Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 223: Thiên tài


Cả hai đều rơi vào thế bế tắc, Palmer không có khả năng đánh bại Olivia, nhưng may mắn là bản thân Olivia cũng bị hạn chế.

Kể từ sau cuộc chiến Hừng Đông, một số gia tộc siêu phàm đã lập khế ước với tộc Bóng Đêm, mỗi thành viên của Bóng Đêm sống sót sẽ không chỉ bị nhốt trong vùng đất Đêm Tối Vĩnh Hằng mà còn bị hạn chế bởi khế ước, không thể trực tiếp tấn công họ.

Học phái Khế Ước đúng là khiến người ta vừa yêu vừa ghét. Nó đã sinh ra nhiều giáo phái tin thờ vào ma quỷ, nhưng đồng thời cũng dùng quyền năng mạnh mẽ này để ràng buộc nhiều người có lập trường khác nhau duy trì một nền hòa bình trên mặt ngoài.

Khế ước không phải là tuyệt đối, thứ này không thể hạn chế hoàn toàn hành động của Olivia, nhưng chắc chắn rằng một khi nó bị phá vỡ, một đợt tấn công mới sẽ giáng xuống tộc Bóng Đêm.

Olivia biết rất rõ về tình hình hiện tại của tộc Bóng Đêm. Những kẻ đang kéo dài hơi tàn như họ tốt nhất là nên giữ im lặng, không khiến ai để mắt tới.

Máu thịt vẫn đang không ngừng phát triển, nó đã bắt đầu tự tiến hóa, máu thịt trộn lẫn với các đốt xương, trông như một đôi tay buông thõng xuống từ đỉnh đầu, với hàm răng và móng vuốt ngoác ra.

Olivia hít thở sâu. Nếu như bình thường thì nàng sẽ chẳng thèm để ý đến những quy tắc này, thậm chí sẽ phá vỡ cả khế ước để chặt đầu Palmer mà không chút do dự.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, Olivia rất rõ sứ mệnh mình gánh trên vai, nàng đã chạy đây chạy đó suốt mấy chục năm vì sứ mệnh này, nên cho dù có thế nào đi chăng nữa thì nó tuyệt đối không được kết thúc ở đây.

"Nghĩ xong chưa? Nếu cứ tiếp tục như thế thì ai cũng coi như xong."

Palmer nhắc nhở. Trông hắn có vẻ thư thái, nhưng lớp vải dưới chiếc mũ trùm đầu màu đen đã ướt đẫm mồ hôi.

Thật là xui xẻo, trên thế giới này đã chẳng còn mấy tộc Bóng Đêm, vậy mà mình lại gặp được hẳn một người ở cái nơi ma quái này, đúng là vô cùng xui xẻo.

Mối thù giữ nhà Krex và tộc Bóng Đêm có thể coi là không đội trời chung, chỉ có cái tên không tim không phổi như Sore mới không thèm đoái hoài đến điều đó.

Palmer không tin mấy lời của mình có thể ảnh hưởng đến người phụ nữ trước mặt. Điều mà hắn muốn là trì hoãn thời gian, nếu trì hoãn được một lúc, biết đâu vận may của hắn sẽ đến? Chẳng hạn như một đám đàn ông cơ bắp lao xuống từ trên trời và băm nát người phụ nữ trước mặt này thành thịt vụn.

Hắn chậm rãi di chuyển, cố gắng hết sức để giữ mình tránh xa khu vực gần cánh cổng, nhưng chuyển dộng nhỏ bé này lại không thể thoát khỏi tầm nhìn của người phụ nữ. Nàng không nghĩ nữa, làn khói đen tan đi, rồi ngưng tụ ngay cạnh Palmer.

Olivia không hề giấu giếm hành động của mình, nhưng Palmer lại không thể phản kháng nổi bởi vì Olivia quá nhanh. Một con dao găm sắc bén xuất hiện ngay trước mặt, chỉ thẳng vào mình, nàng có thể lập tức cứa đứt cổ mình nếu có gì đó khác lạ.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ có máu thịt tiếp tục sinh sôi, trong nháy mắt bao phủ phần lớn, biến bóng tối nơi đây thành một cái động đỏ tươi.

Palmer cảm thấy mình đã xong, nhưng người phụ nữ trước mặt hắn lại nói.

"Ngươi đang làm gì ở đây?"

Olivia nghiêng đầu, chỉ vào đống thiết bị được gắn trên khắp cổng, "Ngươi định nổ tung miền ảo?"

"Đúng là người trong nghề có khác! Đây là Thiết bị Đánh Sập Miền Ảo. Chỉ cần ta nhấn công tắc là nó có thể nổ một lỗ trong miền ảo và phá vỡ sự khép kín ở nơi đây." Palmer hỏi gì trả lời nấy.

"Ngươi còn biết cả về miền ảo?"

Olivia hơi ngạc nhiên, không ngờ một tên quái đản như Palmer lại hiểu được mấy thứ như này. Nghe cứ như kiểu một con khỉ biết vẽ, thật khó tưởng tượng mấy người thầy kia đã phải nỗ lực như thế nào mới có thể giúp Palmer học được những thứ này.

"Không hiểu nhiều lắm. Chỉ là từ nhỏ đã nghiên cứu cách thoát khỏi miền ảo của Cao nguyên Nguồn Gió, nên ta khá am hiểu việc phá hỏng nó."

Ánh mắt của Palmer hiện lên một tia oán hận, có vẻ như cuộc chạy trốn thời thơ ấu của hắn đều kết thúc trong thất bại.

"Vậy nên... ai làm việc nấy, ok?"

Palmer đột nhiên giơ tay lên, ánh mắt đăm chiêu, giọng điệu cứng rắn.

"Ngươi nói đúng, đây là một cái bẫy của Cục Trật tự, nhưng nó không nhằm vào ngươi. Ngươi có thể lặng lẽ rời đi, nhưng nếu ngươi chọn làm gì đó với ta..."

Liếc về phía cánh cổng qua khóe mắt, Palmer uy hiếp.

"Ta có thể chết, nhưng chắc chắn ta sẽ kịp cho nổ tung cánh cổng và phá hỏng miền ảo trước khi chết. Đoán thử xem đằng sau cánh cổng là gì? Đoán đúng sẽ nhận được món quà bất ngờ nha."

Olivia quan sát người đàn ông trước mặt mình. Nàng đột nhiên đến gần Palmer với hơi thở quyến rũ và vuốt ve má Palmer.

"Được rồi, hòa bình."

Olivia đồng ý hợp tác với Palmer, nhưng Palmer lại không hề thở phào nhẹ nhõm vì người phụ nữ này trông như sắp cắn mình.

Palmer không ngại bị một người phụ nữ lạ cắn một phát, nhưng nếu là tộc Bóng Đêm thì thôi đi, nàng sẽ rút cạn máu của mình.

"Chúng ta có thể hợp tác."

Nghe thấy thế, Palmer thở dài một hơi, nhưng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

“Cục Trật tự các ngươi đang định làm gì?” Olivia thăm dò thêm thông tin.

"Làm sao mà biết được, ta chỉ là một nhân viên Thực Địa cơ sở a."

Hiếm khi mà Palmer lại giữ bí mật hơn thay vì trực tiếp đầu hàng kẻ địch.

"Ngươi chắc chắn?"

Olivia cười khẽ, nhe nanh, cặp đồng tử màu hồng ngọc phản chiếu gương mặt của Palmer, nó bắt đầu uốn éo như mặt nước lăn tăn dưới cái nhìn của nàng.

Ít ai có thể cưỡng lại sức hút của Olivia, và chỉ cần thêm một vài thao tác tác là nàng có thể điều khiển Palmer.

Đây là một trong những thiên phú của tộc Bóng Đêm, những con quái vật bất tử này có sức quyến rũ mạnh mẽ, kẻ bị mê hoặc sẽ đắm chìm trong vẻ đẹp mê muội, thậm chí mất đi nhận thức về cơ thể của mình.

Chuyện này thường xảy ra, trước khi ăn tộc Bóng Đêm sẽ đùa giỡn với con mồi như thế này, như một liều thuốc an thần cực mạnh, để chúng quên đi cảm giác đau đớn khi bị hút máu.

"Đợi một chút, tự chủ đi."

Rõ ràng, khả năng mê hoặc này vô dụng với Palmer. Hắn nhanh chóng đưa tay lên và cố gắng đẩy Olivia ra, giữ khoảng cách an toàn với nàng.

Cuộc đấu tranh sinh tử ngay vừa rồi không còn nữa mà trở nên có phần hài hước.

Olivia nhìn Palmer với vẻ nghi ngờ, thì bắt gặp Palmer nhìn nàng với ánh mắt kỳ dị, như thể nàng là một con đười ươi cái trong vườn bách thú, còn hắn là một vị khách du lịch.

Đây là lần thứ hai chuyện này xảy ra trong ngày hôm nay, Olivia đã thực sự bắt đầu nghi ngờ về sự quyến rũ của chính mình.

Có thể là mình đã già và không thể bắt kịp với sự tiến bộ của thời đại này?

"Ta có vị hôn thê."

Palmer duỗi thẳng cổ áo bằng cả hai tay và nói một cách rất phong độ.

"Mặc dù dáng người của nàng không bằng ngươi, tính tình cũng không bằng ngươi, nhưng dù sao nàng cũng là vị hôn thê của ta."

Chống lại sự cám dỗ của Olivia, hắn tỏ ra tự hào, nhưng mắt Olivia lại dán chặt vào tay Palmer.

Đôi mắt đỏ rực lộ ra đầy sát khí, đến mức như sắp rỉ máu.

Palmer không cầm kíp nổ trên tay mà là một khối vải đen. Nhận thấy ánh mắt của Olivia, Palmer nhanh chóng giải thích.

"Không, ta không phải biến thái, đây là mũ trùm khẩn cấp của ta!"

Palmer nhanh chóng cất đôi tất đen đi. Trên người hắn thường xuyên đem theo những thứ kỳ quái như này, khi chiếc mũ trùm màu đen bị hỏng, hắn sẽ bịt tất đen che trước mặt. Trong trường hợp khẩn cấp, hắn thậm chí còn nhặt một vài cái túi rác và bọc thẳng vào đầu.

"Ngươi dám lừa ta!"

Olivia gầm lên, thứ nàng quan tâm không phải là chiếc tất đen mà là Palmer hoàn toàn không có kíp nổ.

"Hả? Vậy sao?"

Palmer tỏ vẻ vô hại. Olivia còn chưa kịp vung con dao găm kia thì một làn sóng Aether mạnh khác đã được giải phóng, kéo dài từ cánh cổng.

Ánh sáng chói lòa thắp sáng cánh cổng, tiếng nổ ầm ầm nuốt chửng hai người trong tích tắc.

Ngay từ đầu đã không có ngòi nổ, đối mặt với chính kẻ địch mạnh hơn mình rất nhiều, việc đối phương chặt đứt cánh tay và cướp lấy ngòi nổ rất có thể sẽ xảy ra, ngoài ra những thiết bị này còn cần một khoảng thời gian nhất định để kích hoạt.

Vì lý do an toàn, Palmer đã cài đặt Thiết bị Đánh Sập Miền Ảo thành kích nổ theo thời gian, tất cả những điều vô nghĩa vừa rồi chỉ để trì hoãn thời gian.

Palmer cho rằng mình là một thiên tài, nhưng nếu có thể thì hắn hy vọng rằng những mắt xích phản ánh sự thiên tài của hắn càng ít càng tốt.

Ngoài tác động của vụ nổ ở cấp độ vật lý, Aether còn gầm rú lao ra mọi hướng, máu thịt đang lan ra bỗng khô héo và vỡ vụn, thậm chí toàn bộ tòa nhà cũng bị bao phủ bởi các vết nứt và bắt đầu sụp đổ.

Một cơn gió bất chợt nổi lên trong sự hỗn loạn. Palmer nghiến răng, cưỡi theo cơn gió rít từ vụ nổ mà bay lên, khói đen xung quanh hắn không ngừng tụ lại, rồi tán loạn, đôi mắt đỏ tươi kia của Olivia không ngừng nhấp nháy.

Nàng như một bóng ma đuổi theo máu. Ngay khi nàng chuẩn bị chạm vào Palmer thì một tảng đá bao phủ bởi máu thịt đỏ tươi bỗng rơi xuống từ trên đỉnh đầu.

Đống máu thịt không biết nguy hiểm là gì, chúng sẽ chỉ tuân theo bản năng kiếm ăn, vươn những chiếc xúc tu đỏ tươi về phía Olivia. Đòn tấn công của Olivia vì thế mà bị gián đoạn, nàng chớp mắt vài cái, tất cả máu thịt xung quanh đều tan rã, thậm chí cả tảng đá cũng xuất hiện vô số vết nứt.

Lại tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng như thể số mệnh đang che chở cho Palmer, vô số tảng đá này liên tiếp rơi xuống, cản đường Olivia. Rất lâu rồi nàng mới cảm thấy uất ức như thế này, nhưng khiến nàng càng tức giận hơn là tiếng cười đắc chí kia của Palmer ở phía bên kia làn khói.

"Ngày may mắn!"

Palmer hét lên.

Quá trình sụp đổ kết thúc rất nhanh. Palmer đứng ở nơi mà hắn đến lúc đầu, còn Olivia thì đứng trong đống đổ nát, phía sau là cánh cổng đã bị nổ tung. Phía sau cánh cửa bỗng có một làn sương mù cực độc tràn vào các bậc thang như thủy triều cùng với ánh sáng mờ ảo.

"Tạm biệt, anh bạn."

Palmer dựa vào tường và nói lớn.

Olivia nhìn chằm chằm vào Palmer. Hắn nói đúng, đã đến lúc mình phải đi, sau khi biển sương mù xuất hiện là một lượng lớn phản ứng Aether, đám quái vật của Cục Trật tự đang lao nhanh tới đây.

Nếu là những người khác, Olivia còn có thể đối phó, nhưng Cục Trật tự thì khác, họ là chúa tể ở đây.

"Ngươi là ai?"

Olivia hỏi lại. Nàng đã ghi nhớ máu của Palmer, y như cách nàng đã nhớ máu của Bologo trước đó.

"Bologo!"

Palmer dõng dạc trả lời mà không chút do dự.

"Bologo Krex."

(thanh niên Palmer này mắc dại vc =)))