Long Hổ Môn Kiêu Hùng Tranh Bá

Chương 2: Chiến Nhật Thánh Sứ


Ngày hôm sau Nguyệt thánh sứ gọi Đình Quang lên văn phòng.

“Đình sứ, tù phạm đều đã bị áp giải vào thiên lao và lấy được khẩu cung. Lần này công lao lớn nhất thuộc về ngươi, thánh thượng rất hài lòng và có khẩu dụ truyền Đình sứ lên tiếp kiến thánh giá”.

“Cảm ơn thánh sứ đã nâng đỡ, ta xin phép lui xuống đi tiếp kiến thánh thượng”.

“Uhm, chúc ngươi như ý”.

Đình Quang rời đi Nguyệt Bảo tiến đến đỉnh núi nguy nga rực rỡ nhất của Bạch liên giáo, Thiên tử phong.

Thiên tử phong Kim Loan thánh điện, Đình Quang đi theo phía trước Tổng thái giám Đại bảo tiến vào diện kiến Đông Phương Vô Địch.

“Vi thần Nguyệt sứ Đình Quang tham kiến thánh thượng!”

Đình Quang không dám thất lễ quỳ xuống một chân hành lễ với Đông Phương Vô Địch, người dưới mái hiên không thể không nhẫn.

Ngồi phía trên thánh giá uy chấn Hàn Quốc Đông Phương Vô Địch cũng mỉm cười vô cùng thưởng thức nhìn phía dưới thuộc hạ của mình. Trẻ tuổi thiên phú cao, thông minh quyết đoán hơn nữa quan trọng nhất là có dã tâm và lý lịch trong sạch, hoàn toàn có thể bồi dưỡng thành tay sai đắc lực, một thanh kiếm sắc bén của Bạch liên giáo.

“Chuyện đêm qua tại Nguyệt Bảo ta đã nghe Nguyệt thánh sứ báo cáo tường tận, ngoại trừ công lao đánh bại chủ lực của địch Côn ma ra thì từ tình báo tư liệu của địch, thời gian địch tập đến bắt giữ đám người còn lại đều là công lao của ngươi. Trẫm rất hài lòng, trẫm ban cho ngươi một nguyện vọng, nói đi!”

Cuối cùng cũng tới, Đình Quang cố nén lại cảm xúc hưng phấn trong lòng, chỉ để lộ ra một tia vui mừng cảm xúc trên mặt ra ngoài.

“Tạ ơn thánh thượng đã ban thưởng, vi thần xin được thánh thượng ban thưởng cơ hội khiêu chiến Nhật thánh sứ”.

“Hả”

Không chỉ Đông Phương Vô Địch ngạc nhiên, mà bên cạnh 3 đại thám giám cũng vô cùng ngạc nhiên về nguyện vọng của Đình Quang.

“Có ý tứ, trẫm cần một lý do”.

“Thưa thánh thượng, Nhật thánh sứ thân cao chức vị nhưng không tiến chỉ lùi, nhiều năm qua võ công một mực dậm chân tại chỗ. Hơn nữa, nhiệm vụ vừa rồi thi hành thất bại làm mất đi uy phong của bổn giáo, tội chết có thể miễn nhưng vị trí nên nhường cho người xứng đáng hơn, và...”

“Sao, nói tiếp”.

“Vi thần xin hứa, sau khi tiếp nhận Nhật thánh sứ chức vị sẽ đích thân đi xử lý Tà quyền đạo trường Vương Hải Giao”.

“Hả, ngươi chắc chắn”. Trên thánh giá Đông Phương Vô Địch không khỏi nhíu mày, đối với Nhật thánh sứ hắn tin Đình Quang có thể có khả năng đánh bại. Nhưng Vương Hải Giao một thân Băng hỏa thất trùng thiên công lực cũng không phải đùa giỡn, chí ít phải đệ bát dương công lực mới có thể tranh phong.

“Vi thần chắc chắn”.

“Rất tốt, không hổ là thế hệ trẻ tuổi đệ nhất nhân của bổn giáo, trẫm ân chuẩn nguyện vọng này của ngươi, ngươi muốn khi nào khiêu chiến Nhật thánh sứ”.

“Chỉ cần Nhật thánh sứ có mặt, thần liền xin được khiêu chiến”.

“Tốt, Nhị bảo, tuyên Nhật thánh sứ đến”.

“Rõ, thánh thượng”.

Một lát sau, Nhị bảo dẫn theo một mặt âm trầm Nhật thánh sứ đi theo sau, chắc hẳn Nhị bảo đã tiết lộ lý do triệu kiến hắn đến lần này, hắn nhìn Đình Quang ánh mắt vô cùng băng lãnh hiển lộ rõ sát ý.

“Vi thần Nhật thánh sứ tham kiến thánh thượng”.

Đông Phương Vô Địch mang theo tâm thái xem kịch vui nhìn phía dưới hai người, một tên lão tướng ham tài hám sắc, mưu thấp không nghị lực, một bên là siêu tân tinh đang hiển lộ rõ răng nanh.

“Nhật thánh sứ, Nguyệt sứ cảm thấy ngươi bây giờ không xứng đáng ngồi ở vị trí này nữa muốn khiêu chiến ngươi, có tiếp nhận hay không?”

“Thần, tiếp nhận”.

Nhật thánh sứ vô cùng bức xúc, hôm trước vừa mới ăn quả đắng từ Vương Hải Giao nơi đó xám xịt về chưa kịp chữa lành thương, hôm nay liền bị người đến tận Kim loan điện khiêu chiến muốn giẫm mình thượng vị, hắn không nhận cũng phải nhận.

Nguyệt thánh sứ ánh mắt âm lãnh nhìn sang Đình Quang nói:

“Nguyệt sứ, ngươi là thế hệ trẻ đệ nhất nhân thiên phú cao tương lai tiền đồ vô lượng, cớ sao phải gấp gáp hôm nay liền đến khiêu chiến bổn thánh sứ để phải rước họa vào thân, phí hoài thánh thượng ban thưởng một lần ước nguyện cơ chứ?”

Đình Quang vẫn một mặt bình tĩnh nghe xong Nhật thánh sứ nói, hắn không trả lời chỉ là đưa tay ra phía ngoài sân chỉ nói:

“Trong thánh điện không tiện động tay động chân gây bừa bộn, chúng ta ra sân luyện công a. Còn sau ngày hôm nay, ai có thể tự mình hô bổn thánh sứ cũng chưa rõ ràng đâu, thần xin phép thánh thượng được lui ra trước”.

Không chờ Nhật thánh sự đáp lời Đình Quang liền đi ra ngoài trước, chỉ để lại phía sau Nhật thánh sứ một mặt xám xịt.
“Hừ” Dù cực kỳ không muốn nhưng Nhật thánh sứ cũng phải đi theo Đình Quang ra ngoài sân.

Đông Phương Vô Địch mỉm cười xem hí kích, hắn khẽ suy nghĩ một hồi sau đó lớn tiếng nói:

“Người thắng sẽ được trẫm ban thưởng khẩu quyết đến đệ bát dương và cửu dương thần kiếm!”

Đông Phương Vô Địch vừa dứt lời, cả Đình Quang và Nhật thánh sứ đều quay sang dùng ánh mắt vô cùng lửa nóng nhìn hắn. Có thể nói trừ vị trí giáo chủ nắm giữ khẩu quyết đệ cửu dương cùng song tích lịch chưởng ra. Còn lại đệ bát dương, cửu dương thần kiếm, càn khôn đại na di, hỏa vân chưởng, liệt dương đao đây đã là cực hạn mà từ trước đến nay các đời thánh sứ của bạch liên giáo có thể đạt đến.

“Lời nói của trẫm, nhất ngôn cửu đỉnh!”

Vô cùng vô cùng hưng phấn Đình Quang nhìn sang phía Nhật thánh sứ nói:

“Đa tạ ngài tiền nhiệm Nhật thánh sứ đại nhân, đa tạ cống hiến sau cùng của ngài trên vị trí này dành cho ta. Sau đây ta xin phép mời ngài về dưỡng lão!”

“Hừ, tên nhóc miệng còn hôi sữa, lúc bổn sứ đại chiến tứ phương ngươi còn chưa ra đời đâu”.

“Chiến!” Cả hai cùng hét lớn vận công lao về phía đối phương.

“Hừ, tuy ngươi đã đạt đến lục dương đỉnh phong, nhưng bổn tọa là thất dương cộng với càn khôn đại na di!”

“Liệt dương đao, Liệt dương phổ chiếu!”

“Hỏa vân chưởng, Hỏa vân xuyên sơn!”

Oành!

Đao chưởng va vào nhau bắn ra hỏa hoa bắn tóe tung xung quanh, lần đầu va chạm cả hai đánh cái ngang tay riêng phần mình lui về sau.

“Đệ thất dương, Liệt dương song huy!”

Nhật thánh sứ vận công lực lên đỉnh phong sử xuất hai tay liệt dương đao chém đến hai bên của Đình Quang.

Đình Quang cũng không dám khinh địch, vô cùng chăm chú phân tích chiến cuộc tìm cách chiến thắng đối thủ.

“Hỏa vân thiết dũng”

Lấy thủ làm công, một chiêu hỏa vân thiết dũng Đình Quang xuất ra vô cùng xảo diệu, lấy yếu đỡ mạnh không hề yếu thế so với đệ thất dương Nhật thánh sứ. Tiếp tục là hỏa vân chưởng cứng đối cứng liệt dương đao, hai đại tuyệt học trấn giáo trong cửu dương ngũ tuyệt tranh phong với nhau.

“Hỏa xà thổ tín”.

Đình Quang thân pháp uyển chuyển linh hoạt hai tay như xà xảo trá phá vỡ chưởng đao của Nhật thánh sứ, sau đó trí mạng cắn vào hai vai của Nhật thánh sứ.

“Tên khốn kiếp! Càn khôn đại na di”.

Nhật thánh sứ cố nén lấy hai vai đau, đẩy lên cực hạn đệ thất dương bức ra nội lực chưởng pháp hòa xà thổ tín xâm nhập vào thân thể mình sau đó cực tốc sử dụng Càn khôn đại na di bức lui ra Đình Quang.

“Hảo một bộ tuyệt học Càn khôn đại na di”.

Đình Quang vô cùng thèm thuồng nhìn về phía Nhật thánh sứ, Hỏa vân chưởng hay Liệt dương đao có thể truyền thụ xuống, nhưng Càn khôn đại na di phải cấp thánh sứ mới có thể được truyền thụ.

“Tiếp ta một chiêu Liệt dương phần thiên”.

“Lão già chó chết, đã xuất đại chiêu sao, tiếc là ta chưa học được Thiên hỏa phần thành”.

Liệt dương phần thiên chính là chiêu thức mạnh nhất của Liệt dương đao, đao trọng cương mãnh nhất đao túc hề, hỏa trọng khí thế bất lưu sinh cơ.

“Biết ngươi chưa có đại chiêu nên bổn sứ mới xuất đại chiêu, xem tên nhóc ngươi làm sao tránh”.

Khí thế phần thiên liệt dương song đao ép cho Đình Quang không còn đường lui, chỉ có thể chính diện đón đỡ.

“Hỏa vân thiết dũng”

Vận lên đỉnh phong đệ lục dương, Đình Quang dồn hết sức vận lên hỏa vân thiết dũng lấy thủ làm công, vững như thành đồng đón đỡ lấy song đao liệt dương phần thiên của Nhật thánh sứ.

“Chết cho bổn sứ! Liệt dương phá đỉnh!” Đao trước chưa phá xong Nhật thánh sứ liền giáng tiếp xuống một đao mãnh liệt trảm xuống.

Đối mặt đao kình mãnh liệt Đình Quang vẫn chưa xuất hiện hốt hoảng, ngược lại khóe miệng hắn treo lên một nụ cười tự tin, ở phía trên thánh giá Đông Phương Vô Địch cũng quan sát một màn này, hắn, cũng nở một nụ cười nhạt.


Đăng bởi: