Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 245: Thật giả


Jeffrey biết rất rõ mình không có cơ hội sống sót khi đối mặt với Cái ác một mình, nhưng chỉ cần ngăn nó lại vài giây để cho Bologo một cơ hội trốn thoát là đủ rồi.

Aether tăng vọt, nỗi sợ hãi của Jeffrey cũng lên đến cực điểm, đây là lần đầu tiên kể từ cuộc chiến bí mật bảy năm trước hắn cảm thấy khiếp sợ như vậy.

Đối mặt với tồn tại cổ xưa và đáng sợ này, ngay cả đầu óc nhạy bén cũng rơi vào trì trệ.

Nhìn lướt qua, tất cả xúc tu đỏ tươi trong tầm mắt đều bị trói chặt lại, nhưng sự giam hãm này không kéo dài được quá lâu, số lượng chúng quá lớn, bộ dáng đang hơi run lên như sắp thoát khỏi đình trệ.

Năng lượng bí mật của Jeffrey trước giờ không phù hợp với cuộc tác chiến quy mô lớn, mà là chiến đấu giữa các đơn vị riêng lẻ. Đó là lý do tại sao Jeffrey luôn đi cùng Lebius, Jeffrey giữ chân mục tiêu, còn Lebius thì vung nhát kiếm kết liễu đó.

"Ngươi cũng thấy đúng không, Lebius?"

Jeffrey thì thầm. Nhận Giảo Chi Lang bên cạnh đang được Lebius điều khiển.

Trong hành động, cả hai luôn đi cùng nhau, kể cả phải tách ra một lúc trong hành động lần này thì Lebius vẫn phái một Nhận Giảo Chi Lang đi cùng hắn.

Jeffrey bắt đầu cảm thấy may mắn vì hai người đã tách ra, nếu không thì sẽ có thêm một người chết ở đây.

Nếu Lebius cũng chết, Đội hành động đặc biệt đáng thương này khả năng cao sẽ bị giải tán.

Trước những lời của Jeffrey, Nhận Giảo Chi Lang không đáp lại gì mà chỉ hơi nghiêng, lưỡi kiếm chếch lên, phát ra tiếng ong ong chói tai.

Trạng thái bị đình trệ không kéo dài quá lâu, các xúc tu thi nhau thoát ra và đập thẳng về phía Jeffrey, không ẩn chứa bất kỳ điều gì xảo quyệt hay kỹ năng gì cả, tất cả chỉ là những đòn tấn công theo bản năng của một con dã thú, nhưng một đòn tấn công đơn giản như vậy lại dễ dàng đập gãy cây cầu dài, giữa khói bụi mù mịt, Jeffrey nhanh chóng di chuyển và bắn trả.

Hết tiếng súng này đến tiếng súng khác nổ ra, những lỗ lớn đẫm máu được đục ra trên các xúc tu, vô số sợi tơ đỏ tươi vọt tới từ xung quanh, tất cả đều bị con dao chặt xương chém đứt.

Đây là lần đầu tiên Jeffrey chiến đấu với Cái ác... Tất nhiên, trừ khi là tên điên, nếu không thì ngay cả Vinh Quang Giả cũng sẽ không chủ động tiếp cận Cái ác.

Jeffrey không nhịn được mà mỉm cười, như thể tự an ủi bản thân, hắn lẩm bẩm.

"Số lần được chiến đấu với Cái ác không có mấy a."

Sàn cầu dưới chân sụp đổ hoàn toàn trong sự uốn éo của máu thịt, Jeffrey bắn móc câu ra và đu sang một bên, theo sau là vô số xúc tu đỏ tươi.

Jeffrey không biết nhiều về Cái ác. Ít nhất thì hắn biết rất ít về kẻ đang chiếm cứ phần dưới của Khe nứt lớn này, khi Jeffrey biết về sự tồn tại của Cái ác, nó đã chìm vào giấc ngủ gần như vĩnh cửu dưới sự giám sát của Người Canh Gác Vực Thẳm.

Vì thế, khi chiến đấu với nó, Jeffrey hoàn toàn không biết phải làm thế nào, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của mình để tìm thấy đường sống trong vô vàn đợt tấn công của nó.

Palmer và Bologo nhanh chóng chạy trốn, ngay cả khi không nhìn lại, cả hai cũng có thể cảm nhận được những dao động Aether kinh khủng từ phía sau.

"Chúng ta phải bỏ Jeffrey lại?"

Palmer hét lên với Bologo. Nếu cả hai rời đi như thế này, không biết chừng Jeffrey thực sự sẽ chết ở đây, nhưng ngay sau đó Palmer nghĩ lại, nếu họ có quay về thì có giúp được gì, chết cùng Jeffrey sao?

“Trước mắt thì đúng là như vậy.” Giọng Bologo lạnh lùng tàn nhẫn.

Hắn không biết tình hình hiện giờ ra sao, nhưng dựa trên từ phản ứng của Jeffrey thì đây chắc chắn là mấu chốt của mọi chuyện.

Amy có vẻ hơi buồn bã. Nàng không biết nhiều về Jeffrey, nhưng xét từ phản ứng của hai người thì Jeffrey hẳn là bạn của họ, bây giờ bạn của họ chuẩn bị phải chết.

Bologo đột ngột dừng bước, quay đầu lại, hai người đã chạy thoát đến khu vực an toàn, dù không biết phải chạy trốn đến đâu tiếp nhưng hẳn tạm thời không thể chết được.

"Lý trí của ta nói với ta rằng chúng ta chỉ nên ngồi nhìn Jeffrey chết, sau đó ta sẽ tiếp tục cố gắng, cho đến một ngày đạt được sức mạnh tương ứng rồi mới quay lại tàn sát con quái vật này."

Giọng Bologo như đang kìm nén sự tức giận. Hắn quay lại nhìn Palmer, Palmer bị ánh mắt sắc bén nhìn cho đến mức không dám nhìn thẳng.

"Palmer, ngươi rất may mắn, cũng rất giỏi chạy trốn, ngươi có thể mang theo nó trốn đi, đúng không?"

Bologo nâng bình chứa lên.

"Ngươi... định làm gì?" Giọng Palmer có hơi run run.

"Ta là một kẻ bất tử, ta có nhiều vốn hơn bất cứ ai trong những chuyện nguy hiểm đến tính mạng."

Bologo nhẹ nhàng nói. Hắn không biết con quái vật này là gì, hay chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng tất cả những gì hắn biết là Jeffrey không thể chết ở đây.

Palmer nuốt nước bọt, dứt khoát cầm lấy bình chứa và thề, "Ngay cả khi ngươi chết dưới Khe nứt lớn, bọn ta cũng sẽ đào ngươi ra."

Bologo hơi thất thần, cảm thấy bầu không khí hiện tại có chút gì đó vô lý, rõ ràng là sợ hãi không thôi, nhưng qua miệng của Palmer thì luôn có cảm giác côn đồ.

Không tệ, bầu không khí nghiêm túc này cần một chút nhẹ nhõm để xoa dịu.

Bologo đột nhiên cảm thấy Palmer rất phù hợp cho một diễn viên trên Talk Show. Cái tên này luôn khiến mọi người bật cười khi nói chuyện, nhưng nếu có thể, Bologo sẽ thích hắn nói những điều này trên sân khấu hơn chứ không phải ở cái nơi chết tiệt này.

"Amy, ngươi hãy cộng hưởng lên người Palmer và rời khỏi đây cùng hắn."

Bologo tiếp tục nói, chuyện tiếp theo sẽ vô cùng nguy hiểm, hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra, để Amy rời khỏi là lựa chọn tốt nhất.

Sau vài giây im lặng, giọng Amy cất lên với một chút kinh tởm.

"Không, hắn trông quá bẩn."

Bologo bị nghẹn lại.

Nhìn vẻ mặt này của Bologo, Palmer tò mò hỏi: "Nàng nói gì?"

Có lẽ vì rất tin tưởng vào chuyên gia, nên Palmer không mấy căng thẳng sau khi biết Bologo chuẩn bị đi đón cơn sóng dữ.

“Ngươi không muốn ta đuổi ngươi ra ngoài, phải không?” Bologo nói.

"Ngươi là kẻ bất tử, chỉ cần ta không giải trừ Cơ Thể Cộng Hưởng thì cho dù ngươi chết, ta vẫn sẽ không bị ảnh hưởng."

Amy giải thích lý do của mình.

"Thừa nhận đi, Bologo, ngươi cần ta, nếu không ngươi chẳng khác nào đi chịu chết... Không, ngươi đi chịu chết, nhưng nếu chết trong vòng chưa đầy một phút thì sẽ chẳng cứu được ai, ngươi cần phải... chết chậm hơn."

Quầng sáng vàng đông lại, vững chắc như ý nghĩ của Amy.

"Ta có thể giúp ngươi."

Bologo liên tục hít thở sâu, rồi noi theo gương Palmer, nói ra những lời nhẹ nhõm.

"Ngươi có thể coi là trẻ vị thành niên. Làm mấy chuyện liều mạng như này cần phải có sự đồng ý của người giám hộ đúng không?"

Nói xong, Bologo quay lại và chạy về phía Jeffrey.

"Vừa rồi người giám hộ của ta còn đang đuổi giết ngươi, vả lại... ta không phải là loài người. Các quy tắc của trẻ vị thành niên không thể áp dụng cho ta, đúng không?"

Amy học rất nhanh, nàng đã giỏi trong việc ngụy biện này, đồng thời còn đối đáp rất trôi chảy với Bologo.

Bologo không khỏi lắc đầu, không biết điều này có bị coi là dạy hư trẻ không, cũng không biết về sau Amy sẽ trở thành một người như thế nào.

Nhưng Bologo có thể cảm nhận rõ ràng rằng có một cảm xúc kỳ diệu đang trào dâng trong lòng, hắn nghĩ rằng khi Adele nhìn mình trưởng thành chắc hẳn cũng có tâm trạng như bây giờ.

Quy mô của cây cầu dài rất lớn, gần như chạy xuyên qua toàn bộ không gian tối tăm dưới lòng đất, nhưng dưới sự tấn công của Cái ác, cây cầu dài không ngừng sụp đổ, chỉ còn lại một số trụ cầu gãy, trơ trọi trong bóng tối.

Jeffrey rút lui về vị trí chưa bị sụp, môi trường này không thích hợp cho việc tác chiến của hắn. Một xúc tu đỏ tươi khác lại cuộn lên và đập tới, nhưng dưới sức cắt của con dao chặt xương, máu thịt cứng cáp đã bị nghiền nát.

Jeffrey hình dung ra một hình ảnh về Cái ác khó tả. Rốt cuộc, nó rất lớn, những gì mình nhìn thấy vào lúc này chỉ là một phần nhỏ trong cơ thể khổng lồ của nó.

Cơ thể chính thực sự của nó được giấu dưới Khe nứt lớn tĩnh mịch này, thứ tấn công mình chỉ là một cái xúc tu leo lên dọc theo cây cầu dài mà thôi.

Nhưng chính cái xúc tu này đã không ngừng tách ra và dị hóa khi trận chiến bắt đầu, nó giống như một cục máu thịt có thể thích ứng với môi trường, không ngừng tự điều chỉnh và tiến hóa.

Nhãn cầu đỏ tươi trồi ra trên những xúc tu quấn vào nhau, nhìn bề ngoài thì nó có vẻ không khác gì rễ chồi rữa, nhưng Jeffrey biết rằng, so với đống rễ chồi rữa không có trí tuệ - sản phẩm của ma quỷ chỉ biết tuân theo bản năng kia thì Cái ác rất khác, nó có ý thức.

Không chỉ có ý thức, nó còn có trí tuệ không khác gì người thường, thậm chí vượt trội hơn cả người thường, điểm khác biệt lớn nhất giữa hai thứ là Cái ác có thể thao túng Aether.

Mỗi cú đánh của xúc tu sẽ mang theo làn sóng xung kích của Aether, chúng va vào người Jeffrey như những quả cầu kim châm, nhưng ánh mắt của Jeffrey không còn sợ hãi, thay vào đó là vẻ ngạc nhiên.

Có gì đó... không đúng.

Sau khi bước vào trận chiến, nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với Cái ác đang dần phai nhạt, cho đến khi nó biến thành sự nghi ngờ, con quái vật đáng sợ này không hề mạnh mẽ như trong tưởng tượng, ít nhất là đối với Jeffrey.

Jeffrey nhận thức rõ sức mạnh của cái ác, mình hẳn không thể trụ nổi vài phút mới đúng, nhưng bây giờ cuộc chiến giữa hai bên đang dần quay về thế cân bằng.

"Đã liên lạc với Người Canh Gác Vực Thẳm chưa?"

Jeffrey gầm lên trong Mạng lưới tâm linh.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào trước sự thức tỉnh của Cái ác, điều này cũng có nghĩa là những Người Canh Gác Vực Thẳm chịu trách nhiệm giám sát những thứ này đã bị giết bởi Cái ác trước kịp đưa ra cảnh báo.

Jeffrey biết rất rõ người như nào mới có thể được chọn vào Người Canh Gác Vực Thẳm, chưa kể, còn có cả Thủy Lũy Giả trong số họ.

Đủ thứ nghi ngờ khiến Jeffrey cảm thấy vô cùng bất an, đúng vào lúc này, một giọng nói khác vang lên trong Mạng lưới tâm linh.

"Đây là Tiền đồn Tuyệt Vọng."

Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, đối phương nói với vẻ tuyệt đối chắc chắn.

"Theo quan sát của Đội số 4 và Người Canh Gác Vực Thẳm, Cái ác vẫn đang ngủ say, phòng tuyến Tĩnh Mịch vẫn còn nguyên vẹn, hết."

Nghe thấy phản hồi như vậy, Mạng lưới tâm linh cũng rơi im lặng, trái tim của Jeffrey cũng lạnh đi.

Jeffrey rất quen với giọng nói trong đầu và tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của hắn.

Nếu Cái ác vẫn còn đang ngủ say, vậy thì thứ mình đang phải đối mặt bây giờ là cái gì?