Kẻ Bảo Hộ

Chương 1: Thành Phố tương lai! Này cô gái “tôi không phục”


Đường phố hiện đại. Ánh đèn không biết từ đâu phát ra, thậm chí dọc trên con đường không tài nào thấy được một cây cột đèn hay bóng đèn neon, bóng đèn điện.

Điều này hoàn toàn ngược lại với quá khứ, giờ đây hành tinh này mới đúng nghĩa là một hành tinh xanh. Hai bên đường không cây cũng hoa. Nào hoa Hồng, hoa Lan, v...v.. được bảo vệ bằng hệ thống điện phân cách. Cảnh quan cây cối không um tùm ngược lại rất gọn gàng, thoáng đãng như một không gian mở, rộng rãi và thoáng mát. Bước đi trên con đường đầy hoa tận hưởng ngát hương mới thấy yên bình làm sao.

Cứ ba bốn bức chân dễ có thể bắt gặp một chiếc “Ghế xích đu”, tạm gọi là Fly chair, hay ghế bay. Ở tương lai, nhằm bảo vệ tốt nhất cột sống cho con người, ghế bay được ra đời. Nó liên kết hoàn toàn với suy nghĩ nhằm phân tích trực quan và khách quan những khoái cảm, căng thẳng, bệnh trạng của con người từ đó điều chỉnh góc độ lơ lửng không trung kết hợp mát-xa bấm huyệt vị rất thoải mái. Từ đó chính phủ đầu tư trên mọi đường phố cho người dân khi đi bộ mệt có thể ngồi nghỉ ngơi, tận hưởng cảm giác không trọng lực. Khoa học chứng minh chỉ khi ở trên không, trạng thái con người ta là hồi hộp nhất, tim đập nhanh, máu sinh áp lực, thúc ép cơ thể tiến hành trao đổi, khi đã thích ứng sẽ tạo ra không gian tâm trạng khoan khoái tha hồ trải nghiệm bầu không khí trong lành yên bình.

Ngoài ra, trên đường phố tương lai luôn trang bị các cameras ngầm vừa phục vụ mục đích giám sát an ninh an toàn trên đường lộ, vừa kết nối với các robot vệ sinh gồm hệ thống: Thùng rác bay, Robot quét dọn, robot kiểm soát trật tự,…

Có điều, thật không hiểu nổi làm sao hệ thống này có thể quét bộ não con người hay phân tích đọc tình huống mà tự điều các thùng rác bay đến nơi con người chuẩn bị xả rác, rồi lại phân tích tình trạng vi khuẩn vi sinh mà cho các robot quét dọn hành động, không tưởng hơn nửa, chỉ qua cameras, mà phân tích được cả trạng thái tâm lý cáu bực, vui vẻ,… nghe đâu là việc phân tích này thông qua ánh mắt, lượng mồ hôi, nét mặt, nhịp tim, và sự co giản của các dây thần kinh và bán cầu não (chắc cái cameras tương lai này có lắp cả X-ray hay kính nhìn xuyên thấu luôn quá). Còn nghe nói, chỉ cần người đi đường “lườm nguýt” nhau khiêu khích là cameras tự động “đọc” được rồi thông báo cho các Security robots “núp lùm” đâu đó để đề phòng và có thể “nhảy ra” can thiệp bất cứ lúc nào. Này, vậy thì làm sao ta trêu ghẹo các mỹ nhân được chứ, rủ về nhà tâm sự à!?

Nếu bức tranh quá khứ, ven đường có thể tồn tại những tiệm tạp hóa, cửa hàng, nhà dân cùng các tiệm thức ăn nhanh ngoài lề đường thì nay, ở tương lai lại trống trơn, chỉ còn lại lưa thưa các nhà ở nhưng cũng tập trung theo lối phong cách cao tầng, chung cư hoặc, biệt thự cùng với đó là những khu thương mại lớn và hot. Trong tương lai, chính phủ đã chia khu phần trên là nhà ở của người dân, cùng công viên hay các cửa hàng tiện lợi, công ty và trung tâm thương mại thuộc hàng khủng, như bây giờ vẫn tồn tại những thương hiệu bất diệt như Sony, Apple, Samsung, Alibaba. Amazon…. Và dĩ nhiên các thiệt bị tương lai do các hãng này sản xuất hoàn toàn bỏ xa so với 2000 năm trước. Khác lạ nhất là có thêm một hãng công nghệ, nơi tiên phong, nhà xưởng đầu tiên khởi chế ra các “tiểu” Robots, rồi đến các robots sinh hoạt, phục vụ đời sống v...v… ( vâng, là phục vụ mọi “phương diện” ^^), điều đáng nhắc đến ở đây, hãng sản xuất này có thể coi là cha đẻ của Siêu Robot Adam mà hiện đang bị chôn vùi dưới đáy lòng biển “tam giác quỷ” Bermuda, hãng công nghệ hướng đến tương lai: Perfect Technology for Future-PTF với hình biểu tượng bắt mắt của một chiếc búa sắt cỡ đại. Đây là hãng được tạo nên nhờ sự kết hợp giữa vốn đầu tư của các quốc gia Mỹ, Nhật, Nga, Trung Quốc và Tây Ban Nha.

Đúng, ở “phần trên” thì như thế, còn phía dưới lòng đất được thiết kế cho toàn bộ các nhà hàng lớn nhỏ, đến các quầy bán( gọi là quầy bán vì xe đẩy nó hiện đại hơn so với tiệm gánh hàng rong trong quá khứ). Rất nhộn nhịp. Tương lai thật không tưởng. Theo những gì tôi đọc và học trong quá khứ thì trái đất được chia ra thành nhiều tầng địa chất nhưng chung quy lõi trái đất vẫn là dung nham nóng bỏng, nói chung là “hạt nhân bỏng tay” được đặt ở phần trong cùng của trái đất. Thế nhưng khoa học tương lai, bằng nghiên cứu cao siêu thế nào, nghe nói là áp dụng phát minh lý thuyết của tiến sĩ Jack Roffeler mà đã làm nguội toàn bộ phần nhiệt nóng đó. Rồi dùng lớp bảo vệ như một máy điều hòa khổng lồ nhằm tăng nhiệt trong lòng đất lẫn bên ngoài để thích hợp cho con người sinh sống, rồi khai thác xây dựng các nhà hàng.

Điểm khác lạ ở chổ vì có những con người chỉ sống về đêm nên quy tắc là “đêm ở trên là ngày ở dưới”. Việc này rất thuận tiện cho tôi khi đặt thức ăn nhanh, phải nói là phục vụ 24/7. À quên nói, chắc ai cũng đoán được tương lai dù điện, dầu mỏ vẫn được sử dụng nhưng phần lớn là tận dụng triệt để năng lượng mặt trời, hơi nước và gió. Ngoài kim loại, nhựa,thủy tinh… người ta còn tạo ra một loại sứ chắc và bền lại phù hợp với môi trường dùng cho xây dựng thay cho gạch.

Đáng buồn là đến năm 3050 thì tầng ozone hoàn toàn bị thủng nặng vì thế nên thay bằng lớp bảo vệ toàn hành tinh, mỗi Quốc gia được trao dự án “lớp bảo vệ” này để chế tạo rồi cùng kết nối ở điểm giao, hành động này nhằm xóa bỏ việc tia cực tím xuyên qua gây hại cho cơ thể, đồng thời, cũng che chở phần nào trước những bí ẩn cả vũ trụ, ở tương lai con người ta vẫn chưa khai phá hết về vũ trụ, chưa bắt gặp người ngoài hành tinh nhưng phải đề phòng.

Điểm sáng là con người đã tìm ra bên trong lỗ đen là gì. Nếu ở quá khứ chúng ta tìm ra lỗ đen sinh ra nhờ vào một vụ nổ dữ dội, thực chất đó chỉ là “xé rách” lớp màng không gian nhưng vì sự chênh lệch trọng lực mà khi bị hút vào lổ đen, vật chất sẽ bị kéo dãn theo dạng sợi.

Biết khoa học tương lai làm sao không!? “Ha ha”, kể ra thì kẻ du hành như ta thật may mắn biết bao. Khoa học đã tạo ra một buồng lái nhỏ bằng titan và bao quanh nó là lớp màng bảo vệ dai như kẹo cao su khổng lồ, vì vậy tập trung điều khiển chỉ là buồng lái nhỏ còn lớp cao su dẻo dai khổng lồ ở ngoài chỉ như lớp màng bảo vệ thôi. Khi đưa vào lỗ đen bị kéo dãn ra nhưng như nguyên lý khi bạn nhai kẹo cao su rồi bỏ hạt gạo vào giữa rồi kéo dài cỡ nào, chỉ cần lớp cao su không đứt thì hạt gạo vần không rơi ra cũng như không bị tổn hại, có điều lớp cao su phải thật dầy, phải khổng lồ.

Chúng ta đã vượt qua khoảng thời gian kéo giãn và đến vũ trụ thứ 2, nơi mà ở quá khứ phát hiện ra các hành tinh song song, đương nhiên cũng có người ở nhưng chúng ta chỉ mới phát hiện ra trái đất song song thứ 1 nơi mà con người vẫn trông như “quá khứ” chưa có sự phát triển về công nghệ tương lai. Các nhà khoa học đã lưu tọa độ để từ đó thực thi hóa cái gọi là “bước nhảy Alpha”. Thôi không nói cái này nữa, do quá khứ tôi cũng ở trong quân đội nên biết kha khá kiến thức khoa học cơ bản thôi. Tóm lại, tạm thời nhờ “lớp bảo vệ toàn cầu” nên không có sự xâm lược bên ngoài trái đất.

Dọc theo đường phố tương lai, một trai một gái, kẻ sau người trước đang đi dạo trông có vẻ rất khoan thai nhưng tình huống có chút khác thường. Chàng trai không đẹp trai như các diễn viên, tiểu bạch kiểm, nhưng nhìn rất phong độ, kiêu ngạo, ở nét mặt toát lên vẻ phong trần, dễ nhìn nhưng bộc lộ sự cứng rắn kiên cường như đã trải qua vô số thăng trầm trong “kiếp trước”, tuy vậy đôi mắt hắn lại trong vắt như một đứa trẻ ngây thơ, tinh nghịch mà nhìn ngắm khắp nơi không chán, mấy ai biết sâu trong đó là cả một câu chuyện dài.

Chàng trai ngũ quan dễ nhìn dáng cao tầm 1m74 và mặc một bộ đồ tương lai, không biết tả sao về phương diện thời trang, chỉ có thể nói nó phát ra được hết vẻ cá tính bất trị, láu cá, có phần bá đạo của y. Chàng trai đương nhiên không để râu, vẫn tồn tại vẻ trẻ trung, ánh mắt hiếu kỳ nhìn cô gái đi trước, rồi vụt chạy lên sánh bước. Dương Ngạo Thiên cười nói:

- Này, Nguyệt Nguyệt cô đưa tôi đến đây làm gì thế. Cổ máy thời gian hư bao giờ sửa được vậy? Sao không mua quách cái mới đi cho rồi.

Cô gái tên gọi Nguyệt Nguyệt, thực chất là Tiêu Nguyệt Nguyệt, phải nói là mỹ nhân, không sai là tuyệt đại mỹ nhân, thế nên không ngạc nhiên lắm khi cô về quá khứ và dễ dàng dụ được kẻ háo sắc Dương Ngạo Thiên kia. Nguyệt Nguyệt với mái tóc cột hình đuôi ngựa dài ngang lưng, nét mặt xinh đẹp, kiều diễm, toát lên khí chất của một nữ quản lý công sở (a di đà phật tôi thề không có nghĩ đến váy ngắn đâu nha). Làn da trắng hơn tuyết đôi mắt như tràn ấp những giọt sương ban mai, đôi lông mày thanh tú, chớp chớp như muốn câu hồn người, đặc biệt dù cho có nói Ngạo Thiên hạ lưu, hắn vẫn không dịch chuyển ánh mắt thèm thuồng nhìn vào cặp chân dài của Nguyệt Nguyệt, vòng ba cân đối, vòng eo thon gọn như có thể bẻ gãy, kết hợp với vòng một… miễn bàn, dáng hình gợi cảm hấp dẫn, nhìn muốn chảy nước miếng, ai đi đường thấy vậy còn tưởng hắn đang thèm ăn chân gà. Nguyệt Nguyệt mắt vẫn nhìn phía trước, nhẹ nhàng pha chút lạnh băng kèm tiếng “hừ” nhẹ, nói:

- Sao, trước đó cậu còn ham hố “tia mắt” khắp nơi thích thú mà. Giờ chán rồi hả? Đàn ông các người ai cũng vậy!
Trời đất, này cô em, cô thất tình với thằng nào đâu phải lỗi của ông nội cô chứ. Lại còn “hừ” nữa chứ, “hừ” cái con khỉ, cô mà là lão bà, à không, người hầu của ta, ta đã bắt cô nude lấy bao bố che đầu chừa mông trắng ra mà quất roi tét đít... xoa nắn rồi. Cô tin không? Nói láo thì ta chịu thiệt, phụ mẫu cô cũng là phụ mẫu ta. Ngạo Thiên thầm nghĩ mà vẻ mặt ranh mãnh, cười thích thú, tay xoa vào nhau, nhưng… hắn không dám nói a. Điên à, con sư tử ấy nghe thấy có mà bản thân bị đánh nhừ xương, im lặng thì hơn, ai. Ngạo Thiên cười than:

- Xem hoài cũng quen, đằng nào IQ của tôi cũng đâu tệ, chỉ là còn mẹ già em thơ, người thân bơ vơ ở nhà nữa. Ôi, cô đưa tôi đến cái thời đại này không thể cứ thể vứt bỏ chứ.

-Cái gì mà “vứt bỏ”, cậu nói linh tinh cái gì đó, không mau im miệng có tin tôi lại sút cho cậu bay không.

“Đồ bạo lực, cuồng dâ...không, là cuồng cơ bắp sinh hoang tưởng” Ngạo Thiên hét to trong đầu. Miệng vẫn im thin thít đúng là dạng sợ vợ điển hình. Ngạo Thiên đang định phân bua thì Tiêu Nguyệt Nguyệt từ từ giảng giải:

- Cậu tưởng du hành thời gian dễ lắm chắc, nói cho tên đần cậu biết, dù ở tương lai thì việc xuyên thời gian vẫn chỉ là dự án đang trong giai đoạn thử nghiệm. Cả cái châu Á này chỉ có đúng một cái do ông nội tôi phát minh ra.

-Tôi lén chạy thử về quá khứ xem người tiền sử các người, tôi nghe thầy dạy lịch sử kể rồi, những người tiền sử ăn mặc lỗi thời nghe đâu còn dùng xăng chạy xả khói, vừa thải vừa hít, quần áo lủng lổ chổ ra đường, tính ra hơn thời kỳ biết dùng lửa một bước chân thôi… à mà, cậu không cần ngại đâu, tôi hiểu mà.

“Hiểu cái đầu cô, ai ngại chứ?”. “Người tiền sử!? Vừa thải vừa hít!? Lủng lổ chổ!? Này cô nghe ai nói thế, có biết thời đại bọn ta đã là văn minh lắm rồi không!? Nói không tin chứ, tôi biết sao bạn trai cô đá cô rồi đó” Dương Ngạo Thiên khịt khịt mũi vẻ mặt không phục, trong lòng chỉ muốn bóp chết thằng thầy dạy lung tung cho cô gái này, hừ nói:

-Này không có cái lủng lủng ấy sao phát triển ra cái bây giờ, hừ, tính ra ông bà tổ tiên một ngàn tám trăm chín mốt đời của cô gặp tôi cũng phải gọi một tiếng ông đấy, mà thôi không chấp nhất với cô.

Dương Ngạo Thiên trong lòng họa thêm một câu “không chấp. Nít nôi chưa phát dục nghĩ gì nói đó, hứ”, nói xong lại cảm thấy dối lòng, ngước nhìn thân hình Nguyệt Nguyệt, hắn nghĩ cô chỉ mới đôi mươi, nhưng cái bộ ngực đầy đặn căng nảy không bự quá, dễ tạo cảm giác rất êm tay, ah lạy thánh Ala, là tạo cảm giác thoải mái dễ nhìn, con tuyệt đối chưa sờ qua, vừa nói Ngạo Thiên vừa lắc đầu liên tục, nhớ đến cái sự kiện khi cổ máy thời gian tiếp đất hỏng, tay hắn đè lên cái vật mềm mềm mà toát cả mồ hôi. Hây, lại nói về vòng eo Nguyệt Nguyệt, mãnh khảnh, thon thả khiến bất kỳ tên đàn ông nào… trừ ta, đều muốn ôm trọn ra sức mà dày vò, phải nói Ngạo Thiên luôn thắc mắc về chế độ ăn của cô gái này, thật không phải là húp cháo qua ngày chứ? Sao cân đối vậy.

Tiêu Nguyệt Nguyệt nghe “tên tiền sử” hắn nói vậy, vẻ mặt đỏ lên, cáu gắt:

- Đồ tiền sử ngu ngốc, đần độn, ai ông bà ai hả. Không quan tâm cậu thời đại nào hiện tại còn nói nhảm tôi bẻ cho lòi xương sườn, sao tin không?

“Ta nhịn, nhịn lắm đấy”. Ngạo Thiên hít một hơi lạnh để bình tĩnh lại. Tưởng bản thân biết Tiệt quyền Đạo, Karate, Đấm bốc là ta sợ cô sao, ít nhiều trong quân ngũ nghiêm thế mà với các hoa khôi cảnh sát, ta nổi tiếng đấy, người đời xưng tụng ông đây là “thần thương vô địch thủ”, hừ, đợi đi, hảo hảo, rồi mà xem. Nghĩ một đằng... nhưng nói vẫn khác xa:

- Được, được không cãi nhau với cô nữa.

Tiêu Nguyệt Nguyệt như nhớ ra vấn đề chính khẽ “hứ” rồi nói:

- Vì chở đồ lợn cậu theo mà cổ máy thời gian của tôi bị hư. Ông bắt tôi đi mua linh kiện. Vì cậu mà tôi bị ông mắng thậm tệ, hừ, trước giờ ông còn chưa to tiếng với tôi lần nào, đều tại cậu, rốt cuộc tôi vẫn không biết cậu ăn gì mà nặng như heo?

“Ăn cơm mẹ ta nấu”. Ăn gì cũng không phải ăn cơm của cô. Này, bộ ta muốn đi lắm chắc. Nhắc mà thấy nhục nhã, đường đường quân nhân dáng cao “thương” lớn, ai ngờ bị “con nhóc” này đấm lén cho hai phát vô bụng ngất tại chổ, bộ không như thông thường đánh thuốc mê được sao, đồ hung hăng ế chồng, đã thế mở mắt ra còn thản nhiên phán “đồ đần nhìn gì vậy, đây là thế kỷ 50”. Cô mới đần đó. Ôi, nhớ giờ này ta đã về nhà ghé thăm Lan Lan, Mộc Mộc, Tiếu Tiếu bé nhỏ cho các nàng mát xa, cùng vận động rồi. Nhìn lại, đang phải đi dạo và sống chung với “con sư tử” này chưa kể còn cùng một lão già điên nữa chứ. Ngạo Thiên hầm hừ nói:

-Này, cô không thể dịu dàng hơn sao!? Tôi là người bị hại mà!? Còn sau này muốn rủ tôi đi dạo chung thì nói một tiếng, có ai như cô không hả, đập cửa phòng tắm rồi dứ dứ nắm đấm thế. Này, cô trừng mắt chi đấy, tính làm gì thế, vô tư, dù có đá tôi đấm tôi, hừ, nói cho cô biết, Dương Ngạo Thiên tôi không sợ!!!!
Đăng bởi: