Nhân Tổ

Chương 566: Phong thánh


“Chư vị, nếu không còn gì thắc mắc, chúng ta bắt đầu nghi thức gia nhập Thánh tộc.” Tôn Kỳ hỏi lại lần cuối.

Đám Ma Bằng Vương nhẹ lắc đầu, không còn thắc mắc gì nữa.

Tôn Kỳ gật đầu: “Vậy thì bắt đầu thôi!”

Tôn Kỳ thân thể từ từ đằng không, ánh mắt nghiêm túc, cao giọng tuyên ngôn:

“Thiên hạ đại loạn, vạn vật sinh linh điêu đứng. Kẻ yếu khốn khổ cầu sống. Kẻ mạnh tham lam vơ vét.

Nhìn dân chúng đau khổ mà lòng ta đau như cắt, đêm ngủ không yên, ngày ăn không được.

Tự nghĩ.

Loạn thế vô đạo cần có anh hùng xuất thế ra tay chèo chống. Ta phận mỏng tài hèn, lòng mang hoài bão thiên hạ. Không biết tự lượng sức mình, nguyện dùng thân này bình định loạn thế, chế tạo một mảnh tịnh thổ.

Cho rằng sẽ cô độc trên con đường này. Nhưng may mắn, hôm nay gặp được các vị huynh đệ cùng chung chí hướng. Sống trên đời này gặp được tri kỷ thì còn gì bằng, đã thế lại còn có đến bảy vị.”

Tôn Kỳ nói đến đây đổi giọng vui tươi hào sảng.

“Hôm nay, ta và bảy vị huynh đệ kết bái, nguyện mang thân này vì thương sinh vạn tộc!”

Đám Chúa Tể Vực Sâu nghe mà trợn tròn mắt, bọn chúng nghĩ gia nhập Thánh tộc chỉ một vài hình thức, không ngờ Tôn Kỳ lại làm lớn chuyện, cái gì mà thương sinh, cái gì mà vạn tộc. Bọn ta đều vì bản thân mình có được không!

Đám tiểu yêu nghe xong lại tưởng thật, lòng nhiệt thành dâng trào, rưng rưng nước mắt, thiên hạ đại loạn, đám bá chủ đều chỉ biết lo thân mình, dân đen khổ không thể tả. Nhưng hôm nay có Tôn Kỳ và bảy vị đại năng đứng ra vì dân đen bình định loạn thế. Trong lòng bọn hắn dâng lên một cỗ kính ngưỡng.

Tôn Kỳ nhếch mép cười, ta chính là muốn như vậy, mua chuộc chúng yêu. Bọn chúng dù yếu, nhưng biết cách vận dụng sẽ thành một cỗ lực lượng không nhỏ, dùng bọn chúng rải đường thì còn gì tốt bằng. Khiến bọn chúng can tâm tình nguyện chịu chết mà không cần ép buộc. So miệng lưỡi sắc bén, ai có thể qua được hắn.

Tôn Kỳ sau đó đưa tay vỗ xuống mặt đất.

Ầm, ầm... Mặt đất rung động vỡ ra. Tám cái thạch tọa từ từ chồi lên mặt đất. To lớn, uy nghi, bễ nghễ. Nếu ngồi trên thạch tọa, nhìn xuống chúng sinh, thật có cảm giác chí tôn vô thượng.

“Các vị huynh đệ mời nhập tọa!” Tôn Kỳ lớn tiếng nói.

Đám Chúa Tể Vực Sâu đưa mắt nhìn nhau hơi chần chừ, Tôn Kỳ làm lớn thế này có mục đích gì? Bọn chúng cảm thấy không tốt lắm.

“Mời các vị đại thánh nhập tọa!”

“Mời các vị đại thánh nhập tọa!”

“Mời các vị đại thánh nhập tọa!”

Đám tiểu yêu bên ngoài đồng loạt khuỵu gối hô vang.

Đám Chúa Tể Vực Sâu muốn không ngồi cũng không được.

Tám cái đại thạch tọa xếp thành vòng cung, Tê Hoành Vương làm đại ca nên ngồi vào vị trí trung tâm, ngay bên trái là nhị ca, bên phải là tam ca, tiếp theo tứ ca, ngũ ca... Cứ theo đó mà xếp. Tôn Kỳ và Mộng Vương ngồi ở hai ghế ngoài cùng.

Tất cả yên vị, Tôn Kỳ đứng lên phía trước, phất tay nắm lấy mai rùa, đưa tay đấm một cái, phá vỡ vỏ dưới mai rùa, chỉ còn lại vỏ trên nhìn như cái bát lớn. Khiến đám Tê Hoành Vương đều bất ngờ, cái mai rùa mặc dù không dùng được nhưng cũng là bảo vật, phá đi có hơi tiếc.

Nhưng đó chỉ là mở đầu, hành động tiếp theo của Tôn Kỳ càng khiến bọn chúng muốn mắng chửi.

Tôn Kỳ đưa tay nắm lấy Linh Long, không nói một lời, bóp nát.

Linh Long đã là vật sống, gặp nguy hiểm tự động phản kháng, nhưng vô dụng trước sức mạnh của Tôn Kỳ. Nó chỉ kịp ré lên một tiếng rồi bị bóp nát. Ác Giao Vương thấy vậy đau lòng muốn chết.

Linh Long mặc dù khó nuôi nhưng biết đâu chỉ cần thêm một chút tài nguyên nữa là nó trưởng thành. Giết đi thế này?! Quá tiếc.

Từ kẽ tay Tôn Kỳ chảy xuống một dòng bạch dịch mát lạnh, Tôn Kỳ đưa bát mai rùa hứng lấy.

Tôn Kỳ tiếp tục đưa tay bắt lấy trứng Cao Bằng tộc, lại bóp nát, dùng bát mai rùa hứng lấy dịch trứng.

Tôn Kỳ rạch nhẹ lòng bàn tay nhỏ vào trong bát ba giọt máu.

Đám Chúa Tể Vực Sâu ánh mắt lóe sáng, đám tiểu yêu có lẽ không nhìn ra được nhìn, nhưng bọn chúng thấy rõ trong máu Tôn Kỳ sinh mệnh chi lực dồi dào, thậm chí cùng bản nguyên sinh mệnh lực của bọn chúng sinh cộng hưởng.

“Các vị uống máu kết bái!” Tôn Kỳ giải thích, sau đó đưa bát mai rùa đến chỗ Tê Hoành Vương.

Máu huyết đối với mỗi Yêu tộc đều vô cùng quan trọng vì nó chứa đựng rất nhiều thông tin, để kẻ khác uống máu của mình là tối kỵ trong Yêu tộc.

Tê Hoành Vương có chút phân vân, hắn không muốn lộ ra bản thân, nhưng hắn cũng muốn biết Tôn Kỳ là ai? Quan trọng nhất là Tôn Kỳ làm sao có thể trùng sinh? Câu trả lời có thể ở trong huyết dịch.

Muốn câu trả lời, vậy thì hắn phải trả cái giá tương ứng. Hắn dám không?

Sau một thoáng chần chừ, Tê Hoành Vương cười lớn. Hắn... Có gì mà không dám. Tê Hoành Vương cắt máu nhỏ vào trong bát ba giọt.

Chiếc bát được đưa tới trước mặt Ác Giao Vương. Hắn cũng đã suy nghĩ xong, đã đến bước này sao có thể lui lại. Liền cắt tay nhỏ máu.
Chiếc bát lần lượt đưa tới mặt các vị vương.

Tôn Kỳ cười thầm trong lòng, mọi thứ không ngoài hắn dự liệu. Hắn trước đó lúc nhận lúc không nhận là Cốt Sơn Vương, để bọn chúng nửa tin nửa ngờ để rồi khi đối mặt với câu trả lời, bọn chúng sẽ càng nôn nóng khó kiềm chế. Bọn chúng muốn biết Tôn Kỳ là ai, Tôn Kỳ cũng muốn biết bọn chúng là ai?

Ngoài bốn tên Chúa Tể Vực Sâu đã biết, ba tên còn lại là ai? Vì sao bọn chúng đều có thể dung nhập Yêu giới? Một tên hai tên thì cũng thôi nhưng tới bảy tên thì thật đáng nghi. Các Yêu Hoàng khác có biết chuyện này không?

Rất nhiều nghi điểm. Nếu đám Chúa Tể này chịu yên thân, không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn thì hắn mặc kệ. Nhưng bọn chúng lại chủ động mò tới, ý đồ khó lường, hắn không thể không điều chỉnh kế hoạch, thêm bọn chúng vào trong kế hoạch.

Để có câu trả lời, hắn dùng bản thân mình làm mồi nhử, nhưng hắn có chuẩn bị. Long Linh dịch và dịch trứng Cao Bằng tộc, hắn dùng hai loại dịch này làm rối thông tin huyết mạch trong máu của hắn.

Tất nhiên hắn cũng bị rối, nhưng hắn là đại sư chơi máu, hắn tin tưởng mình vẫn được nhiều hơn mất.

Sau khi nhận đủ máu, chiếc bát quay lại chỗ Tôn Kỳ, hắn giơ bát lên cao qua đầu, lớn tiếng nói:

“Vì thương sinh thiên hạ, tám huynh đệ chúng ta lấy máu kết bái, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, không bao giờ xa rời lý tưởng. Kẻ nào phản bội huynh đệ, phản bội lý tưởng, trái với lời thề, trời tru đất diệt, chúng sinh phỉ nhổ, ngàn đời con cháu sau này chịu nỗi nhục tổ tiên.

Xin thiên địa chứng giám!”

Đám Chúa Tể Vực Sâu nghe mà trợn mắt, người có cần thề độc vậy không?! Mặc dù bọn chúng không tin thiên địa này có thể làm gì nếu bọn chúng trái lời. Chúng sinh phỉ nhổ? Buồn cười, ai dám phỉ nhổ, bọn chúng vặn cổ. Mặc dù vậy, nghe Tôn Kỳ nói bọn chúng cũng có chút nhột.

Được rồi! Sau này phản bội làm khéo một chút, không để ai biết là được.

Tôn Kỳ nói xong, cung kính cầm bát giơ cao đầu đi tới trước mặt Tê Hoành Vương, cao giọng trang nghiêm:

“Đại ca công đức vô lượng, thực lực chí tôn. Ai có thể phong tặng? Đại ca! Xin đại ca tự nhập chủ phong thánh!”

Đám tiểu yêu đồng loạt quỳ bái, hô vang:

“Xin mời phong thánh! Xin mời phong thánh!”

Tê Hoành Vương hơi chút bất ngờ. Các loại nghi thức này... Thật quá hợp ý hắn. Cơn mê hư vinh của hắn được thỏa mãn.

Đúng! Ai có thể phong cho hắn, ngoài chính hắn.

Tê Hoành Vương cười lớn đứng dậy, khí tức thần thánh nhàn nhạt tỏa ra, sau lưng một vòng kim quang diệu chiếu:

“Ha, ha... Được các huynh đệ và chúng yêu tín nhiệm cao, ta mặc dù phận mỏng cánh chuồn nhưng không ngần lại gánh vác trách nhiệm. Ta! Hiệu xưng Bình Sơn Đại Thánh.”

Tôn Kỳ giơ cao bát, nói:

“Mời Bình Sơn Đại Thánh!”

Tê Hoành Vương sảng khoái cầm bát đưa lên miệng uống. Thấy vậy Tôn Kỳ ho nhẹ nhắc nhở. Tê Hoành Vương sực tỉnh, cười xấu hổ. Hắn cao hứng, tý nữa uống hết cả bát.

Tê Hoành Vương bỏ bát xuống đưa lại cho Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ nhỏ giọng thì thầm:

“Đại ca, ban thưởng...”

Tê Hoành Vương hiểu ra, những đại lễ lớn thường có ban thưởng cho đám tiểu yêu, sờ trái sờ phải cũng không mò ra thứ gì phù hợp. Tôn Kỳ thấy vậy nhắc nhẹ:

“Đại ca, Hải Minh Châu...”

“Nhưng...” Tê Hoành Vương tỏ ra tiếc.

“Đại ca yên tâm! Đặt Hải Minh Châu trong giếng để nước không ngừng tuôn trào, đối với đám tiểu yêu là đại ân đại đức. Mà Hải Minh Châu vẫn là của huynh. Tùy thời huynh có thể cầm đi.”

Tê Hoành Vương nghe vậy sáng mắt, giơ lên Hải Minh Châu, cao giọng nói:

“Thiên địa đại hạn, chúng sinh lầm than. Ta nhìn mà lòng đau như cắt. Ta không ngại nguy hiểm nhập thủy cung cướp minh châu, cũng vì mưu sự một con đường sống cho Yêu tộc.”

Đám Ma Bằng Vương khóe mắt nhảy, tên này học cách nói của Tôn Kỳ cũng quá nhanh đi. Giả tạo đến cực điểm.

Tê Hoành Vương giơ lên Hải Minh Châu, minh châu từ từ bay lên nhập vào trong giếng. Từ miệng giếng, một dòng nước phun ngược lên, tưới mát đại địa.

Đám tiểu yêu hứng lấy từng giọt nước, quỳ bái ca vang:

“Đại Thánh chí ân! Đại Thánh chí ân!”

“Bình Sơn Đại Thánh... Bình Sơn Đại Thánh...”

Tê Hoành Vương vỗ bụng cười không ngậm được miệng.