lão đại đại nhân:tôi không dám bỏ trốn nữa

Chương: lão đại đại nhân:tôi không dám bỏ trốn nữa chương 2:bắt nhằm người


ở tại biệt thự của phong gia cô gái thay thé bị ném xuống trước phong dương.
phong dương bỗng đứng lên đi ra phía sao cô gái.anh ta với tay xé rách một phần áo ở vai trái của cô gái trước sự ngỡ ngàng của lam vân bỗng anh ta cau mày vẻ mặt có chút tức giận.
-bắt sai người rồi,cô ta không phải trương hàn băng.
-hả lão đại cô ta không phải thì là ai chứ.
lam vân ngơ ngác không hiểu.
phong dương nghiêm nghị nói.
-ở vai trái của hàn băng có một hình xam bông hoa hồng còn cô ta không có.
cô gái phía trước nở nụ cười nhẹ mang đầy sự khinh bỉ.
-hiazz bị phát hiện rồi tiếc thật.
phong vân cau nhẹ mày nhìn cô gái.
-cô là ai?
cô gái ngước lên nhìn lam vân cười nhẹ.
-tại,sao,tôi,phải,nói,cho,anh,biết.
-cô,lão đại làm gì cô ta đây.
phong dương lạnh lùng trở về ghế ngồi.
-đêm cô ta cho sói ăn đi dù sao cũng chẳng biết được thân thế của cô ta giết nanh thì đỡ hậu quả phần sao.
cô gái chề nhẹ môi trừng mát nhìn phong dương.
-nói thì nói cần gì phải dọa tôi đến thế.
lam vân đưa mắt nhìn cô ta.
-nói nhanh đi nhiều lời quá.
cô gái ngước lên trừng mắt với lam vân.
-hứ,tôi là livin được chưa.
phong dương cau mày cả người anh ta tỏa ra sát khí vẻ mặt không vui hiện gõ trên mặt của anh ta. -lam vân, đem cô ta xuống tầng hầm không có lệnh của tôi không được cho cô ta ra ngoài.
-được lão đại
livin hừ một tiếng rồi bị lam vân kéo đi cô quát.
-không cần kéo,tôi có thể tự đi.
một lát sao lâm vân quay lại.
-lão đại,tối nay chúng ta có tiệc rượu của lão già phong ân có cần đi không.
phong vân vẫn vẻ mặt vô cảm mang theo một chút sát khí nhẹ.
-lão già đó chẳng có gì tốt lành chắc chắn sẽ làm gì đó với chúng ta nên hôm nay tốt nhất phải mang vô phàm theo.
-được lão đại tôi sẽ gọi điện cho vô phàm bảo cậu ta về ngay.
-nói với cậu ta nếu trong hôm nay không về kioj thì cậu ta chuẩn bị clamf thức ăn cho sói đi.
lam vân cười cười rồi cũng nhanh chóng điện thoại nói với vô phàm như thế ở đầu dây bên kia có tiếng thang vãn
-lão đại,à từ anh về trung quốc cũng mất không ít thời gian mà.lão đạiiiiiiiiiii.
-tôi không quan tâm.
típ, điện thoại tắc.
bỗng lam vân quay về phía của phong dương khuôn mặt nghiêm nghị nói.
-lão đại,còn chuyện của truong hàn băng phải tín sao đây?
-mặc kệ đi cô ta thoát được rồi thì cứ để cô ta thoát nhưng nếu bắt được lập tức chặt mất đôi cánh của cô ta.
phong lam hơi cau mày nhẹ hình như anh cảm thấy lão đại quá dễ dãi với cô gái tên hàn băng này.
-được lão đại tôi hiểu rồi.
-ừm ,lui ra ngoài đi bảo nhà bếp mang thức ăn lên.
-vâng ,lão đại.
lam vân nhanh chóng rời đi.
Đăng bởi: