Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 238: Nguy hiểm chồng chất


Theo quy định của Cục Trật tự, thì Bologo, với tư cách là một Người Thăng Hoa, khi thực hiện nhiệm vụ phần đa sẽ chỉ gặp phải kẻ địch cùng cấp. Chỉ có một vài trường hợp hiếm hoi sẽ gặp phải kẻ địch là Nguyện Cầu Giả, còn về Phụ Quyền Giả thì tỷ lệ sẽ rất thấp.

Hiển nhiên là nhiệm vụ hôm nay không đáp ứng được quy định này, đừng nói là Nguyện Cầu Giả, thậm chí là Phụ Quyền Giả đã xuất hiện tận mấy người.

Chuyên gia có thể xử lý được những việc lắt léo, nhưng không có nghĩa là họ có thể xử lý được những việc vượt quá khả năng của mình, bởi vì nếu vậy thì mọi người không cần đến chuyên gia, mà là một vị cứu tinh.

Bologo là một vị cứu tinh ư? Ngay cả khi hắn nghĩ rằng mình là một vị cứu tinh thì đáng tiếc là hắn tạm không có khả năng trở thành một vị cứu tinh ngay lúc này.

Hai bóng người chạy như điên trong hành lang sâu thẳm. Giờ đây Bologo thật sự có cảm giác mình như đang cướp ngân hàng, trong tay ôm Trái tim bất diệt, cảm giác điên loạn ấy đang ấp ủ ngay trong lồng ngực mình.

Có một lớp bình chứa giữa Bologo và nó, nhưng Bologo vẫn có thể cảm nhận được Trái tim bất diệt đang không ngừng kêu gọi đống rễ và chồi rữa xung quanh, như thể nó tồn tại một ý thức nhất định nào đó.

Con đường phía sau sụp đổ và đổ vỡ, vô số nụ đỏ tươi đang trồi ra từ các bức tường xung quanh. Palmer ban đầu còn có thể hét lên vài tiếng, nhưng bây giờ, hắn không còn sức lực để tạo ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ có thể cắm đầu chạy trốn cùng Bologo.

Lúc đến thì rất nhanh, bởi vì Bologo có thể cảm nhận được dao động của Trái Tim Bất Diệt, nhưng bây giờ thì khác, Trái Tim Bất Diệt ở trong tay hắn, mê cung này thì lại rất phức tạp và quanh co, hai người họ không biết những con đường này sẽ dẫn đến đâu, vì vậy chỉ có thể liều mình tiến về phía trước.

"Đó là sư phụ?"

Giọng của Amy vang lên trong đầu, nàng có thể cảm nhận được những dao động Aether dữ dội đằng sau.

“Có lẽ… nhưng cũng chưa chắc”, Bologo trả lời, “Biết đâu được đó lại là một người khác sau khi tháp lớp mặt nạ xuống”.

Tình huống này rất hỏng bét, Taida trò hề không giữ lại chút nào mà hiện ra trước mặt Amy, không biết lúc ông ta biết được Amy cũng ở đây thì sẽ có tâm trạng gì.

Cũng có thể Taida sẽ chẳng có tâm trạng gì, bởi ông ta vốn coi Amy như một công cụ, vật thay thế. Vậy nên cần gì phải quan tâm đến suy nghĩ của nàng?

Còn Amy thì sao?

Bologo không tiếp tục đoán, cũng không nói gì.

"Tại sao? Chúng ta đều biết người sau lớp mặt nạ là ông ấy." Giọng Amy như không hề chứa cảm xúc.

"Đôi khi dưới một lớp mặt nạ, không biết chừng lại là một lớp mặt nạ khác."

Bologo nhớ tới người diễn viên đã chết trong tay mình, hắn vẫn còn nhớ đạo lý này cho đến nay.

Mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ khác nhau, và dưới chiếc mặt nạ đó, vẫn còn một chiếc mặt nạ khác.

“Này chuyên gia, ngươi có chắc là ngươi không có ý tưởng gì sao?” Palmer tăng tốc độ, chạy song song với Bologo, “Ta sắp không chạy nổi nữa, Aether sắp cạn kiệt, sớm hay muộn cũng sẽ bị ông ta đuổi kịp!"

Palmer có cảm giác mình như đang chạy marathon, một cuộc đua marathon tử thần.

Tiếng oang tạc phía sau không ngừng vang lên, thỉnh thoảng trong bóng tối sâu thẳm còn có thể nhìn thấy cái mặt nạ kia của Nhà ảo tưởng, lúc này tông màu trắng ảm đạm không còn, thay vào đó là màu máu đến từ các cành cây.

“Đe dọa ông ta bằng Hòn đá triết gia của Alice?” Bologo nảy ra một ý tưởng tồi tệ như vậy.

"Haha, cái này nghe không tốt lắm đâu!"

Tinh thần quý tộc hiếm hoi của Palmer bộc phát vào lúc này, khiến hắn rất khó để đưa ra lựa chọn như vậy.

"Còn nhớ vai diễn của chúng ta không?" Bologo nói, "Là là trùm phản diện a! Có gì sai không khi nhân vật phản diện làm ra loại hành vi này?"

"Đừng có lôi cả ta vào a! Ngươi mới là trùm phản diện có được không?" Giọng Palmer thay đổi, "Nhưng ý tưởng này quả thực cực kỳ tuyệt vời! Ngươi mau gọi nàng ra ngoài!"

Bologo liếc nhìn Palmer với vẻ phức tạp, mình không nên đặt nhiều kỳ vọng vào hắn.

"Amy, bây giờ cả hai người bọn ta sống hay chết đều phụ thuộc vào ngươi", Bologo bổ sung thêm sau khi nghĩ một lúc, "Chính xác là Palmer sống hay chết phụ thuộc vào ngươi".

Mình là một kẻ bất tử, cùng lắm thì chỉ bị hôn mê. Quan trọng nhất vẫn là không thể để mất Trái tim bất diệt.

"Được..."

Amy không biết Bologo định làm gì, nhưng sau khi nghe cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Bologo và Palmer, nàng có thể đoán ra được đó không phải là chuyện gì tốt.

Bologo vừa mới mở miệng ra định nói với Amy về chiến thuật đê hèn của họ thì toàn bộ hành lang bỗng rung chuyển dữ dội, từng cơn rung chấn kinh hoàng liên tục xảy ra, lớp bụi khuếch tán che khuất hoàn toàn tầm nhìn, tiếp theo là màu đỏ tươi của máu thịt lộ ra sau bức tường nứt nẻ.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Bologo đã nhanh chóng cảm thấy một cơn xao động điên cuồng bùng lên trong ngực mình.

Trái tim bất diệt đang bồn chồn, như thể nó có ý thức của bản thân. Nó đang kêu gọi rễ và chồi rữa, những xúc tu đỏ tươi đâm mạnh tới, một vài cái suýt đâm trúng Bologo. Trong lúc đó thì Nhà ảo tưởng phía sau cũng đang dốc hết tốc lực, vung vẩy kiếm chém nát đống máu thịt thành muôn mảnh.

"Trái tim kia!"

Palmer bên cạnh hét lớn. Sự xao động dữ dội đến nỗi ngay cả Palmer cũng cảm nhận được.

Lòng bàn tay Bologo đau nhói, từng cây gai đỏ tươi đang gặm nhấm lòng bàn tay hắn. Lúc này hắn mới nhận ra rằng sau những trận chiến liên tiếp, một vài vết nứt đã xuất hiện ở vỏ ngoài của bình chứa, máu thịt đỏ tươi đang luồn lách ra từ các vết nứt một cách khó khăn, đồng thời, trong lúc luồn lách ra chúng còn không ngừng mở rộng các vết nứt.

"Tệ thật..."

Đối mặt với tình huống này, Bologo không khỏi thở dài.

Trong quãng thời gian công tác ngắn ngủi của Bologo, đây hẳn là tình huống khó khăn nhất mà hắn gặp phải. Phía sau là Nhà ảo tưởng đuổi theo, ngay gần là đống quái vật rễ và chồi rữa điên loạn này, trong tay lại còn ôm một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào…

Không ai biết đống rễ và chồi rữa này đã phát triển đến quy mô nào. Dưới sức ép của nó, con đường phía trước dần sụp đổ, mấy lần Bologo suýt bị đá đè trúng người, nhưng hắn cũng chẳng có thời gian để phán đoán đường đi nên chỉ có thể cắm đầu lao về phía bóng tối.

Áp lực, chấn thương, Aether tiêu hao...

Tất cả những điều này đang làm chậm tốc độ của Bologo, cho đến khi hắn bị Nhà ảo tưởng đuổi kịp.

Đột biến lại xảy ra, một cái miệng to như vực thẳm phá tan hành lang, thay thế vào đó và chắn ở phía trước.

“Cái gì!” Palmer hét lên.

Nếu tiếp tục đi về phía trước thì sẽ chạy vào trong miệng quái vật, nhưng nếu dừng lại thì sẽ bị Nhà ảo tưởng đuổi kịp, ngoài ra thì không còn con đường nào khác để đi.

"Hít sâu! Nín thở!"

Bologo lao nhanh về phía trước, chạy đến trước mặt Palmer, chất lỏng vảy rắn màu bạc trải khắp cơ thể, biến nó thành một bộ giáp sắt nhiều lớp.

"Và... đừng nhìn, Amy."

Bologo nói với vẻ lo lắng hiếm có. Sau đó, bầy rắn cô đặc lại thành một cây thương màu trắng bạc trên tay Bologo.

"Đừng có cản đường ta!"

Trong tiếng gầm khàn khàn của Bologo, cây thương màu trắng bạc lao thẳng vào miệng con quái vật, Bologo theo ngay sau.

Cảm giác đâm xuyên như mong đợi đã không xảy ra, hình thể của con quái vật lớn hơn nhiều so với vẻ bề ngoài của nó, Bologo cảm thấy mình như vừa đâm vào một núi thịt.

Hắn không dừng lại, mà nhờ vào Aether Khuếch Đại, giải phóng ra sức mạnh mạnh mẽ hơn, đâm xuyên qua máu thịt, đụng gãy xương, con quái vật phát ra những tiếng rên rỉ trong đau đớn, trong khi Bologo thì cười khằng khặc và hung hăng tiến lên.

Bologo mở đường, Palmer theo sát phía sau, hắn nhất định phải theo sát. Trong lúc Bologo phá hủy máu thịt, máu thịt cũng tái sinh, chúng xoắn thành vô số xúc tu bên trong rồi tấn công về phía hai người họ.

Nguy hiểm nhưng cũng tràn ngập sinh cơ.

Tuy con quái vật máu thịt đang chặn hai người họ, nhưng nó cũng chặn Nhà ảo tưởng lại. Quan trọng hơn là cơ thể của con quái vật này trải dài toàn bộ lòng đất, cả hai không biết chừng còn có thể tạo ra một con đường đến một khu vực khác từ cơ thể của nó.

Điều không ổn duy nhất là cảm giác đi trên đống máu thịt này không khác gì dạo bước trong địa ngục.

Amy không nghe lời Bologo, nàng không nhắm mắt lại mà tập trung quan sát những gì đang diễn ra trước mặt.

Bên trong cơ thể tối om của con quái vật, ánh sáng của ma trận giả kim sáng bừng một góc. Trong bóng tối hỗn loạn, máu thịt đỏ tươi đang ngọ ngoạy rất nhanh, bề mặt nhớp nháp dính đầy vết máu và mạch máu hằn lên. Cây thương trắng bạc đâm xuyên qua tất cả, rồi phọt ra một vệt máu lớn.

Cảm giác như đang ở trong biển sâu bằng máu thịt, với những bộ xương trắng ởn là san hô, còn đống chồi non mọc lên như tảo biển... Họ là một đám người tội nghiệp chìm xuống biển địa ngục, đang cố gắng thoát ra.

Cuối cùng, cây thương xuyên thủng qua lớp máu thịt cuối cùng, mùi tanh tưởi nồng nặc đã vơi đi rất nhiều.

Tầng tầng lớp lớp máu thịt đã tắm Bologo trong máu, tầm nhìn của mặt nạ đã bị chặn lại, hắn không thể nhìn thấy con đường phía trước, chỉ có thể lao về phía trước nhờ cảm giác truyền đến từ cây thương.

Bây giờ lực cản trên cây thương đã biến mất, ngay sau đó cả người bước hẫng và ngã xuống, Bologo thế mà lại có thể đâm xuyên qua cơ thể con quái vật để chui ra khỏi đó.

Cả người ngã mạnh xuống đất, thoáng chốc, bộ giáp bật ra, máu thịt bao phủ bên ngoài cũng bị xé nát.

Trong hơi nóng bốc mùi, Bologo khó khăn trườn ra khỏi bộ giáp bạc màu, còn chưa kịp đứng dậy, hắn đã chống hai tay xuống đất và nôn khan.

Một tiếng nôn khan khác vang lên, đó là Palmer. Cái tên này trông thật khủng khiếp, Bologo còn có bộ giáp sắt bảo hộ, hắn thì gần như tiếp xúc trực tiếp với đống máu thịt.

Palmer lúc này đã bị bao phủ bởi một lớp máu thịt nhớp nháp, sau vài tiếng nôn khan, hắn liền vươn tay xé lớp máu thịt đó trên người.

Palmer rên rỉ. Trong lúc lớp máu bám vào trên người thì chúng cũng liên tục gặm nhấm hắn. Hiện giờ xé đống máu thịt này xuống chẳng khác nào xé một lớp da bên của chính mình, bề ngoài của Palmer đã rướm máu.

Nhưng Palmer không thể không làm như vậy, nếu để chúng tiếp tục phát triển thì cơ thể của hắn sẽ bị ăn sạch.

Sau khi Bologo bước chậm tới, tiếng xé kèm theo tiếng rên rủ vang lên, hắn đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể xé hết đống máu thịt bám trên người Palmer, giờ Palmer đã ngất xỉu vì quá đau.

Sau khi xác nhận rằng người cộng sự này của mình sẽ không chết, Bologo quay đầu lại để quan sát hoàn cảnh xung quanh, phía trên đầu hắn là một cái lỗ bằng máu thịt đang tự khép lại, đó chính là nơi mình vừa rơi từ đó xuống.

Về phần Nhà ảo tưởng, Bologo tạm thời không cảm nhận được phản ứng Aether của hắn vào lúc này, Bologo đoán mình hẳn đã cắt đuôi được Nhà ảo tưởng.

Tiếp theo...

Nhìn xuống bàn tay của mình, bình chứa đã bị bao trùm bởi một lớp máu thịt, bề mặt máu thịt cũng bắt đầu cứng lại, trông như một loại giáp cứng nào đó, dưới lớp vỏ nhô ra, có thể nghe thấy từng tiếng tim đập yếu ớt truyền đến.

Bologo hít một hơi thật sâu và tự trấn an mình rằng tình hình không thể tồi tệ hơn thế này, cùng lúc đó, phía trước bỗng vang lên tiếng bước chân.

(Nay bận nên có 1c thui nhá ae)