Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 217: Kẻ phản bội của tộc Bóng Đêm


Lời của người phụ nữ không liên quan gì đến nhiệm vụ trước mắt nhưng vẫn khiến Bologo ngạc nhiên. Từ miệng của Sore, hắn biết tộc Bóng Đêm đã biến mất khỏi lịch sử từ lâu, nhưng bỗng có một người phụ nữ của tộc Bóng Đêm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, lại còn nói định mua cục thịt kia về để nuôi người trong tộc.

“Người bạn đó của ngươi là ai?” Người phụ nữ hỏi lại.

“Cuộc đấu giá còn chưa kết thúc, biết đâu được lát nữa vẫn còn nhiều thứ mà ta không hiểu a”, Bologo trì hoãn.

Người phụ nữ nheo mắt với chút tức giận, nhưng ngay sau đó nàng lại mỉm cười đầy thoải mái, như thể không quan tâm đến điều đó.

"Ngươi muốn bán đứng bạn mình?"

Giọng Amy vang lên. Để không thu hút sự chú ý của người phụ nữ, ngay từ đầu cuộc trò chuyện, nàng đã cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình hết mức có thể.

Đương nhiên là Bologo không thể trả lời nàng nên chỉ có thể lắc đầu với một động tác rất nhỏ.

Bán?

Bologo cũng muốn bán Sore, nhưng vấn đề là cái tên Sore này có rất nhiều điểm đáng ngờ a.

Theo lời Sore, sau cuộc chiến Hừng Đông, đế chế Bóng Đêm vĩnh cửu của tộc Bóng Đêm hoàn toàn sụp đổ, hầu hết người trong tộc đều chết dưới ánh mặt trời. Một bộ phận rất nhỏ của tộc Bóng Đêm thì bị cầm tù và không thể đi đâu suốt đời, quốc vương Bóng Đêm bí ẩn nhất thì biến mất sau cuộc chiến.

Mặc dù có một cái kết tàn nhẫn như vậy, nhưng Sore, một lãnh chúa của tộc Bóng Đêm lại bị bỏ qua. Đáng lẽ ra với cái địa vị này của hắn, dù không bị phơi đến chết dưới ánh mặt trời thì hẳn cũng phải bị nhốt vào một nơi nào đó mới đúng.

Trên thực tế thì sao? Sore không những không chỉ sống khỏe ở Câu lạc bộ Kẻ bất tử mà còn ngày đêm hẹn hò, uống rượu và tổ chức đủ loại tiệc tùng quái đản...

Nếu nói câu lạc bộ kẻ bất tử kia là là một loại nhà tù đối với Sore, vậy thì Sore được đối xử cũng không khỏi quá tốt.

Qua tất cả các dấu hiệu, Bologo không thể không tự hỏi Sore đóng vai trò gì trong Cuộc chiến Hừng Đông.

Một vị tướng đã chiến đấu trên mặt trận tiền tuyến cho quốc vương Bóng Đêm?

Những vị tướng đó hẳn đã chết dưới ánh mặt trời từ lâu, rõ ràng Sore không phải là một trong số họ.

Vào lúc này, tất cả những gì Bologo có thể nghĩ đến là kẻ phản bội đâm sau lưng quốc vương Bóng Đêm.

Sore là người trong cuộc... Chẳng hiểu sao khi nhớ lại dáng vẻ vũ công hộp đêm của Sore khi xuất hiện, Bologo lại không hề ngạc nhiên vì điều đó.

Nếu tình huống là thật thì Sore chính là tội đồ của cả tộc Bóng Đêm. Một khi tên của Sore được nhắc đến trước mặt người phụ nữ thì không biết chừng cả hai sẽ phát sinh xung đột ngay bây giờ.

Về phần khi nào cuộc đấu giá kết thúc nói tên của Sore cho người phụ nữ.

Bologo nhìn xung quanh một lượt, những vị khách đang chìm trong cơn điên cuồng và không ngừng trả giá, dường như chỉ có Bologo mới biết được kết quả của cuộc đấu giá này.

À, đúng, còn cả người cộng sự đã mất liên lạc của hắn nữa mới đúng.

“Ngươi vẫn còn chưa ra giá?” Bologo hỏi.

Cuộc đấu giá cho Cục Thịt Dư Thừa đã tiến vào hồi kết. Là một kẻ bất tử, Bologo không để ý mấy, nhưng đối với những người khác, nó không thể nghi ngờ là một cơ hội để sống sót, vì thế rất nhiều người cắn răng chịu đựng để nâng giá.

"Ta không thích trả giá nhiều lần."

Người phụ nữ hời hợt nói. Bologo có thể cảm nhận được điều này, kể từ khi cả hai bắt đầu trò chuyện, nàng không còn nhìn lên bục cao nữa mà chỉ chăm chăm vào Bologo.

"Nhưng ngươi khiến ta cảm thấy có chút thú vị. Thời đại này làm bạn với tộc Bóng Đêm không dễ chút nào." Người phụ nữ nói đầy ẩn ý.

"Chỉ có thể nói rằng ta rất giỏi kết bạn, mọi người đều thích ta."

"Haha."

Nghe những lời của Bologo, người phụ nữ không nhịn nổi mà bật cười.

Bologo sẽ kết bạn? Rõ ràng là không, nếu hắn sẽ, thì vừa mới cả hai đáng lẽ phải đấu tay đôi trong việc tán tỉnh mới đúng, nhưng cái tên này hoàn toàn không hiểu được ám chỉ của người phụ nữ, mà thay vào đó lại tuân theo lý niệm của một chuyên gia và phân tích nàng.

"Nhìn xem, tất cả mọi người đều thích ta, ngay cả tộc Bóng Đêm cũng thế." Bologo nói.

Người phụ nữ ý của Bologo, nàng ngừng cười và lắc đầu.

"Thích của ta khác với thích mà ngươi nghĩ. Giống như việc ngươi nhìn thấy một con chó con ngộ nghĩnh ở ven đường, ta đối với ngươi cũng như vậy."

Vẻ mặt của người phụ nữ trở nên lạnh lùng. Phần báo giá đến hồi kết, khi người dẫn chương trình đếm ngược thời gian, người phụ nữ mới uyển chuyển giơ tay lên.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào nàng. Nàng chỉ vẫy tay một cái rồi thu lại, không ra giá, cũng không nói gì, chỉ làm một động tác đơn giản như thế. Mọi người đều tỏ vẻ nghi hoặc, thậm chí có người còn đoán thảm kịch sẽ xảy ra sau đó.

Chọc chủ nhà không phải là chuyện gì thú vị.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, người dẫn chương trình đập búa và hét lên đầy sung sướng.

"Xin chúc mừng, ngài đã chiếm được nó."

Người mua còn lại rất sửng sốt, hắn đã sẵn sàng dâng ra giá trị của mình, nhưng người dẫn chương trình lại rất dứt khoát đưa ra quyết định cuối cùng.

Không đợi người mua này phản bác bất cứ điều gì, người dẫn chương trình lại nói.

"Giá trị của nàng rất phi thường, ngươi không thể so sánh với nàng."

Giọng nói nghiêm nghị, không lẫn vào đâu được.

"Cho dù ngươi có dâng ra tất cả những gì mình có thì vẫn không thể sánh bằng."

Không cần bất kỳ đồng Mammon hay bất kỳ hành động nào, sự hiện diện của người phụ nữ ở đây tự nó đã là một biểu hiện của giá trị.

Những người khác trên khán đài đều hướng sự chú ý tới nơi này, họ cố gắng nhìn rõ người phụ nữ, nhưng người phụ nữ ấy hoàn toàn không quan tâm, vẫn nhìn chằm chằm Bologo như trước, điều này khiến những người khác không khỏi liếc về phía Bologo.

Họ lầm tưởng rằng cả hai đi cùng nhau, những lời xì xào không ngừng vang lên.

“Ta còn muốn mua một thứ khác.” Nàng nhìn Bologo và nói.

"Xin mời."

Người dẫn chương trình kính cẩn hỏi.

Đến lúc này người phụ nữ mới nhìn đi chỗ khác, quay về phía người dẫn chương trình trên bục cao.

"Ta muốn mua một thông tin."

"Ngài sẽ trả bằng cái gì?"

"Cũng là một thông tin."

Người dẫn chương trình im lặng. Hắn đeo một chiếc mặt nạ được viền bằng những sợi vàng nên không ai biết gương mặt ẩn sau đó.

"Thần sẽ đích thân gặp ngươi."

Người phụ nữ gật đầu, ánh mắt lại quay trở về. Mọi chuyện vừa rồi chỉ giống như một khúc nhạc đêm, người dẫn chương trình ngay lập tức lại tiếp tục cuộc đấu giá, như thể vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra.

“Vậy, tên của hắn.” Giọng người phụ nữ lạnh như băng.

"Ngươi đang cho ta thấy quyền lực của mình?"

Bologo không thèm quan tâm đến lời đe dọa của người phụ nữ.

"Thế vẫn chưa đủ?"

"Ta nói rồi, ta là một người mới."

“Người mới sẽ không tới đây.” Người phụ nữ đã có vẻ hơi chán.

"Ta không hiểu mọi thứ ở đây, nên quyền lực mà ngươi thể hiện ra cũng thế."

Bologo không quan tâm đến giọng điệu của người phụ nữ mà tiếp tục nói về bối cảnh mà hắn đã vẽ ra cho chính mình, "Chẳng lẽ ngươi có quan hệ rất tốt với người dẫn chương trình? Tức là người đang ám chỉ rằng chỉ cần nghe lời ngươi, ta cũng có thể đi cửa sau và kiếm một vài thứ ta muốn?"

Bologo mỉm cười, trợn mắt bốc phét.

"Ngươi không sợ chết?"

"Ta sẽ không chết."

“Về sức mạnh đứng đằng sau ngươi”, Bologo tiếp tục, “Ta làm việc cho một công ty có phúc lợi khá tốt, chắc hẳn không thua kém nhiều”.

Nghe câu trả lời trịnh trọng của Bologo, người phụ nữ đột nhiên hơi hoang mang. Nàng không thể hiểu tại sao Bologo lại bình tĩnh đến vậy, theo nàng thì chỉ có hai khả năng, hoặc là Bologo giống nàng, hoặc là mạnh hơn nàng rất nhiều, nhưng hiển nhiên Bologo chỉ là một Người Thăng Hoa yếu đến mức không thể yếu hơn.

Vậy thì chỉ còn một kết quả khác, Bologo là một kẻ ngốc, chỉ một kẻ ngốc mới có thể ngu đến vậy, và cũng chỉ có kẻ ngốc mới có thể giải thích những chuyện trước đó.

Ánh mắt của người phụ nữ chuyển từ cáu kỉnh sang nghi ngờ, sau đó là tò mò và thương hại.

Biểu cảm của Bologo vẫn như cũ, hắn trông như là một người bị liệt cơ mặt, ngay cả ánh mắt cũng không hề thay đổi, thứ thay đổi duy nhất là quầng sáng vàng lúc ẩn lúc hiện trong mắt hắn.

Người phụ nữ ôm trán. Lúc này nàng mới nhận ra rằng những việc mình vừa làm nhàm chán đến mức nào, rằng nàng thế mà lại lãng phí thời gian cho một người như Bologo.

"Quên đi, kiểu gì ngươi cũng sẽ nói."

Người phụ nữ không muốn tranh luận thêm. Đợi khi buổi đấu giá kết thúc, lúc đó nàng sẽ có nhiều cách để buộc Bologo phải nói tên của người đó ra.

"Ngươi có biết món đồ giá trị nhất trong buổi đấu giá này không?"

Thấy người phụ nữ im lặng, Bologo hỏi ngước lại.

“Không biết.” Người phụ nữ trả lời lấy lệ, nàng không muốn nói chuyện với Bologo nữa.

"Ta biết."

Thành thật mà nói, khí chất của Bologo thực sự khá hấp dẫn. Hắn vốn có một gương mặt đơ, điều này khiến hắn nói hay làm gì thì đều có vẻ cực kỳ nghiêm túc và tập trung như một chuyên gia.

Nhưng khi nghĩ đi nghĩ lại thì sẽ thấy rằng dường như có điều gì đó không ổn trong mỗi mắt xích. Giờ đây, người phụ nữ cũng đã cảm nhận được điều này, nàng cho rằng Bologo là một kẻ ngốc với bộ não có vấn đề, nhưng trông thái độ nghiêm túc kia thì có vẻ hắn không nói dối. Hắn thực sự biết vật phẩm giá trị nhất được đấu giá áp chót là gì.

"Biết không? Nói chuyện với một quý cô như thế này là rất thất bại."

Người phụ nữ lắc đầu, nàng cảm thấy Bologo là một gã có vấn đề về thần kinh, tất cả những điều bất thường chỉ là một cuộc nói chuyện chó ngáp phải ruồi của một tên ngốc.

"Nhưng ta thực sự biết."

"Vậy nói thử xem?"

Bologo không trả lời mà im lặng. Sự im lặng này kéo dài trong một thời gian dài, trong khoảng thời gian này, người dẫn chương trình bán được rất nhiều hàng hóa, vô số thứ kỳ cục không ngừng xuất hiện, nhưng cũng may là hầu hết chúng đều nằm trong tầm hiểu biết của Bologo, một vài cái hắn không nhận ra được thì Amy nhận ra.

Trình độ giả kim thuật của Amy phải nói là có teher nghiền nát Bologo, nàng giải thích những thứ này cho Bologo ngay trong đầu.

Những vũ khí giả kim mạnh mẽ, những Vật khế ước xảo trá, lại còn buôn cả người và những sản phẩm dị hợm đến từ Giáo hội Chân Lý. Tuy nhiên may mắn là chúng không kỳ dị như Cục Thịt Dư Thừa nên Bologo không cần phải nhờ đến người phụ nữ giải thích.

Nhưng cũng chính sau màn biểu diễn kỳ quặc này, Bologo đã có một hiểu biết hoàn toàn mới về mấy tên điên của Giáo hội Chân Lý.

Khi so sánh với nhau thì Bologo mới nhận ra rằng trong số họ, Taida đúng là không mắc bệnh nặng cho lắm.

Lúc này hắn mới hiểu tại sao Cục Trật tự lại cảm thấy rằng Taida rất an toàn và lý tính. Ông ta, người chỉ sử dụng con rối giả kim cho các thí nghiệm, đơn giản là dòng nước trong trong đám người mất trí này.

Đồng thời, điều này cũng khiến Bologo cảm thấy rằng có thể không cần thiết phải hoàn toàn thù địch với Taida, mọi thứ vẫn có thể hòa giải được.

Chỉ hi vọng Taida đừng làm ra chuyện gì đó điên rồ.

Đôi mắt của Bologo quét qua đám đông, hắn biết rằng Taida cũng nằm trong số đó.

Bầu không khí đã được người dẫn chương trình làm nóng, vật phẩm áp chót cũng sắp được mang ra, tấm màn màu đỏ tươi được che trên hộp vuông, giọng điệu đầy sôi động của người dẫn chương trình vang lên.

"Tiếp theo là vật phẩm áp chót của buổi đấu giá này..."

Hắn nói rồi đặt tay lên tấm màn.

"Trái tim bất diệt."

Bologo nói trước người dẫn chương trình. Giọng của hắn rất thấp, chỉ có người phụ nữ có thể nghe thấy. Thời điểm mà nàng nghe thấy, sắc mặt hơi thay đổi, ngay sau đó lại giãn lỏng, nàng cảm thấy Bologo đang nói bậy bạ.

"Thánh tích đến từ giáo phái Tinh Hủ."

Người dẫn chương trình vén màn lên và phát ra một giọng nói điếc tai.

"Trái tim bất diệt!"

Trên bục cao, mặc dù trái tim màu đỏ tươi đang được đóng băng trong thạch anh lạnh lẽo, nhưng những gợn sóng kỳ lạ vẫn tản ra từ đó, tác động đến nhịp tim và máu của mỗi người.