Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 218: Hỗn loạn bắt đầu


Trái tim đỏ tươi nằm tĩnh lặng trong lớp thạch anh trong suốt băng giá. Bề mặt pha lê tản ra ánh sáng lung linh như muốn phong ấn trái tim ở đó, nhưng dù vậy, màu đỏ tươi kia vẫn mang theo sức sống tràn đầy, khiến ai nhìn tim cũng đập dữ dội.

Ít nhất Bologo là như thế, và người phụ nữ bên cạnh hắn cũng như thế.

"Vậy mà lại... thật sự là trái tim bất diệt?"

Người phụ nữ bỏ đi dáng vẻ lười biếng trước đây, ngồi thẳng dậy, trong mắt nàng hiện lên vẻ phấn khích và bất an.

Những người khác cũng vậy, bầu không khí yên tĩnh không thể duy trì được nữa, tiếng xì xào ngày càng to dần cho đến khi hội trường tràn ngập tiếng ồn ào.

"Ngươi thế mà lại biết chuyện này? Rốt cuộc ngươi là ai?" Lần này, cuối cùng người phụ nữ cũng phải cẩn thận dò xét Bologo.

"Trong trường hợp này, câu hỏi kiểu này có ý nghĩa không?"

Bologo, đeo mặt nạ, đáp lại người phụ nữ bằng chính lời của nàng.

Người phụ nữ nở một nụ cười nhạo và nắm chặt tay. Đã lâu lắm rồi nàng mới cảm nhận được cơn cáu kỉnh và giận dữ bắt nguồn từ ai đó.

Người dẫn chương trình đã bắt đầu giới thiệu Trái tim bất diệt, lời giới thiệu của hắn không dài, chỉ đề cập rằng đây là thánh tích của giáo phái Tinh Hủ và nó có thể sản sinh ra dòng máu vĩnh sinh.

"Nếu nó được cấy vào cơ thể người… nào mọi người cùng tưởng tượng xem có chuyện gì sẽ xảy ra."

Người dẫn chương trình nói một cách thần bí, nhưng không hề trì hoãn quá lâu mà thẳng thắn hét lên.

"Cơ thể bất tử!"

Sau tiếng hét, khán đài lại im lặng, sau đó là những lời thì thầm thậm chí còn điên cuồng hơn trước.

Bất tử.

Thoát khỏi cơ thể phàm tục yếu đuối và sở hữu một cơ thể bất tử, đây là sức mạnh mà biết bao người mơ ước, giờ đây nó đang được đặt ngay trên một bục cao và bán dưới dạng hàng hóa.

"Ngươi không hứng thú với thứ này? Nhỡ đâu nó sẽ giải thoát ngươi khỏi lời nguyền của ánh mặt trời." Bologo nhỏ giọng cám dỗ.

"Sức mạnh có cái giá của nó."

Người phụ nữ rõ ràng là biết rất nhiều, biết cả sự xảo quyệt của ma quỷ. Đối với trái tim bất diệt, trong mắt nàng không hề có chút cuồng nhiệt, duy chỉ có lý trí và lo lắng.

"Còn ngươi? Ngươi không quan tâm đến bất tử sao?"

Đến lượt người phụ nữ hỏi Bologo. Nàng không quan tâm đến trái tim bất diệt bởi vì biết cái giá của nó, nhưng còn Bologo thì sao? Một người bình thường như Bologo thì dù biết được nó có cái giá hẳn vẫn sẽ không do dự chứ, tại sao hắn lại tỏ vẻ không mấy quan tâm?

"Không quan tâm, dù sao thì ta cũng sẽ không chết."

"Ngươi thật tự tin a."

Người phụ nữ bắt đầu cảm thấy Bologo là một người thú vị, đây là lần đầu tiên nàng gặp một kẻ quái đản như vậy trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình.

Nàng cảm thấy hứng thú với Bologo, nhưng tiếc là Bologo sắp chết, người phụ nữ không có ý kiến gì về chuỵen này. Chỉ cần sống đủ lâu, luôn có thể gặp một vài người thú vị, vì vậy những người như Bologo không phải là quá hiếm trong mắt nàng.

Bologo thì mải mê nghĩ về một chuyện khác trong đầu. Giờ Palmer đã mất tích, chỉ còn mình hắn làm nhiệm vụ. Có rất nhiều người trong hội trường, ngay cả khi Bologo là một kẻ bất tử thì hắn cũng không thể chống lại tất cả.

Vì lý do này, Bologo định thử lợi dụng người phụ nữ bên cạnh. Là người của tộc Bóng Đêm, hẳn nàng sẽ rất mạnh, nếu có thể khiến nàng thèm khát trái tim bất diệt thì sẽ có thể gây ra hỗn loạn.

Tuy nhiên, đáng ngạc nhiên là người phụ nữ có vẻ biết điều gì đó mà hắn không biết đến, vậy nên nàng mới không bị cám dỗ của trái tim bất diệt, chuyện này khiến Bologo cảm thấy hơi đau đầu.

Bầu không khí của hội trường trở nên điên cuồng, mọi người hò hét và liên tục tăng giá, khi Bologo đang cố nghĩ xem nên làm gì thì lời của người phụ nữ như khiến hắn chìm sâu vào trong biển băng.

"Người bạn kia của ngươi là Sore Villelis đúng không."

Bologo ngẩn người, còn người phụ nữ thì cúi thấp người và nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng không giống với bầu không khí mập mờ lúc trước, Bologo có thể cảm nhận rõ sát khí đến từ người phụ nữ.

Rõ ràng, nàng và Sore là kẻ thù của nhau.

"Kể từ sau Phán xét Hừng Đông, một phần của tộc Bóng Đêm đã bị giam cầm tại Vùng đất Đêm Tối Vĩnh Hằng, phần còn lại nằm dưới sự cai trị của ta... Ta không thể nghĩ ra ai khác không nằm trong hai phần này ngoài kẻ phản bội Sore, chứ đừng nói đến mùi máu lại thuần khiết đến vậy."

Con ngươi đỏ tươi sáng lên một chút, sát khí như hóa thành thực thể, chậm rãi cứa vào dây thần kinh của Bologo.

"Muốn đánh nhau? Ngay tại đây?"

Giọng điệu của Bologo không hề dao động. Con rắn màu bạc đã trườn lên cổ tay và biến thành một con dao găm sắc bén, nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn trông như đã sẵn sàng đánh một trận với người phụ nữ.

Khi sát khí lên đến đỉnh điểm, người phụ nữ mỉm cười, cơn tức giận bỗng tan biến.

"Một ngày nào đó, ta sẽ tự tay giết chết Sore, đem hắn ra phơi nắng liên tục bảy ngày bảy đêm, từ sáng đến tối."

"Còn ngươi?"

Người phụ nữ dường như biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nàng đứng dậy định bỏ đi, nhưng lại quay lại nói với Bologo trước khi rời khỏi, "Ngươi sẽ chết ở đây".

"Đám mất trí này không biết mình đang cướp thứ gì đâu."

Nhìn vào trái tim trên bục cao, người phụ nữ lẩm bẩm một mình,

"Ngươi là ai?" Bologo đặt câu hỏi.

"Người sắp chết không xứng được biết tên của ta", người phụ nữ nói.

“Vì ta sắp chết, nên biết trước khi chết cũng có sao đâu, phải không?” Bologo hỏi ngược lại, “Người chết sẽ giữ bí mật”.

"Olivia.

Olivia Villelis."

Im lặng một lúc, người phụ nữ đột nhiên nói ra tên của mình, sau đó vươn tay, móng tay sắc bén xẹt qua cổ Bologo, tốc độ rất nhanh, tựa như một cơn gió nhẹ lướt qua.

Khi mà Bologo cảm thấy cơn đau đến muộn thì một đường chỉ đỏ đã kéo dài ra, vết thương tuy không sâu nhưng chảy rất nhiều máu.

Olivia lấy ra một cái lọ và nhỏ máu đang chảy trên móng tay mình xuống.

Trong suốt quá trình, Bologo đứng ì ra tại chỗ, không phải hắn không muốn chống cự mà là không thể động đậy nổi, Aether vô hình trói chặt cơ thể hắn, gông cùm nặng nề khóa cứng tứ chi.

Cho đến khi Olivia lấy xong máu, cám giác bị trói này mới biến mất, mồ hôi lạnh thấm ướt áo Bologo, người phụ nữ này mạnh hơn hắn tưởng rất nhiều.

Nàng đã như này rồi, vậy Sore thì sao?

Thật sự rất khó để Bologo liên tưởng một người đàn ông cơ bắp thích múa cột với một cường giả của gia tộc Bóng Đêm cổ xưa và bí ẩn.

Thế giới này quá hoang đường.

"Vậy còn tên của ngươi, tên quái dị?"

Olivia cất cái lọ đựng máu đi, nhìn Bologo đang ngượng ngùng và mỉm cười.

"Tên của người sắp chết có còn quan trọng không?"

Bologo đáp lại với dáng vẻ cười cợt. Hắn có thể không đánh lại Olivia, nhưng hiển nhiên là trong tranh luận bằng lời thì nàng còn thua xa.

Olivia nhìn kẻ quái dị trước mặt, hắn thật là kỳ lạ, ngay cả trong tình huống như này, hắn vẫn trông không hề sợ hãi.

Một người như vậy lại có liên quan đến Sore...

Nhớ lại bộ dạng của Sore trong quá khứ, Olivia cảm thấy không phải là không thể, tính cách kỳ quái của người đàn ông này ngược lại khá hợp với tên Sore kia.

"Vậy còn ai muốn ra giá nữa không?"

Người dẫn chương trình hét lên từ bục cao. Cuộc đấu giá cho Trái tim bất diệt đã đến hồi kết thúc, trên bục cao khắp nơi là máu và xác chết.

Cuối cùng, vô số người bắt đầu dâng giá trị của mình ra, có người chặt đứt cánh tay, có người dâng tự do, mọi người cạnh tranh lẫn nhau, với cái giá càng ngày càng đau đớn giáng xuống chính mình.

Từng vũng máu chảy đẫm dưới chân người dẫn chương trình, trong cơn tuyệt vọng lan tràn, hắn tiếp tục hét lên.

Lần này không có ai trả lời, tất cả mọi người đều đã cạn sạch giá trị, người dẫn chương trình nhìn khán đài im lặng, trong lòng có hơi thất vọng, hắn đã nghĩ cảnh tượng sẽ càng trở nên điên cuồng.

"Vậy thì... nó thuộc về ngươi."

Người dẫn chương trình công bố người chiến thắng cuối cùng.

Một người đàn ông bị mất một mắt, một tay và hai chân, chỉ có thể bò trên vũng máu một cách khó khăn, đồng thời hắn cũng đã mất đi năm mươi năm tuổi thọ của mình, cơ thể già nua, ốm yếu, động tác vô cùng chậm chạp.

Nhưng tất cả đều xứng đáng, chỉ cần có được trái tim đó, mọi thứ hắn đã trả sẽ được lấy lại.

Với chút sức lực cuối cùng, người đàn ông giơ tay lên, chỉ một giây trước khi hắn chuẩn bị chạm vào trái tim kia, cánh tay của hắn bỗng rủ xuống, máu trào ra từ cơ thể ốm yếu, biến thành một cái xác không còn chút máu.

"Chà... có vẻ như người mua này đã chết, vậy còn ai muốn ra giá không?"

Người dẫn chương trình lại trở nên hưng phấn, ánh mắt của vài người còn lại trên bục cao cũng sáng lên, chuẩn bị tranh giành lần nữa.

Đúng lúc này, một tiếng rì rầm quỷ dị và kìm nén vang lên, phát ra từ mọi hướng.

Trong nháy mắt, cơn điên loạn đến tột cùng giáng xuống nơi này, mọi người đều tinh tường nhận ra có thứ gì đó quái dị mà điên cuồng đang đến, lúc này ngay cả người dẫn chương trình cũng ngừng cười.

Aether tăng vọt ngay lập tức, ngay cả khi bị áp chế bởi miền ảo, quầng sáng vàng trong mắt Bologo vẫn chói lóa, những người khác trong hội trường cũng vậy, tất cả thi nhau bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Olivia hiển nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, nàng nhìn Bologo với vẻ thương tiếc. Nếu không thì đưa tên này về, có vẻ khá thú vị.

"Cuối cùng, ta sẽ dạy cho ngươi một nguyên tắc. Tốt hơn là đừng bao giờ nói chuyện với người phụ nữ bằng ánh mắt như vậy."

Olivia không thèm quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo bởi nàng hoàn toàn có khả năng chạy trốn.

"Tại sao?"

Bologo cũng nhận thấy sức mạnh quỷ dị kia nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

“Cách ngươi nhìn sẽ khiến ta nghi ngờ sự quyến rũ của mình”, Olivia nói, “Cách ngươi nhìn ta như nhìn một con khỉ trong sở thú”.

Hình bóng của nàng bắt đầu mờ đi, rồi sau đó biến mất trong không khí.

Bologo thử tìm kiếm dấu vết của Olivia, nhưng nàng đã biến mất y như cách nàng đến.

Nỗi căng thẳng trong lòng càng lúc càng rõ ràng, Bologo đoán rằng chuyện xảy ra bây giờ chính là cái chết mà Olivia đã nói.

Trong tích tắc, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, cả khán đài rung chuyển.

Cảm giác căng thẳng trong lòng Bologo đã nguôi ngoai đi rất nhiều, hẳn là Palmer đã cho nổ bom, tuy rằng vẫn đang trong tình trạng mất liên lạc, nhưng người cộng sự này của hắn vẫn khá đáng tin cậy vào thời điểm chí mạng như này.

Máy phát tín hiệu đã được Bologo đặt vào trong tường vào sớm. Không biết cảm giác quỷ dị này đến từ đâu, nhưng hội trường đã hỗn loạn, chỉ cần hợp tác với Palmer và phá hủy nó là được.

Khói và bụi bốc lên do vụ nổ lan tràn khắp hành lang, bay đến tận hội trường.

Bộ giáp sắt kiên cố đã được hình thành ngay dưới áo, Bologo đã sẵn sàng chiến đấu, nhìn khói lửa với sự háo hức, chờ đợi màn ra mắt tỏa sáng của Palmer.

Nhưng tiếng cười hoang dại của tên cướp không đến như mong đợi, thay vào đó là tiếng ồn chứa đựng sự điên loạn ngày càng rõ ràng hơn, cũng như một mùi máu đặc quánh không gì sánh được tràn ngập trong không khí.

Sau khi khói và bụi tan đi, các hiệp sĩ xuất hiện trước hành lang trong trang phục áo giáp sắt, tất cả đều im lặng và chặn mọi lối ra của hội trường.

Tiếng da thịt bị xé rách vang lên, Bologo lần theo âm thanh đó thì thấy người dẫn chương trình đã biến thành một cái xác không đầu, cái đầu lăn khỏi bục cao và rơi xuống chân người đàn ông, người mà mặc một chiếc áo choàng đỏ như máu.

"À... bọn ta đến đón ngài."

Latis không quan tâm đến cái đầu dưới chân mình mà chỉ nhìn chằm chằm vào trái tim bị phong ấn trong lớp thạch anh với vẻ mặt điên cuồng.

Sau cơn cuồng nhiệt qua đi, hắn nhìn mọi người trên khán đài một cách thờ ơ và ra lệnh.

"Dâng hiến chúng cho mẹ."

Các hiệp sĩ trầm mặc thi nhau nhảy lên, vung thanh kiếm nặng trĩu của họ và bổ xuống.