ăn ta một chiêu.”

Lưu Đạt đám người, áo đen đám người trợn mắt hốc mồm nhìn xem, hắn là không nghĩ tới người thanh niên này đối mặt tên áo đen kia, lại còn có thể chiếm hữu ưu thế, cái này theo bọn hắn nghĩ, đơn giản không có khả năng.

Bất quá, bọn hắn có chút nhìn không được, người thanh niên này ra chiêu cũng quá tổn hại a, tổn hại đều có chút để cho người ta sợ hãi.

Thế nhưng là đúng lúc này, Khúc Dương phát hiện Vu Thập Nhị hai chân chụm lại, cái trán mồ hôi rơi, hiển nhiên vừa mới một cước kia, để hắn khó mà nhẫn nại, công thêm vết thương trên tay, quả thật là nhà dột còn gặp mưa rào.

Bởi vậy nhìn thấy, Khúc Dương dừng bước, mà Vu Thập Nhị nhìn thấy đối phương ngừng lại, cũng là cảnh giác, hắn không biết đối phương lại muốn làm cái gì, tại sao không thừa cơ hội này xong lên, mặt dù bây giờ toàn thân đều thương nhưng hắn vẫn có mấy phần tự tin đón đỡ đòn tấn công của Khúc Dương, đúng vậy, chỉ mấy phần qua hai chiêu giao thủ, hắn không dám nói tự tin sẽ đón đỡ được.

Khúc Dương đem đao trong tay thả xuống, nhìn xem Vu Thập Nhị, một mặt chính khí nói: “Ta Khúc Dương, xưa nay không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ta nhìn ngươi thật giống như rất thống khổ, để cho ngươi hoãn một chút, ta không động.”

“Khúc huynh đệ, không thể a.” Lưu Đạt nhìn thấy tình huống này lập tức gấp, “Đối phó loại này gian ác hàn người, ngàn vạn không năng thủ mềm, nhất định phải đem hắn chém giết.”

Lâm Phàm đại thủ hất lên, lời lẽ chính nghĩa nói: “Vị đại thúc này, đừng nói nữa, ta tâm ý đã quyết, tên áo đen kia, ta nhìn ngươi cũng là hán tử, để cho ngươi chậm một chút.”

Vu Thập Nhị không có mở miệng, mà là cảnh giác nhìn xem Khúc Dương, hắn cũng sẽ không tin tưởng đối phương sẽ để hắn hoãn một chút, có thể theo thời gian trôi qua, hắn đột nhiên phát hiện, gia hỏa này giống như thật không nhúc nhích.

Lưu Đạt bọn hắn đều gấp đầu đầy mồ hôi, bọn hắn không biết Khúc Dương đầu bị lừa đá à, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

Lúc này, Vu Thập Nhị cũng nhịn không được nữa dùng cánh tay còn lại bưng bít lấy đũng quần, sắc mặt biến cực kỳ quái dị, một mực tại làm dịu lấy đau đớn.

Hắn không nghĩ tới gia hỏa này vậy mà như thế chi ngu xuẩn, lại còn cho hắn thư giãn thời gian, trong lòng cũng là cười lạnh liên tục, nhưng đột nhiên ở giữa, hắn phát hiện không hợp lý, sau đó tức giận gào lên.

“Ngươi mẹ nó tại sao có thể như vậy hèn hạ.” Hắn không nghĩ tới gia hỏa này vậy mà thừa dịp hắn thư giãn thời điểm, vậy mà hướng thẳng đến hắn đánh tới.

“Đối phó ngươi loại người gian ác như ngươi, ta Khúc Dương xưa nay sẽ không chính khí đối đãi, chỉ có đưa ngươi chém giết, mới là cứu vớt mọi người biện pháp duy nhất, đi chết đi cho ta.”

Không kịp phòng bị Vu Thập Nhị, bị Khúc Dương ánh đao lóe qua cổ, cột máu phun lên tận trời, cái đầu đang lơ lững giữa không trung VuThập Nhất, nhìn thấy cơ thể mình đang bưng bít đủng quần tạo dáng quái dị, có một tia giải thoát, ý nghĩ cuối cùng của hắn là “mẹ nó chết khó coi, thật mất thể diện.”

“Keng, hoàn thành thành tựu: lần đầu giết nhất lưu võ giả”

“Đạt được rút thưởng một lần”

“Phải chăng rút thưởng”

“phải”

“Chúc mừng ký chủ đạt được:”

Đăng bởi: