Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 77: Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng Chương 77




Cùng ngày tổ chức lừa gạt và cố ý giết người kia bị triệt phá, cục cảnh sát Bắc Kinh cũng thông qua Weibo tuyên bố tin tức này.

Cư dân mạng thấy tin tức dồn dập mà hả hê trong lòng, ai cũng vỗ tay khen ngợi, đồng thời cũng khen ngợi vệ sĩ của nhân dân. Nhưng khen ngợi xong, quần chúng lại cực kỳ phẫn nộ đối với bọn tội phạm vô cùng nguy hiểm này, bọn họ kéo nhau ùn ùn mắng chửi, nhưng may mà không nói lời thô tục, làm nhân viên quản lý Weibo của cục cảnh sát cũng nhịn không được cảm thán ý tứ biểu đạt của ngôn ngữ tiếng Trung quả nhiên cực kỳ phong phú.

Chẳng qua chuyện mà mọi người biết cũng chỉ là một phần được cảnh sát công bố mà thôi, chuyện bọn họ không biết hiện đang làm đội trưởng Triệu và Tư Không Dịch đau đầu.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên đội trưởng Triệu nghe thấy hai chữ “đại thiếu” này, lúc trước khi triệt phá ổ mại dâm “An Nhạc Hương”, hắn cũng đã nghe tên đầu trọc nhắc đến hai chữ này. Đội trưởng Triệu cảm thấy sự tình ngày càng trở nên phức tạp và phiền toái, vì dù là “Thoải mái vay mượn” hay “An Nhạc Hương” đều là hai tổ chức vô cùng nghiêm mật, mà những tên tội phạm này còn rất hung ác. Nếu hai tổ chức này chỉ mạnh ai nấy làm, thì chỉ có thể nói là do có quá nhiều kẻ xấu. Nhưng nếu bọn chúng cùng nghe lời một tên cầm đầu, vậy sự tồn tại của tên kia rất đáng sợ.

Vì thế, ba ngày liên tiếp, đội trưởng Triệu đều gặp ác mộng về tên “đại thiếu”, sau đó hắn quyết định phải nghiêm túc điều tra cái tên vẫn không có chút manh mối kia.

Mà suy nghĩ của Tư Không Dịch cũng không khác đội trưởng Triệu bao nhiêu, thậm chí bản thân bị xui xẻo phải trải nghiệm vụ án “An Nhạc Hương” và vụ án mạng vườn trường, cậu càng hiểu rõ sự đáng sợ của “đại thiếu”. Có bốn nhóc giúp đỡ tìm hiểu tình hình, thế mà vẫn hoàn toàn không tra được “đại thiếu” là ai, ngược lại cậu không gặp ác mộng, nhưng cậu rất buồn bực, ngẫm nghĩ xem rốt cuộc cái tên “đại thiếu” kia đang nghĩ gì trong lòng.

Nói thật, nếu dựa theo tính cách của người bình thường, hai tổ chức ngầm “An Nhạc Hương” và “Thoải mái vay mượn” xảy ra vấn đề lớn như vậy, làm tên đầu sỏ, dù thế nào cũng phải tức giận hoặc phẫn nộ muốn trả thù mới đúng, nhưng vụ án “An Nhạc Hương” qua đã rất lâu, ngoại trừ tên người đại diện giả mạo ở ngoài còn muốn lừa người nhưng luôn thất bại, cậu hoàn toàn không có tin tức gì khác. Mà tổ chức “Thoải mái vay mượn” đã bị triệt phá bốn ngày rồi, “đại thiếu” trong miệng tên đầu sỏ tổ chức kia vẫn không trả thù cho bọn chúng.

Tư Không Dịch nhìn tờ giấy trắng bị cậu vẽ lung tung trước mặt, buồn bực thở dài.

Bỗng nhiên bên cạnh vươn ra một bàn tay thon dài hữu lực, cầm tờ giấy của cậu lên: “Tiểu Dịch, cậu đang suy nghĩ vấn đề nghiêm trọng gì vậy? Chưa đến hai mươi phút mà cậu đã thở dài hơn mười lần rồi.”

Tư Không Dịch quay đầu lại, liền thấy Hình Lưu Vân quan tâm nhìn cậu, lập tức không kiềm được cảm thán: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ tổ chức” Thoải mái vay mượn “còn có tên nào khác hay không, tôi lén hỏi đội trưởng Triệu, anh ta nói có một tên cầm đầu đang kêu gào” đại thiếu “sẽ báo thù cho bọn chúng. Chậc, thật khiến người ta không an tâm, lỡ như bọn chúng ngóc đầu lên thì phải làm sao? Nếu tên” đại thiếu “kia rất đáng sợ như chúng nói thì phải làm gì bây giờ?”

Hình Lưu Vân nghe đến câu này, hai mắt hơi trầm xuống, sau đó hắn giơ tay xoa đầu Tư Không Dịch: “Mặc kệ “đại thiếu” có báo thù cho chúng hay không, đó cũng không phải là chuyện của cậu, đúng không? Cậu không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”

Tư Không Dịch rất không đồng ý: “Không được! Bây giờ ngay cả nhóm fan cũng biết, tôi là một người rất thích vô góp vui. Chuyện này lại xảy ra trong trường của chúng ta, sao tôi có thể không suy nghĩ được? Lưu Vân, cậu dùng tâm lý học nói cho tôi biết xem, rốt cuộc tên” đại thiếu “đó đang nghĩ gì? Gã có thể điên cuồng trả thù không?”

Hình Lưu Vân bật cười, nói một câu chẳng liên quan: “Nếu trong sân trường có một con mèo hoang bị xe cán chết, cậu sẽ làm gì?”

Tư Không Dịch nhíu nhíu mày: “... Cảm thấy đáng tiếc, buồn lòng.”

Hình Lưu Vân gật gật đầu: “Vậy, nếu là Đại Hoa nhà cậu, á, đừng tức giận! Tôi chỉ lấy ví dụ thôi.”

Tư Không Dịch và cả Đại Hoa đang ngồi trong lòng cậu cùng hung tợn trừng mắt nhìn Hình Lưu Vân, hắn nhanh chóng giơ tay bày tỏ sự vô tội.

“Đại Hoa sẽ không bị xe cán chết, hơn nữa ai mà lái xe cán Đại Hoa, tôi nhất định làm hắn phải trả giá thê thảm!” Gương mặt Tư Không Dịch vô cùng kiên định, thậm chí còn mang theo vài phần lạnh lùng, làm Hình Lưu Vân có chút ngoài ý muốn, Đại Hoa trong tim cậu lại có địa vị quan trọng như vậy.

“Vậy mới nói, đây là điểm khác nhau. Nếu trong thời gian dài như vậy mà tên” đại thiếu “kia vẫn không hành động, tôi nghĩ gã sẽ không ra tay làm cái gì đâu.”

Ngay một giây đồng hồ sau Tư Không Dịch đã hiểu ý của Hình Lưu Vân: “Ý cậu là bọn tội phạm đang tự mình đa tình, bọn chúng cho là chúng rất quan trọng với” đại thiếu “, nhưng thực tế” đại thiếu “chỉ đối xử với chúng như mèo hoang ngoài đường mà thôi, đúng không?”

Hình Lưu Vân nở nụ cười, cầm bịch mực xé sợi trên bàn của hắn lên, mở ra lấy một miếng quơ quơ trước mặt Đại Hoa: “Đại Hoa à, đừng tức giận, đến ăn mực xé nào.”

Đại Hoa nhìn mực xé, nhớ đến mấy ngày trước Yến tổng đưa cho nó con tôm, cao quý lãnh diễm meo một tiếng quay đầu đi.

Tư Không Dịch lập tức bật cười.

Hình Lưu Vân ngơ ngác: “Cậu cười cái gì? Sao tôi lại thấy như Đại Hoa đang khinh thường tôi thế nhỉ?”

Tư Không Dịch gật gật, đầu trực tiếp cười lớn tiếng, ý cười trong đôi mắt phượng lay động, cả người đều đầy sức sống: “Dáng vẻ này của nó là nói nó không ăn của bố thí, hoặc là...”

Hình Lưu Vân nhướng mày: “Là cái gì?”

“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”

Hình Lưu Vân: “...” Đột nhiên cảm thấy con mèo này đúng là làm người ta không thích nổi.

Tư Không Dịch cười ha ha vài tiếng, làm hắn nhịn không được cũng cười theo: “Tôi bị công chúa nhà cậu xem thường, buồn cười như vậy sao?”

Tư Không Dịch lắc đầu: “Ha ha ha, bởi vì cậu không phải là người đầu tiên! Trước đó Yến tổng lấy tôm cho Đại Hoa, cũng bị Đại Hoa làm vẻ mặt này, ha ha ha ha.”

Hình Lưu Vân nghe vậy, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, trong nháy mắt cả người đều trở nên hung ác nham hiểm. Đại Hoa không hiểu sao cảnh giác xù lông quay đầu lại, thế nhưng nó nghĩ cảm giác vừa rồi hình như chỉ là ảo giác mà thôi, bạn của tiểu chủ nhân vẫn đang cầm mực xé ý đồ hối lộ nó.

“Yến tổng cũng bị vậy à, vậy tôi phải lấy lòng Đại Hoa trước mới được. Không thể luôn thua Yến tổng được.” Hình Lưu Vân cười khẽ nói.

Tư Không Dịch nhún nhún vai, đang muốn nói chuyện, điện thoại di động của cậu bỗng vang lên.

“Anh Khổng?”

“Ừ, chuyện bàn bạc người đại diện game Dong binh chi vương đã xong, phỏng chừng đầu năm sau sẽ phát hành game! Vì thế anh báo cho cậu biết ngày mai nhất định phải đến trường quay từ sớm, video đại ngôn bị trì hoãn ba ngày bắt đầu quay.”

Tư Không Dịch gật gật đầu: “Dạ, vừa khéo ngày mai là cuối tuần, em sẽ đến sớm.”

“Ừm... Còn nữa, lúc cậu đến nhớ gọi điện cho anh hoặc Đại Sơn đến đón, nhất định không được chạy loạn, biết không?”

Cậu nghe thế nhíu mày: “Anh Khổng, nghe anh nói vậy, em có cảm giác giống như công ty xảy ra chuyện gì?”

Khổng Triệu khụ một tiếng: “Trong điện thoại không tiện nói rõ, ngày mai cậu đến đây, anh sẽ nói cho cậu biết. Tóm lại, ngày mai nhất định phải gọi anh đến đón cậu.”

Tư Không Dịch cúp điện thoại, nhíu mày, nói với Hình Lưu Vân đang thắc mắc nhìn cậu: “Anh Khổng bảo ngày mai đến đón tôi đi quay phim quảng cáo, chẳng qua hơi kỳ quái, bình thường tôi đều tự mình đi. Chắc chắn có chuyện gì xảy ra rồi, chậc, ngược lại tôi càng muốn xem.”

Hình Lưu Vân khẽ nhíu mày, hắn không đồng ý nói: “Cậu không nên làm bừa, dù Đại Hoàng, Đại Hoa đều rất lợi hại, nhưng lỡ như có chuyện gì cậu không ứng phó được sẽ không hay.”

Tư Không Dịch cười tủm tỉm gật đầu, nhưng hôm sau cậu hoàn toàn ném lời của Khổng Triệu sang một bên, dẫn theo bốn nhóc đi đến Quang Diệu Tinh Quang.
Hình Lưu Vân nhìn bóng lưng của cậu, cuối cùng vẫn đặt điện thoại xuống. Người hắn phái đi lúc trước đã bị phát hiện, hơn nữa Yến Khôn cũng thả người bên cạnh Tư Không Dịch, hẳn là... Sẽ không có chuyện gì bất ngờ xảy ra. Nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì... Vậy cũng kệ thôi.

Tư Không Dịch dẫn theo bốn nhóc quang minh chính đại thong thả đi vào Quang Diệu Tinh Quang, vừa vào cửa, cậu liền phát hiện không khí trong đại sảnh có chút không đúng. Cậu bình tĩnh quan sát, suýt chút nữa bị sự phô trương lãng phí kia dọa hết hồn___

Lúc này, toàn bộ đại sảnh đều phủ kín hoa hồng và bóng bay, biến đại sảnh của Quang Diệu Tinh Quang thành một hiện trường cầu hôn.

Mà ở giữa trung tâm của hiện trường cầu hôn là một cô gái xinh đẹp có gương mặt búp bê, mang giày cao gót nhọn màu đỏ, lễ phục hở vai thoạt nhìn rất đắt tiền, vừa đáng yêu vừa khêu gợi, hiện tại vị mỹ nữ này đang đánh giá nhìn cậu, sau đó bỗng nhiên bày vẻ mặt rất đáng yêu.

“Anh chính là Tư Không Dịch đúng không? Nghe nói anh và anh Khôn quan hệ không tồi? Thú cưng của anh đáng yêu quá, tôi rất thích, anh có thế bán chúng cho tôi không?”

Tư Không Dịch: “...” Vừa vào cửa đã biết, đầu óc cậu bị vào nước mới không báo cho Khổng Triệu trước. Cậu thật không ngờ lại có tình huống như thế này ở đây.

Thế nhưng, “Không được.”

Mỹ nữ lập tức nhăn mày nhăn mũi, bày vẻ mặt như vừa làm nũng vừa tức giận: “Sao ảnh nhỏ mọn vậy? Tôi cũng không phải là đòi không, tôi trả tiền mua chúng nó nha, chỉ cần anh đồng ý, bao nhiêu tiền cũng được. Anh có thể lấy tiền này mua cả một biệt thự đầy chó cũng được.”

Lông mày Tư Không Dịch cau chặt.

“Cô có nhiều tiền như vậy, sao không tự đi mà mua? Đối với cô, chúng chỉ là con chó con mèo, nhưng đối với tôi thì chúng như người nhà vậy. Cô sẽ bán người nhà của cô cho người khác sao?”

Cô gái kia nghe thế, gương mặt lập tức thay đổi, chống nạnh đứng lên: “Sao anh lại nói chuyện khó nghe như vậy? Dám so sánh người nhà của tôi với con chó con mèo hả? Tôi còn nghĩ anh là một nghệ nhân không tồi, hiện tại xem ra anh chỉ là một tên vô lại, nghĩ mình nổi rồi thì không để ai vào mắt. Sao anh Khôn lại có quan hệ tốt với anh chứ? Nhất định là anh lừa anh ấy đúng không? A, không đúng, nếu không phải chó mèo của anh rất đáng yêu, anh ấy chắc chắn sẽ không thèm để ý đến anh.”

Tư Không Dịch chậm rãi thở dài một hơi.

Tiểu Bạch nằm trên đầu Đại Hoàng đã phẫn nộ hung hăng cào mất mấy dúm lông vàng óng.

Chít chít chít! [ Tâm cơ biểu! Giả vờ đáng yêu! Tự cho là đúng! Bệnh công chúa!]

“Thế nào, không nói gì chính là thừa nhận đúng không?” Mỹ nữ kia tươi cười thắng lợi. Sau đó cô nghe Tư Không Dịch mở miệng nói.

“Chị gái, tôi thấy không phải tôi nói chuyện khó nghe, mà là năng lực lý giải của cô có vấn đề. Tôi không so sánh người nhà của cô với con chó con mèo, mà tôi xem thú cưng của tôi như người nhà, những lời này đại biểu sự quan trọng của chúng đối với tôi. Mà cô lại cho rằng tôi hạ thấp người nhà của cô, cho nên là cô lý giải sai lầm. Mặc khác, kết luận chủ quan cũng không phải là một tính tốt. Cô nói tôi không để cô vào mắt là không đúng, lúc tiến vào tôi còn chào hỏi anh trai kia, lúc thấy cô thì ngừng lại. Chứng minh trong mắt tôi có người. Còn chuyện tôi có phải là tên vô lại hay không, ít nhất tôi cảm thấy đạo đức của tôi tốt hơn so với đại đa số người khác. Vậy nên, chị gái à, lần sau lúc trước khi nói chuyện, cô có thể suy nghĩ lâu hơn không? Như vậy sẽ lý trí thông minh hơn một chút.”

Trong lúc nói chuyện Tư Không Dịch đều thành khẩn ôn hòa nhưng không hề nở nụ cười. Thế nhưng không hiểu sao, toàn bộ những người trong đại sảnh nghe cậu nói xong đều nín cười một lúc lâu, chị gái quầy lễ tân còn cho cậu một ánh mắt “Làm đẹp lắm”, phỏng chừng là đã bị đè nén lâu rồi.

Gương mặt cô gái thoạt nhìn hai mươi có lẻ lại giả vờ đáng yêu kia lập tức trở nên không xong, trực tiếp hét một tiếng: “Anh đang mắng tôi ngu hả?”

Cô ta vừa hét xong liền có hai tên đàn ông to lớn mặt đồ đen bước nhanh về phía Tư Không Dịch, mà còn giơ tay muốn bắt cậu.

Đại Hoàng đã sớm nóng nảy không chờ được nữa lập tức vọt lên, nhe hàm răng sắc bén gầm gừ hai tên kia.

Một tên trong đó dường như nghĩ chỉ một con súc sinh sẽ không làm hắn thương tổn gì, lắc mình muốn bắt Tư Không Dịch, sau đó bị Đại Hoàng sủa một tiếng, cắn một phát lên tay hắn, ngay sau đó, toàn bộ đại sảnh đều có thể nghe được tiếng xương gãy và tiếng tru thảm thiết của tên vệ sĩ kia.

Tư Không Dịch cầm điện thoại ra: “Vừa mới bắt đầu tôi đã luôn ghi âm, hiện tại tôi chỉ đang phòng vệ. Thỉnh không làm gì với tôi để thú cưng của tôi hiểu lầm. Nếu không tôi sẽ không trả tiền tiêm phòng đâu.”

Đến tận lúc này, cô gái có vẻ ngây thơ đáng yêu kia mới chính thức nhìn thẳng vào thanh niên trước mặt. Cô cảm thấy có lẽ đã đụng phải kẻ khó chơi rồi.

“Ôi chao, mau bảo chó của anh nhả ra! Vệ sĩ của tôi chỉ cảm thấy anh hạ nhục tôi, muốn anh xin lỗi tôi mà thôi! Anh làm vậy thật không tốt a!”

Tư Không Dịch cười cười: “Chị gái à, vừa rồi tôi cũng không mắng chửi gì cô, là chính cô suy nghĩ nhiều. Vậy nên tôi chỉ là đang tự vệ. Nếu cô có thể đảm bảo, sau khi Đại Hoàng nhả ra, vệ sĩ của cô không uy hiếp gì tôi nữa thì tôi có thể bảo nó nhả. Tôi quay video đây.”

Lục Đình Ngọc cắn môi, cuối cùng mới tức giận nói: “Được lắm được lắm, anh đúng là nghĩ ai cũng xấu xa. Tôi căn bản không có ý khi dễ anh, nhưng anh cứ nhắm vào tôi. Thôi, tôi không thèm so đo với anh, anh là bạn của anh Khôn, tôi nên châm chước.”

Cô nói xong, hai tên vệ sĩ liền lùi ra sau, Tư Không Dịch mặt không thay đổi nói: “Ồ, hy vọng Yến tổng có thể mời cô ăn cơm. Tôi có việc, đi trước.”

Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người trong đại sảnh, cậu thong thả đi vào thang máy, hoàn toàn không cho Lục Đình Ngọc vẻ mặt hòa nhã.

Chờ Tư Không Dịch đi khuất, Lục Đình Ngọc phẫn nộ xô ngã hoa tươi, nhìn mọi người trong đại sảnh đều bày vẻ mặt không liên quan, tuy rằng muốn bỏ đi nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống. Cô có được tin tức chính xác rằng hôm nay Yến tổng sẽ đến. Bất cứ giá nào cô cũng phải bắt được siêu cấp cao phú soái này vào tay, quyết không buông tha.

Group nhân viên Quang Diệu Tinh Quang:

Tiểu thư lễ tân: Má ơi má ơi! Vừa rồi Tư Không Dịch thật soái! Thật thích!

Con tôm nhỏ ban tuyên truyền lầu bốn: Cuối cùng cũng có một người cứng rắn, trước đây thật sự là nghẹn chết tôi! Tư Không Dịch quả nhiên là thanh niên tốt được hệ thống chứng thực!

Bộ công văn lầu sáu: Ha hả, hoa đào nát của Yến tổng cũng không ít, nhưng vị này thật là... Một lời khó nói hết.

Tổng bí thư lầu tám: Phỏng chừng sáng nay Yến tổng lại lên top. Ha hả.

Ha hả.

Ha hả.

Ha hả.

... Chỉ có mình tôi cảm thấy đại sự không ổn sao?

Không chỉ một mình cậu.

Không chỉ một mình cậu.

Tổng bí thư lầu tám: Tất cả câm miệng! Yến tổng đến!