Xuyên Không Đến Đấu La

Chương 6: Võ Hồn Khôi Phục



"Huynh có cách chữa trị cho ta sao, nhưng huynh cần điều kiện gì không" Hạo Thần háo hức khi biết có cách khôi phục võ hồn của mình.

"Không cần, đây là giúp ngươi cũng là giúp chúng ta, ngươi hồi phục thì mới đáp ứng được điều kiện chứ, nhưng muốn khôi phục cần một người có tu vi rất cao tối thiểu là Hồn Thánh cấp bậc đi, với lại trong quá trình khôi phục còn chịu sự đau đớn vô cùng ngươi có thể chịu được chứ" Hồng Miêu lo lắng dò hỏi.

Hạo Thần cười khổ "Đau đớn sao, đau đớn này có thể đau bằng nổi đau mất cha không, đau đớn bằng nổi đau bị tộc nhân phản bội không, đau đớn bằng khi ta bị đẩy xuống vực không, đau đớn bằng việc ta bị phế đi võ hồn không, đương nhiên là "Không!!!" Hạo Thần tức giận quát lớn.

"Tốt, cuối cùng ngươi cũng nói ra tiếng lòng của chính mình rồi, ngươi không cần che đi nổi khổ của mình rồi, nói ra thoải mái lắm phải không? Mau nhanh nhận lấy thứ ngươi cần đi". Trên tay Hạo Thần xuất hiện một miếng ngọc, ngọc hình tròn ,xung quanh phát ra ánh sáng màu tím rực rỡ.

Hồng Miêu nói tiếp "Đây là Linh Tuyền Bảo Ngọc, là trấn sơn chi bảo ở chỗ chúng ta, có công dụng nuôi dưỡng cây cối, tái sinh vạn vật, trong vùng ảnh hưởng của nó, bất cứ sinh vật nào cũng được bảo hộ, thực vật quanh nó trăm năm không khô, ngàn năm không héo, được xem là chí bảo độc nhất vạn vật"

Nghe được lời nói của Hồng Miêu, Hạo Thần hỏi lại "vậy nếu ta sử dụng nó thì có sao ko và nó sẽ không biến mất chứ, dù sao nó cũng là độc nhất vô nhị, mất đi nó chỗ các ngươi phải làm sao".

"Tiểu tử ngốc không sao đâu, khi ngươi dùng nó một lần nó sẽ mất linh, trong vòng 10 năm nó cũng sẽ hấp thu thiên địa nguyên khí bổ sung lại thôi, đến lúc đó chúng ta có thể đã rời khỏi đây rồi, đêm nay ngươi nghĩ ngơi cho tốt sáng mai ta sẽ giúp ngươi chữa trị, à mà hình như người đi cùng ngươi đạt yêu cầu đó, nhờ hắn giúp ngươi đi a~"

Đêm khuya tĩnh mịch, Hạo Thần một lần nữa chìm vào giấc ngủ, bên ngoài cánh cửa một âm thanh nhỏ thở dài phát ra " Haizz, ko ngờ tiểu Hạo Thần còn nhỏ mà chịu nhiều áp lực như vậy, ta phải mau nghĩ cách giúp cậu bé mới được".

Tờ mờ sáng, Hạo Thần chạy sang phòng Chấn Lang với khuôn mặt hớn hở nhanh tay gõ cửa " Lang thúc, cháu có cách chữa trị võ hồn rồi, chú giúp cháu một việc với".

Chấn Lang nhanh chóng mở cửa "cháu muốn ta giúp việc gì, nếu làm được ta sẽ giúp, có gì vào phòng rồi nói". Hạo Thần nhanh chân bước vào phòng rồi nói rõ cách chữa trị cho Lang thúc biết.
"Cháu có chắc vật này sẽ chữa trị được ko, nếu không chắc chắn thì chúng ta tìm cách khác cũng đc" Lang thúc có vẻ lo lắng nhìn Hạo Thần.

"Thúc ko cần tìm cách khác đâu, nếu đã có một cách rồi thì hãy dùng nó đi, thúc ko cần nhọc công nhiều như vậy vì cháu đâu a, với lại tối qua cháu đã quyết định rồi" nghe Hạo Thần nói vậy Chấn Lang liền suy nghĩ đến chuyện tối qua và ko nói thêm nữa.

"Đã như vậy, ta sẽ dốc hết sức giúp cháu vậy, nếu không chịu đựng được thì đừng miễn cưỡng".

Lang thúc vận hồn lực cơ thể truyền vào Linh Tuyền Bảo Ngọc, Hạo Thần ngồi đối diện Lang thúc còn Bảo Ngọc thì đặt ở giữa, hồn lực từ Lang thúc truyền vào Bảo Ngọc phát ra ánh sáng tử sắc xoáy tròn rồi truyền sang Hạo Thần, hai võ hồn từ hai tay ánh sáng mập mờ cộng hưởng với bảo ngọc trên mi tâm phát ra ánh sáng rất yếu nên rất khó nhìn thấy, đang truyền được một lúc trong cơ thể Hạo Thần bỗng chốc đau đớn dữ dội, cơn đau hành hạ cơ thể hắn, hắn siết chặt hai tay, khuôn mặt tái ngắt, hắn chịu đựng được một canh giờ, thì cơn đau khác ập tới lần nữa, lần này là đau từ tận xương cốt, riêng cơ thể hắn chỉ có hai tay là đau đớn dữ dội, lúc này hắn không còn ngồi nữa mà trở nên quằn quại trên mặt đất. Lang thúc thấy vậy cũng nhắm mắt cắn răng và tiếp tục truyền hồn lực.

"Ngay lúc này, mau nhỏ máu từ hai tay vào bảo ngọc" vừa nghe dứt câu Lang thúc liền cắt chỗ nhỏ trên ngón tay ở hai tay nhanh chóng đưa vào bảo ngọc. Bảo ngọc hấp thụ tinh huyết và hóa thành đốm sáng phóng vào não hải của Hạo Thần.

Lang thúc kêu lên "Hạo Thần, nhanh phóng thích võ hồn, nghe Lang thúc nói vậy hắn liền xuất ra võ hồn của mình, hai võ hồn đồng thời phóng ra ánh sáng rực rỡ .

Hạo Thần nhìn thấy võ hồn của chính mình được phục hồi khẻ cười rồi ngất lịm đi. Lang thúc đỡ hắn dậy dìu vào phòng trọ.

Sáng hai ngày sao, khi Hạo Thần tỉnh dậy hắn phát hiện cơ thể không còn khó chịu như trước nữa, cả cơ thể tràn đầy sinh lực, hắn bước xuống giường chuẩn bị tìm Lang thúc liền thấy bức thư để trên bàn cùng với một hộp đồ, hắn mở thư ra và xem

"Hạo Thần, khi cháu xem được thư thì ta đã đi rồi, võ hồn của cháu đã khôi phục rồi, an tâm mà tu luyện đi, cố gắng trở thành một hồn sư thật giỏi a, ta có để lại một ít đồ dùng, lộ phí cùng một chiếc nhẫn a, chiếc nhẫn đó là hồn đạo khí cháu chỉ càn thôi động hồn lực là có thể sử dụng rồi, còn có hai miếng ngọc nếu sau này cháu tiến vào Kiến Phong học viện có thể đến đó tìm ta, thời gian này ta sẽ ở đó đợi cháu, nếu gặp được thì ta sẽ cho cháu một cái kinh hỉ a"

Đọc xong bức thư Hạo Thần cảm thấy đau nhói gì đó trong lòng, hắn thầm nghĩ "tại sao, tại sao mọi người xung quanh đều dầm rời xa ta Cha, Mẹ , rồi cả Lang thúc người đối xử với ta rất tốt cũng bỏ đi, ko lẽ ông trời muốn tuyệt đường sinh của ta sao!!!
Đăng bởi: