Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 243: Bụi sắt gai thép


Phước lành của Bạo Chúa, hỗ trợ đến từ Lõi vĩnh cửu thông qua Cơ Thể Cộng Hưởng, cộng thêm Aether của riêng Bologo, ba loại Aether tập trung lại với nhau, cô đọng thành sức mạnh tinh khiết nhất, dồn hết vào thanh gươm ánh sáng.

Sau khi lấy được vũ khí giả kim này từ Kodling, Bologo đã tìm Bailey để giám định nó. Qua kiểm tra, có thể xác định rằng đây chỉ là một vũ khí giả kim thông thường, chưa trải qua quá trình biến đổi về chất, còn lý do tại sao nó mạnh đến vậy chủ yếu liên quan đến bản chất của nó.

"Bản thân Aether là một dạng năng lượng tinh khiết, ma trận giả kim của nó hội tụ, rồi giải phóng sức mạnh này ra. Ngươi có thể hiểu là nó sẽ chuyển hóa một lượng lớn Aether để đổi lấy sức sát thương kinh khủng."

Bailey nói và giới thiệu Học phái Bản Nguyên, Học phái khá gần với Học phái của nàng.

"Học phái Bản Nguyên thường có những chiêu thức như vậy. Khi khả năng sử dụng Aether của họ đạt đến một trình độ nhất định thì có thể tạo hình Aether thành một thanh gươm Aether để gây sát thương."

Đây cũng là tác dụng của thanh gươm ánh sáng, nó cho phép Bologo, ở một mức độ nhất định, vượt qua những giới hạn của Học phái và biến Aether của mình thành một thanh gươm Aether đầy chết chóc.

Trong ánh hào quang chói lọi, gương mặt của Bologo và Latis đều bị chiếu đến tái nhợt. Con ngươi màu vàng xanh tràn ngập vẻ tức giận, Bologo biết rõ rằng cơ hội để mình giết chết Latis không có nhiều, chưa biết chừng đây còn là lần cuối cùng, vì vậy hắn đã dồn hết tâm sức vào đó.

Thanh gươm Aether đã chém đứt thanh kiếm xương, đồng thời vạch một vết máu lớn trên ngực của Latis. Nhưng đây chưa phải là kết thúc, Latis khép năm ngón tay của mình vào nhau, xương cựa nhô ra khỏi đốt ngón tay, đấm thẳng vào ngực Bologo.

Bàn tay trắng bạc kéo người Bologo dịch sang một bên, tuy năm ngón tay sắc bén không đấm trúng vào tim hắn nhưng vẫn đâm xuyên qua ngực.

Xét cho cùng, Latis dù sao cũng là một Phụ Quyền Giả, dù có suy yếu đến mấy thì vẫn là một Phụ Quyền Giả cao quý.

"Sau đó thì sao!"

Latis bật cười, hắn chỉ còn một cánh tay, nhưng trong cuộc chiến cuối cùng này, hắn vẫn chiến thắng.

Bologo quá ngây thơ rồi, thế mà lại muốn dùng cấp bậc Nguời Thăng Hoa để giết chết Phụ Quyền Giả, đúng là buồn cười đến cực điểm.

Rễ và chồi rữa thâm nhập vào cơ thể Bologo thông qua năm ngón tay. Cơ thể của Bologo đang bị ăn mòn dần từ bên trong, hắn không giống như Latis, sở hữu cơ thể khổng lồ, cho dù có bị chém thế nào thì cũng chỉ là một chấn thương nhỏ mà thôi. Chỉ trong nháy mắt, rễ và chồi đỏ tươi đã lan khắp ngực Bologo.

“Ta… sẽ không chết.” Bologo cười gằn.

"Kẻ bất tử vẫn có thể bị cầm tù."

Latis đã đoán được thân phận kẻ bất tử của Bologo, dù có hơi bất ngờ nhưng điều này không đủ để thay đổi cục diện trận đấu.

Rễ và chồi rữa sẽ dần đồng hóa Bologo, hắn sẽ dần bị hòa vào cây đại thụ bằng máu thịt này, cả đời sẽ không ngừng luẩn quẩn giữa trạng thái tử vong và phục sinh.

"Không, ý ta là, những vết thương này không đủ để ngăn cản ta."

Bologo cười lớn giải thích.

Đối mặt với vết thương chí mạng như này, người bình thường sẽ rơi vào tuyệt vọng, thậm chí mất hết sức lực, nhưng Bologo thì khác, cho đến khi hoàn toàn bước vào tử vong, hắn đều có thể chiến đấu với tâm thái mạnh mẽ nhất.

Lượng lớn Aether tràn vào ma trận giả kim của Bologo và Amy, chúng tiến về phía trước, thẩm thấu vào thanh gươm ánh sáng.

Vũ khí giả kim không thể chịu nổi một lượng Aether kinh khủng như vậy, thậm chí còn tóe ra tia lửa, quá tải, hình dạng lưỡi gươm Aether biến mất, giờ nó trông như một ngọn lửa phun trào được Bologo giữ chặt trong tay.

"Bầy rắn!"

Bologo vung cao ngọn lửa Aether, rồi siết một tay khác, như thể muốn biến Latis trước mặt thành một vũng máu.

"Nghe lệnh của ta!"

Bàn tay to vô hình tóm lấy Latis, đồng thời cũng tập hợp bầy rắn đang phân tán kia.

Thân thể máu thịt khổng lồ bắt đầu run rẩy kịch liệt, dưới thân truyền đến cơn đau như vô tận, như thể có một bầy rắn đang bơi lội giữa máu thịt và gặm nhấm chúng.

Phút chốc, hàng ngàn con rắn trườn khắp thân rắn khổng lồ, như những hạt giống đang đâm chồi, tõe ra thành hàng ngàn cành sắt chỉ trong tích tắc.

Bụi gai lạnh lẽo nhanh chóng lan ra khắp cơ thể con rắn, những cây gai tiếp tục lan dần lên trên, thậm chí còn đâm xuyên ra từ cổ họng của Latis, dính đầy máu.

"Chuyện này… sao có thể?"

Latis nhìn tất cả trong sự hoài nghi, nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu.

Đối mặt với thân thể máu thịt khổng lồ to lớn này, việc vung chém bừa bãi của Bologo chẳng giải quyết được vấn đề gì, chính vì lẽ đó, khi chạy dọc trong cơ thể của con rắn khổng lồ, Bologo đã để lại vô số hạt tạo thành từ chất lỏng vảy rắn kỳ dị trên đường đi, rồi nối chúng với nhau bằng các sợi tơ mảnh.

Đây là chiêu thức chí mạng thực sự của Bologo, trong cơ thể con rắn khổng lồ chứa rất nhiều hạt gai, chúng liên kết với nhau, thậm chí di chuyển liên tục khi máu thịt uốn éo.

Trước đó ném cây mâu sắt vào con rắn khổng lồ là để tiếp tục chôn những hạt giống, rồi đợi cho đến giờ phút quan trọng này mới bùng phát hết ra.

Bologo vung vẩy ngọn lửa Aether trong tay, đốt cháy lớp giáp bằng xương và máu thịt trên đường đi, hủy diệt mọi thứ nó chạm vào thành tro bụi, cho đến khi thanh gươm ánh sáng không thể chịu nổi nữa và vỡ tan thành miếng sắt vụn bình thường.

Nhưng như vậy đã đủ.

Một lỗ máu khổng lồ xuất hiện ngay giữa ngực Latis. Nội tạng, xương, và cả trái tim đang đập hoàn toàn lộ ra trước mắt Bologo, quan trọng nhất là cả lưỡi kiếm đen sì suýt chút nữa đã giết chết trái tim kia.

Giờ khi nhìn kỹ lại ở khoảng cách, Bologo cuối cùng cũng nhớ ra mình đã nhìn thấy lưỡi kiếm đen sì này ở đâu.

Hắn thả mảnh vỡ của thanh gươm ánh sáng, để mặc cho lòng bàn tay bị lưỡi kiếm đen sì cắt vào, sau đó Bologo dốc toàn bộ sức lực của mình, ngoáy lưỡi kiếm đen sì trong trái tim của Latis.

Rút mạnh lưỡi kiếm ra, Bologo vẽ ra một tia sáng đỏ tươi chói lòa giữa không trung.

"Vĩnh biệt."

Bologo nhìn Latis với đôi mắt đã mất đi vẻ sáng ngời, xiềng xích nới lỏng cơ thể bằng máu thịt khổng lồ này, sau đó người Bologo ngả về phía sau một cách mất kiểm soát.

Đòn cuối cùng gần như đã làm cạn kiệt Aether của Bologo, cơ thể hắn cũng bị thương nặng, Bologo thậm chí không còn sức để lên tiếng.

Gió nổi lên, Palmer vọt tới từ một bên, đỡ được Bologo đang rơi xuống, cả hai cùng ngã lăn vài vòng rồi mới dừng lại.

Con rắn khổng lồ đỏ tươi cũng mất hết lực chống đỡ, đổ sập xuống, đè vỡ từng trụ đá một, thậm chí cây cầu cũng không ngừng đổ sụp.

May mắn là cơn rung chuyển này không kéo dài. Mọi thứ bình tĩnh trở lại, con rắn đỏ tươi trông như một con quái vật trong thần thoại đã chết ở đoạn cuối của cây cầu dài. Cách đó không xa có hai cái bóng tựa vào cột đá theo dõi tất cả.

Phải mất vài phút Bologo mới có thể hồi phục được. Rễ và chồi rữa bám vào cơ thể rất đáng sợ, giờ hắn không còn sức lực để đối phó với chúng. Cũng may là tốc độ gặm nhấm của chúng ngang với tốc độ hồi phục của chính mình, ngoại trừ phần ngực cực kỳ đau đớn ra thì Bologo vẫn cảm thấy mọi thứ khá bình thường.

Palmer ngồi bên cạnh Bologo, nhìn con rắn đỏ tươi đã chết với ánh mắt đờ đẫn, một lúc lâu sau, hắn khẽ hỏi.

"Ngươi có thể biến ra một ly nước cam nữa không?"

"Hả?"

Có chết Bologo cũng không ngờ tới giờ Palmer vẫn còn có thể đưa ra một yêu cầu hoang đường như thế, nhưng lần này Bologo không hề kháng cự mà còn rất vui khi được bước lên con đường thiểu năng này, hắn nói, "Để ta thử".

Bologo búng tay.

Không có chuyện gì xảy ra.

"Trông có vẻ là không được a."

Bologo thở dài. Luôn làm phiền cái tên Bạo Chúa kiểu loạn thần kinh này, quả nhiên là không được. Hắn đang định xoa đầu cho bớt nhức thì lại chạm vào một hơi lạnh.

Đưa tay xuống, Bologo thấy mình đang cầm một ly nước cam trên tay, vẫn là ly được ướp đá kia, quay đầu lại, Palmer cũng thế, điều điên khùng hơn là hắn thậm chí còn có một ống hút và một chiếc ô nhỏ trong ly của mình.

Hai người nhìn nhau, cụng ly, đối mặt với xác chết, uống cạn.

Sau một khoảng lặng ngắn, đầu tiên là Palmer không thể nhịn được mà bật cười, sau đó là Bologo.

Có lẽ là bị Palmer chọc cười, cũng có thể là bị choáng ngợp trước cảnh tượng ngớ ngẩn này, cuối cùng cả hai phá lên cười sảng khoái.

"Trời ạ, Bologo!"

Palmer đập mạnh vào lưng Bologo trong lúc ngậm chiếc ống hút trong miệng, mỗi lần đập, một ít máu sẽ tràn ra từ vết thương của Bologo.

"Phụ Quyền Giả a! Chúng ta vậy mà vừa làm thịt một Phụ Quyền Giả! Lại còn là một tên khốn của giáo phái Tinh Hủ!"

Nỗi sợ hãi về cái chết vừa rồi không còn, bộ dạng của Palmer ngớ ngẩn đến khó tả, hắn giơ ba ngón tay lên, liên tục nhấn mạnh với Bologo.

"Lương gấp ba! Lương gấp ba!"

Bologo cũng mỉm cười gật đầu, hắn không muốn cười nhưng không khống chế được vẻ mặt, đoán chừng chính là do Amy đang cười.

"Amy, ngươi có một bản lý lịch phi thường a", Bologo cảm thán, "Trước khi tham gia công việc, ngươi đã giúp bọn ta xử lý một Phụ Quyền Giả. Màn ra mắt của ngươi với tư cách là một tân binh tuyệt hơn nhiều so với ta".

Amy không nói gì mà chỉ bật ra một tràng cười tự tin.

Bologo và Palmer đỡ lấy nhau loạng choạng đứng dậy, ngay khi Bologo đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì Palmer đã vỗ vỗ vào Bologo.

"Chờ đã, Bologo, thứ đó ..."

Giọng điệu của Palmer có chút sợ hãi, hắn quay đầu lại, con rắn khổng lồ đỏ tươi đáng lẽ đã chết lại đang bắt đầu uốn éo.

"Còn chưa chết hẳn sao?"

Giờ đây Palmer thực sự hoảng loạn, hiện giờ tất cả bọn họ đã gần như kiệt sức, không còn đủ lực để chiến đấu Phụ Quyền Giả lần nữa.

"Không, không phải Phụ Quyền Giả, mà là rễ chồi rữa."

Bologo phán đoán chính xác, Latis đã chết, hiện giờ rễ chồi rữa đã giành lại quyền kiểm soát, hành động theo bản năng của sinh vật.

Chính là sự thèm ăn vô độ.

Một làn sóng chưa lắng xuống, một làn sóng khác lại nổi lên, tâm trạng của Bologo trở nên hơi tê dại. Con rắn đỏ tươi đã ngửi thấy mùi của người sống, nó ngọ ngoạy lao về phía hai người, hất văng những tảng đá dọc đường đi.

Ngay khi Bologo và Palmer chuẩn bị tử chiến thì một phản ứng Aether dữ dội khác xuất hiện từ phía sau. Ánh sáng vàng như một mặt trời chói chang, xua tan đi gần hết bóng tối, con rắn đỏ tươi tắm trong ánh sáng này cũng ngây ra trong chốc lát.

Tiếng súng vang lên.

Ngọn lửa trắng tinh xẹt qua, một lỗ máu sâu hoắm xuyên qua thân rắn đỏ tươi, xuyên từ đầu đến đuôi, gần như chia đôi hoàn toàn thân rắn.

Đây không phải là một ngọn lửa bình thường, Bologo có thể cảm nhận được Aether vô cùng bạo ngược phát ra từ nó, đó là một ngọn lửa được tạo ra từ Aether.

"Yo, hai người làm rất tốt."

Giọng nói quen thuộc vang lên. Bologo quay đầu lại, ánh sáng rực rỡ tan biến, cuối cây cầu dài xuất hiện một con hổ hung tợn, một tay cầm súng lục, tay kia là con dao chặt xương, bên cạnh hắn là một con sói được bao phủ bởi những lưỡi kiếm sẫm màu.