Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 16: Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng Chương 16




Tư Không Dịch vì một bữa trưa linh đình mà không hề do dự lên xe của Yến đại tổng tài. Bốn tên đàn em cũng nhân tiện lên theo. Sau khi cả nhà Tư Không Dịch lên xe cũng không hề khách sáo, từng người, à từng thú tự chọn vị trí bản thân thoải mái nhất, sau đó đồng loạt nhìn Yến tổng.

Yến Khôn nhìn sáu con mắt, khóe miệng co rút: “Cậu mới vừa được cứu thoát khỏi ổ mại dâm, vậy mà bây giờ còn không thèm suy nghĩ đã lên xe của người khác?”

Yến tổng cảm thấy bản thân lo nát tâm.

Tư Không Dịch nghe vậy nhìn thoáng qua Yến Khôn, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: “Vì là xe của anh nên tôi mới lên mà, tôi lại không thiếu tiền, lên xe người khác làm gì? Còn nữa, không phải anh nói mời tôi dùng cơm sao?”

Yến Khôn hơi không hiểu lên xe và thiếu tiền thì có quan hệ gì, suy nghĩ một chút, sau đó đưa ra giả thuyết: “Nếu một người mà cậu quen biết mời cậu ăn cơm thì sao?”

Tư Không Dịch nghĩ nghĩ: “Nếu tôi không ghét người kia, không ghét thì cùng ăn thôi. Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi.”

Yến Khôn cảm thấy hắn không thể câu thông với thanh niên này, không ghét liền ăn cơm, chẳng lẽ sau này thằng nhóc này định dùng mặt đi cọ cơm? Không hiểu sao lại có cảm giác bất an, làm Yến tổng không thể nào thoải mái được: “Vậy nếu lúc hắn ta mời cậu ăn cơm còn muốn làm mấy chuyện bậy bạ với cậu, hoặc là muốn cậu làm bậy gì đó, cậu còn đi ăn không?”

Bên này Tư Không Dịch cũng không rõ vì sao anh trai tổng tài lại cứ đặt giả thuyết về mấy tình huống dùng cơm thế này, nhưng sau khi cẩn thận nhìn kỹ Yến Khôn một lúc, cậu, bỗng nở nụ cười: “Anh đang lo lắng tôi lại gặp phải chuyện gì nguy hiểm à?”

Gương mặt Yến Khôn cứng đờ, trên mắt kính ánh lên một tia sáng lạnh: “Không có. Chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”

Tư Không Dịch cũng không thèm để ý, cười cười khoát tay, sau đó xoa xoa đầu Đại Hoàng, Đại Hoàng và Tiểu Bạch, “Yên tâm đi! Tôi còn đám đàn em việc gì cũng có thể làm được nè, có chúng nó, không ai có thể gây bất lợi cho tôi. Vì vậy chỉ ăn cơm hoàn toàn không có nguy hiểm.”

Nghe cậu nói vậy, hắn dời tầm mắt qua đám chó, mèo và hamster, sau đó im lặng không nói gì. Quả thật người thanh niên này có chút tà môn, cậu ta còn có một đám thú nuôi không thể diễn tả được. Theo lời cục trưởng Triệu, trong mấy tên tội phạm bị bắt, có vài tên bị động vật cắn và cào bị thương, còn có một tên suýt bị một cú mất mạng. Hắn hoàn toàn tin đó là chào hỏi trước đó của Tư Không Dịch, bằng không mấy tên bị cắn ngay động mạch cổ nhất định không thể sống nổi.

Nhưng sao vẫn khó chịu vậy?! Yến tổng co trút khóe miệng, quyết định không suy nghĩ nữa.

“Đại thiếu, đã đến Chân Vị Các.” Cuối cùng Ngô Hình cũng biểu lộ sự tồn tại của bản thân.

Yến Khôn gật gật đầu: “Chúng ta đến nơi rồi, thức ăn ở đây không tồi.”

Hắn trực tiếp dẫn Tư Không Dịch lên lầu một, vào một phòng bao sát cửa sổ, nói là phòng, thật ra chỉ dùng bình phong cổ ngăn cách thành một gian nhỏ mà thôi, cũng không kín đáo lắm. Thật ra nhà hàng này không cho phép mang thú nuôi vào, nhưng có đại danh của Yến đại tổng tài, cho dù là một con heo cũng có thể mang vào. Nhân viên chuyên phục vụ khách quý tiến vào, Yến Khôn không nhìn thực đơn, hỏi Tư Không Dịch: “Có kiêng món gì không?”

Cậu lắc đầu trả lời: “Không có.”

Khóe miệng Yến Khôn nhếch lên, cũng đoán sẽ không có: “Mang mười món đặc sản lên.”

Nhân viên phục vụ rất lễ phép gật đầu rồi rời đi, Yến đại tổng tài mở miệng nói chuyện chính. “Cậu muốn làm minh tinh à? Trước đó không phải cậu nói đến đây học đại học sao? Cậu bị đuổi học?”

Tư Không Dịch chậc một tiếng, cân nhắc một lúc rồi quyết định nói sự thật: “Không có. Nhà tôi không còn ai, tôi học đại học khoa truyền thông, còn năm tháng nữa mới khai giảng, tôi không có tiền. Lúc đó tên kia nói làm ngôi sao diễn viên gì đó có thể kiếm tiền, còn nói ký hợp đồng rồi sẽ đưa trước năm vạn, tôi liền đi theo hắn. Thật ra Đại Hoàng đã đoán được hắn không phải người tốt, nhưng tôi chỉ nghĩ đó là ổ bán hàng đa cấp thôi, cho nên tính vào rồi sau đó đi báo án,” hăng hái làm việc nghĩa “, ai ngờ đó lại là ổ mại dâm, cũng may có bọn Đại Hoàng đây.”

Tư Không Dịch nói xong còn cảm động xoa xoa đám thú cưng, sau đó cậu vừa ngẩng đầu lên đã thấy toàn thân tổng tài trước mặt đều là hơi thở “Tôi khó chịu”, lập tức chêm thêm một câu: “Đương nhiên may là có anh. Nếu không tôi chỉ có thể dắt vài người trốn đi, không cách nào triệt phá hang ổ kia.”

Yến Khôn nghe thế vẫn không vui hừ một tiếng, cặp mắt sắc bén nhìn thẳng vào ba tên nhóc Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch thật lâu. Đến khi hai tên nhóc trước mặt bị nhìn chằm chằm lộ vẻ hung dữ, một con thì tạc mao, hắn mới dời tầm mắt, đẩy nhẹ mắt kính rồi nói: “Tuy thú nuôi của cậu hơi kỳ lạ, hoặc là nói chúng có linh tính, nhưng xã hội này có rất nhiều nguy hiểm và âm mưu hơn cậu tưởng, cũng đáng sợ hơn rất nhiều. Không nên ỷ vào chúng nó mà chuyện gì cũng dám làm, nếu không một ngày nào đó cậu sẽ phải chịu thiệt lớn.”

Yến Khôn nói xong, rót một tách trà đặt xuống trước mặt Tư Không Dịch. Sau đó hắn phát hiện người đối diện đang dùng một ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn hắn.

“Sao vậy?”

Tư Không Dịch nở nụ cười: “Anh đúng là một người tốt.”

Yến Khôn nhíu mày, trong đám bạn bè và cả ông nội ông ngoại của hắn, mấy chục người không một ai nghĩ như vậy cả. Sau đó hắn thấy thanh niên đối diện nụ cười rất đẹp, giọng nói trong trẻo của cậu vang lên: “Anh là người đầu tiên sau khi thấy sự lợi hại của đám nhóc Đại Hoàng mà không phản ứng thái quá, ngược lại còn nhắc nhở tôi.” Những người khác sẽ muốn cướp đàn em của cậu, hoặc xúi giục cậu bán bọn nhóc, hoặc dùng ánh mắt tham lam nhìn bọn chúng.

“Lời khuyên của bạn bè mà thôi.”
Tư Không Dịch cảm thấy số lần cậu cười trong ngày hôm nay đã vượt quá bình quân cả năm, ngày sinh nhật liền có chuyện tốt xảy ra, đúng không? Đây là lần đầu tiên cậu trải qua ngày sinh nhật với bạn bè, chẳng những có một bữa linh đình miễn phí mà còn được chúc phúc. “Ừm, chúng ta là bạn bè. A, là bạn bè, tôi cũng hỏi thăm anh một chút, em trai anh thế nào rồi?”

Lập tức không khí xung quanh như hạ xuống vài độ.

Yến đại tổng tài uống một ngụm trà, “Cưỡng chế nằm viện một tháng, trước tiên chữa thương thân thể, sau đó khóa tiền tiêu vặt trong nửa năm. Bác sĩ nói phát hiện đúng lúc, nếu không nó có thể ngỏm luôn. Vì vậy, cám ơn cậu.” Yến tổng thông minh hoàn toàn không hỏi vì sao Tư Không Dịch biết em trai hắn bị bệnh này.

Tư Không Dịch suy đoán hình ảnh kia, lộ ra vẻ mặt thông cảm. Sau đó cậu lại nhớ đến một chuyện Tiểu Văn từng nói, nhìn Yến Khôn muốn nói lại thôi. Ngay lúc cậu quyết định mở miệng, phục vụ lại bưng thức ăn vào.

Mười món ăn đầy đủ hương vị và màu sắc lần lượt được dọn lên bàn, từ sáng đã không ăn gì, Tư Không Dịch lập tức quên hết mấy lời muốn nói, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm thức ăn rồi nhìn lên Yến Khôn.

Yến đại tổng tài nhìn thanh niên hai mắt phát sáng hưng phấn nhìn hắn, rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười: “Ăn đi, đừng khách sáo. À, thú nuôi của cậu không thể lên bàn, nhưng cậu có thể chuẩn bị thức ăn cho chúng nó dưới đất.”

Yến đại tổng tài vừa dứt lời, trong phòng lập tức vang lên mấy tiếng kêu tán thành.

Gâu gâu gâu! Meo meo meo! Chít chít chít! [Phiếu cơm nói rất đúng!]

Vo ve. [Hứ, tôi ra ngoài đi dạo một vòng.]

Tư Không Dịch co rút khóe miệng, liếc nhìn Yến đại tổng tài đang cứng ngắt nhìn chằm chằm bọn Đại Hoàng, ho một tiếng, đứng bật dậy, đi ra ngoài gọi nhân viên phục vụ: “Phục vụ, làm phiền mang cho tôi hai thố cơm to, lấy loại của thú cưng được không?”

Nhân viên phục vụ đã sớm được căn dặn: “... Được ạ, có ngay lập tức.” Trời biết bọn họ ở đây làm gì có thố đựng thức ăn cho thú cưng.

Dặn dò xong, Tư Không Dịch vừa định trở về giải thích cho Yến Khôn, thú cưng của cậu không có hiểu tiếng người đâu, an ủi tổng tài một chút, cậu bỗng nghe thấy một giọng nữ phẫn nỗ rống lên và tiếng chén đĩa rơi xuống loảng xoảng.

Có bát quái!!!

Tư Không Dịch lập tức dừng lại, hai mắt cực kỳ chuẩn xác nhìn về phía bàn ăn hướng mười giờ.

Một cô gái dáng vẻ rất điên cuồng đang đánh chửi một thanh niên đẹp trai rất nhã nhặn: “Chu Tiếu Vũ! Anh có lương tâm hay không! Anh muốn chia tay với em?! Anh không thấy có lỗi với em sao?! Em bỏ mấy trăm vạn nâng anh lên vị trí nam thứ, dùng hết tiền tiết kiệm của em, bây giờ anh nổi tiếng rồi đòi chia tay với em hả?! Anh nằm mơ đi! Coi như đưa anh lên tít báo em cũng không bỏ qua cho anh!!”

[Chậc, phân tích bước đầu, đây là câu chuyện về minh tinh tra nam và bạn gái phiếu cơm, nhưng Chu Tiếu Vũ là minh tinh à? Chưa nghe qua bao giờ.] Trong lòng Tư Không Dịch vô cùng kích động, gương mặt lại không thay đổi tiếp tục vây xem.

“Lý Lỵ, cô đúng là kẻ điên. Tôi dùng tiền của cô bao giờ? Tôi có thể nhận vai nam thứ hoàn toàn nhờ vào sự cố gắng của tôi suốt hai năm nay. Tôi nỗ lực cố gắng, mỗi ngày luyện tập đến hai giờ khuya, học các kỹ năng và kỹ xảo diễn xuất, tôi cố gắng như thế, sao cô có thể nói thành như vậy? Chẳng qua là tôi không đồng ý yêu đương với cô, thế mà cô đã bịa đặt nói xấu tôi. Nhưng tôi tuyệt đối không thỏa hiệp! Tôi có giấc mộng của tôi, tôi sẽ không khuất phục!”

Tư Không Dịch nghe Chu Tiếu Vũ nói xong, trực tiếp liếc mắt xem thường, nếu cô gái kia nói dối, vậy diễn xuất của cô ta nhất định là thuộc cấp bậc ảnh hậu luôn rồi, còn nếu tên đàn ông nói đều là sự thật, vậy diễn xuất của hắn... Ha hả, thật sự là uổng phí công sức hắn luyện tập đến hai giờ khuya, rất giả tạo.

“Nhìn cái gì?”

Bên tai Tư Không Dịch bỗng vang lên giọng nói của Yến tổng.

“Nhìn bát quái! Còn có tra nam rác rưởi.”

Trả lời xong Tư Không Dịch mới sửng sốt, nhanh chóng quay đầu lại, trán đụng thẳng lên mũi của Yến Khôn, khoảng cách của hai người lúc này thật sự quá gần, cậu thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Cậu lập tức không kìm được cả người cứng ngắt, gương mặt cũng đỏ lên: “... A!”

Tôi đang ở đâu? Tôi vừa mới nói cái gì?! Có phải không cẩn thận để lộ chuyện gì rồi không?”

Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch vừa bị Yến tổng nghi ngờ nhìn chằm chằm một lúc lâu: Gâu meo chít. [... Hình như anh cũng giống tụi em, bị lộ vài chuyện nhỏ rồi?]

[Xỉu! Đó mà là chuyện nhỏ sao!!!]