Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 159: Cứu rỗi




“Này! Này! Đừng kích động! Đừng kích động! Cho dù cô có muốn giết tôi thì giờ cô cũng không làm nổi nha. Nếu đã vậy thì thay vì lãng phí sức lực để la hét, chẳng bằng yên lặng hưởng... Khục, nói tóm lại, chờ tôi bù đắp tổn thất về mặt tinh thần xong, tôi sẽ lập tức thả cô ra. Nếu như tới lúc đó mà cô có thể làm được, vậy thì muốn chém muốn giết gì, tôi cũng không có ý kiến.”

Nhìn thấy bộ dạng kinh khủng giống như dạ xoa của Natsuki, Ye Jian chẳng những không thu liễm lại mà càng trở nên đắc ý và phách lối hơn.

“Ngươi ————” Khó thở, Natsuki đột nhiên ý thức được là sự kích động của mình hoàn toàn là phù hợp với mong muốn của cái tên trứng thúi khốn kiếp trước mặt này.

Cho tới nay cứ luôn là như vậy, chỉ cần mình mà mất đi tỉnh táo, thì thằng này tuyệt đối sẽ làm nghiêm trọng hơn, thậm chí có đôi lúc còn trở nên quỷ súc vượt quá mức tưởng tượng của mình.

Mà mỗi khi xảy ra chuyện như vậy, điểm khiến cho Natsuki không thể hiểu được nhất chính là, tại sao mình, người được mệnh danh là Kūgeki no Majo, một nữ phù thủy có thể giữ được tỉnh táo trong mọi lúc, vậy mà mỗi lần đối mặt với cái tên trúng thúi gọi ‘Ye Jian’ này thì cứ luôn mất đi tỉnh táo mà trở nên dễ kích động như vậy? Đây quả thực là điều Natsuki khó tiếp nhận nhất, từ khi cô trở thành phù thủy tới nay.

Có lẽ, lúc trước, khi cô bắt đầu nhặt được hắn và đem hắn về nhà cô, thì nghiệt duyên giữa hai người cũng đã bắt đầu.

Không hiểu tại sao, khi nghĩ đến những cảnh tượng hai người ở chung với nhau trong quá khứ, từng màn, từng màn, Natsuki chợt cảm thấy trong lòng mình có cảm giác chua chát nhưng khẽ ngọt ngào không thể nói ra được.

“Dừng ở đây thôi, nếu tiếp nữa... Tôi sẽ giận thật.” Sâu kín thở dài, lửa giận của Natsuki cứ thế mà tan đi trong vô hình, cứ như là chưa từng tồn tại.

Kỳ thực, trong lòng của Natsuki rõ hơn ai hết, việc tâm thái của cô trở nên dễ dàng mất khống chế mỗi khi đối mặt với Ye Jian, cũng là vì thiếu niên đã xâm nhập vào lòng cô và chiếm lấy một vị trí không thể nào lay động được. Không bận tâm thì sẽ không mất bình tĩnh, đã mất bình tĩnh vậy tức là để tâm, mà thường xuyên để tâm tức là đã có vị trí.

Nếu lột đi lớp vỏ bọc bên ngoài, Natsuki cũng chỉ là một nữ tính có cảm xúc như bao người khác mà thôi. Chỉ là, việc muốn lột đi lớp vỏ bọc lạnh lẽo của cô để xâm nhập vào lòng cô, trên đời này không có nhiều người lắm, hoặc nên nói là, ít đến đáng thương.

“Ậy?”

Bên phía Ye Jian, vốn còn đang trong trạng thái phấn khởi mà chuẩn bị đùa thêm những trò có tính táo bạo hơn nữa, thế nhưng đột nhiên thấy Natsuki thở dài, biểu lộ của cậu có chút cứng lại.

Ở chung với Natsuki lâu như vậy, cậu có thể không hiểu được tính nết của majo-dono sao?

Tư thái tương đương với nhận thua lúc này của Natsuki, Ye Jian hầu như là chưa thấy lần nào... Không! Là tuyệt đối chưa thấy lần nào. Nữ hoàng duy ngã độc tôn vậy mà cũng có lúc phải chán nản thở dài nhận thua sao?

Ừm... Có lẽ cũng không phải là chán nản thật, nhưng, vấn đề không phải là ở đó. Ngay cái lúc đang chơi hăng say ngon lành thì đồ lại hết điện, thử hỏi ai mà chịu được?

Tổn thất tinh thần của mình còn chưa lấy lại được, mà quà valentine năm nay của Natsuki vẫn chưa nhận được, cậu có thể ngừng lại được sao?

Bất quá, làm ma vương, dù rằng cậu ngang tàng và phách lối, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không hiểu được chuẩn mực nằm ở đâu. Không thèm quan tâm là một chuyện, còn không biết lại là chuyện khác. Mà chuyện này, cậu có thể không quan tâm sao? Mọi thứ, nếu như đi quá giới hạn, vậy thì tuyệt đối sẽ biến chất.

Thật sự phải ngừng ở đây?

Nhưng nhìn Natsuki như vậy, cậu biết rằng cô không nói đùa. Nếu còn tiếp tục bỡn cợt nữa, cô tuyệt đối sẽ giận thật, và đó sẽ là đánh dấu cho vết rách đầu tiên giữa cậu và Natsuki-chan.

Có vẻ như, nếu còn đùa cợt nữa thì cậu sẽ phải thiệt thòi chết. Vì để cho mối quan hệ giữa cậu và Natsuki đạt tới mức như hiện giờ, cậu mỗi ngày đều đang cố gắng, mỗi ngày, không có bất cứ cơ hội nào bị cậu bỏ qua, coi như không có thì cậu cũng phải sáng tạo cơ hội.

Đã cố gắng nhiều như vậy, cậu sao có thể để chúng trôi về Biển Đông chỉ vì những sai lầm nhỏ? Bất quá, mục tiêu ngày hôm nay cũng không thể bỏ.

Nếu đã không thể đùa giỡn nữa, vậy thì...

“Được rồi, nếu Natsuki-chan đã không có hứng, vậy không chơi nữa.”

Nói xong, Ye Jian quăng ‘bộ đồ’ đang cầm trên tay qua một bên, thế nhưng, cậu vẫn không cởi trói cho Natsuki.

Đúng, trò chơi đúng là đã kết thúc. Thế nhưng không chơi, không có nghĩa là không thể nghiêm túc, cho nên, Ye Jian vẫn không dừng lại.

Trong ánh mắt nghi hoặc của Natsuki, Ye Jian không nói một lời, hào phóng mà bước tới trước mặt của vương tọa.

Búng tay một tiếng, những vầng sáng đang trói buộc Natsuki lập tức biến mất. Và rồi, không đợi Natsuki kịp hoàn hồn, Ye Jian đã nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay phải nhỏ nhắn trắng nõn nà của Natsuki.

Giống như kỵ sĩ thời trung cổ đang tuyên thệ với nữ hoàng của mình, Ye Jian nắm lấy những đầu ngón tay của Natsuki, rồi cậu chậm rãi hạ mình xuống.

“... Natsuki-chan, có thể cho tôi một cơ hội không?”

“...!”
Giật mình, và nhìn thẳng vào mắt đối phương. Ngay khi ánh mắt của Natsuki chạm vào đôi mắt màu hổ phách của Ye Jian, sâu trong lòng cô, cô cảm thấy lòng mình rung mạnh.

Yêu dị, nhưng thuần khiết đến tận cùng. Đúng vậy, từ sâu trong đối mắt tựa như ánh ngân hà của ma vương đại nhân, Natsuki chỉ nhìn thấy tình cảm chân thành tha thiết thuần túy đến cực hạn.

Người này, không nói dối.

Chẳng hiểu vì sao, nhịp tim của Natsuki bắt đầu mất đi tiết tấu bình thường.

Bịch! Bịch!

Tiếng tim đập có thể nghe được rõ ràng bên tai, khiến Natsuki nhất thời không thể thốt ra lời từ chối.

“Tôi cũng đã biết từ sớm, rằng Natsuki-chan hiện giờ chỉ là thân thể ảo do ma lực tạo ra.”

“————”

Hai vai run lên. Bởi vì khiếp sợ, Natsuki không tự chủ được mà trừng to hai mắt.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng bây giờ, khi nghe Ye Jian nói thẳng, Natsuki vẫn cảm thấy mình bị xốc rất mạnh.

“Uh. Thân thể thật của Natsuki-chan, từ rất lâu trước kia, hẳn cũng đã bắt đầu cô độc mà chìm vào giấc ngủ say trong Prison Barrier, đúng không? Từ đầu đến cuối vẫn chưa bao giờ tỉnh lại, chỉ vĩnh viễn ngủ say trong bóng tối cô độc và lạnh lẽo. Như cái giá phải trả cho việc nhận được sức mạnh từ ác ma, thứ Natsuki-chan phải bỏ ra là thời gian, phải vĩnh viễn trông coi nhà ngục trong mộng đó, đến chết mới thôi.”

“Ngươi ——”

Tại sao, tại sao ngươi lại biết? Tại sao? Tại sao phải đem những lời này đều nói ra?

Vô cùng bối rối và hỗn loạn, Natsuki muốn lên tiếng chất vấn, thế nhưng khi mở miệng ra, cô chợt phát hiện là mình không thể thốt ra được một chữ nào.

“... Natsuki-chan, có thể cho tôi một cơ hội được không? Một cơ hội để kéo cô ra khỏi sự cô độc và bóng tối?”

Khi Ye Jian cầm chặt tay của nữ phù thủy và nói ra lời tỏ tình này, trái tim của Kūgeki no Majo, trái tim đã bị đóng băng từ rất lâu bỗng dần nóng lên vì cảm xúc kịch liệt đang trào dâng từ đáy lòng.

Bịch! Bịch! Bịch!

Rõ ràng và mạnh mẽ hơn bất kỳ lúc nào khác, cũng kịch liệt hơn và cũng nhanh chóng hơn so với bất cứ thời điểm nào; Đôi mắt màu xanh thẳm của nữ phù thủy tựa như sông băng bị hòa tan, nổi lên những gợn sóng lóng lánh.

Cơ thể thoạt trông mềm mại và nhỏ nhắn cũng vào thời điểm này mà trở nên căng cứng. Đây là sự khẩn trương, sự khẩn trương không biết tên, một phản ứng tự nhiên khi mà phòng tuyến cuối cùng trong tim bị công phá.

Bất quá, đều không trọng yếu. Bất luận cơ thể có phản ứng gì, điều duy nhất mà nữ phù thủy có thể làm được cũng chỉ có kinh ngạc mà nhìn không chớp mắt vào đôi mắt màu hổ phách kia. Vào sâu, tiếp tục vào sâu, sâu bên trong vòng xoáy ngân hà màu bạc, nữ phù thủy nhìn thấy ————

“Tại... Sao?”

Ma xui quỷ khiến, Natsuki trong cơn thất thần, đã nỉ non với thiếu niên.

“Tại sao? Vì Natsuki-chan là người quan trọng nhất của ta, của Ye Jian.” Giọng nói kiên định, dứt khoát và thuần túy đến tận cùng vang lên trong biển ý thức của Natsuki.

Bàn tay nhỏ bé, theo bản năng mà siết lại, như muốn níu kéo điều gì đó. Mê mang và hỗn loạn, vào thời khắc này dường như đều trở nên phân minh và rõ ràng.

Đôi mắt của nữ phù thủy lại một lần nữa bắn ra vẻ cơ trí, gương mặt tinh xảo như yêu tinh lộ ra, không phải là sự vui sướng và hạnh phúc, mà là sự thống khổ và đắng chát tới không ngờ.

Lời nguyền của ma nữ.

Như cái giá phải trả cho ác ma, ngục giam cực ác này chính là lời nguyền cô không bao giờ có thể tự cởi bỏ. Majo (ma nữ), ở bất kỳ nơi nào và bất kỳ thời điểm nào, cũng luôn là tượng trưng của điềm xấu. Nếu như có thể được cứu vớt dễ như vậy, vậy nó còn bị gọi là điềm xấu sao? Nếu được lựa chọn, ai lại muốn bước lên con đường này.

Dường như hiểu được tiếng lòng của Natsuki, đôi mắt màu hổ phách của ma vương lóe lên một tia sáng. Ngay lập tức, thiếu niên đứng dậy, và trong vẻ mặt kinh nghi của Natsuki, hai môi chạm vào nhau.

Trước đó cũng đã xảy ra rất nhiều lần, thế nhưng lần này, lại hoàn toàn không giống. Ma vương, sau khi giải phóng tình cảm thật, đã trở nên điên cuồng chưa từng có.

Convert by: Strauss