Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 246: Rhapsody (Khúc cuồng tưởng)


Trong lúc Jeffrey đang thất thần, giữa tiếng gầm rú ầm ĩ, những xúc tu đỏ tươi trồi lên từ dưới đất, cuốn quanh cơ thể Jeffrey, vô số gai nhọn mọc dày đặc trên bề mặt máu thịt, dùng sức xoắn lại, ép ra rất nhiều máu.

Ngay khi chúng đang cố gắng ăn tươi nuốt sống Jeffrey thì con dao gấp sắc bén xoẹt qua, Bologo bổ đôi đống máu thịt.

"Bologo? Ngươi quay lại làm gì!" Jeffrey nhìn thấy bóng dáng của Bologo, không hiểu sao hắn lại quay lại.

"Ta là kẻ bất tử, ta sẽ đối phó với nó!"

Jeffrey ngập ngừng, nhìn Bologo, sau đó thì nhìn thấy Palmer đang vội chạy đi ở đằng xa, cùng với Trái tim bất diệt mà hắn mang theo, Jeffrey chợt hiểu ra tất cả.

"Không, đây là một âm mưu!"

Jeffrey gầm lên, sau đó nâng họng súng. Tồn tại ẩn trong bóng tối cũng lộ ra bộ mặt thật của nó vào ngay lúc này.

Nhà ảo tưởng buông dây thừng gắn móc ra, nhảy từ trong bóng tối bên trên xuống, hơi thở có chút uể oải, do hạn chế về cấp bậc nên Cái ác mà hắn tưởng tượng vẫn khác xa với Cái ác thực sự, quả nhiên có một khoảng cách không nhỏ.

Cũng may là giờ nó không còn quan trọng nữa, Nhà ảo tưởng đã lợi dụng sự cảnh giác của Jeffrey trước Cái ác để biến tình hình hiện giờ trở nên hoàn hảo.

Palmer ngẩng đầu lên. Nhà ảo tưởng đang lao về phía hắn như một cơn ác mộng, bóng dáng đỏ tươi quấn trên cây cầu dài kia dần tan biến vì mất đi chỗ dựa là Aether.

Không ai có thể nghĩ rằng vào cuối trận hỗn chiến này, Nhà ảo tưởng lại xuất hiện theo cách như vậy, và quan trọng hơn, hắn thế mà lại có thể Huyễn Tạo ra Cái ác tà dị đó.

Jeffrey chưa đủ hiểu biết về Trí tưởng tượng tạo vật, chứ đừng nói đến Trí tưởng tượng tạo vật thuần túy, không bị hạn chế như này. Chỉ có hai yếu tố có thể hạn chế sức mạnh của nó, một là lượng Aether để vận hành Năng lượng bí mật, hai là trí tưởng tượng của bản thân Người thăng hoa.

Tất cả những tưởng tượng của con người đều được kết hợp với những thông tin đã biết của thực tế, cũng giống như con người không thể tưởng tượng ra những màu sắc bên ngoài quang phổ khả kiến, khả năng của con người hạn chế khả năng nhận thức của thị giác.

Điều này cũng đúng với Trí tưởng tượng tạo vật, Nhà ảo tưởng không thể tưởng tượng được những gì mình chưa biết hoặc chưa nhìn thấy.

Nhưng Cái ác này quá sống động, ngay cả hơi thở cũng giống y như vậy, có mùi vị điên cuồng của ma quỷ, Jeffrey phải cân nhắc lại lần nữa việc Nhà ảo tưởng hiểu về Khe nứt lớn sâu đến mức nào.

Nhà ảo tưởng đã từng là bộ trưởng của Lõi lò thăng hoa, được phép tiếp cận những bí mật dưới Lhe nứt lớn, nhưng việc đọc trên tài liệu và tận mắt chứng kiến lại là hai chuyện khác nhau.

Nhìn lướt qua Cái ác đang không ngừng tiêu tán bên cạnh mình, Jeffrey có thể khẳng định rằng Nhà ảo tưởng đã đến tận sâu đáy vực của Khe nứt lớn.

Vậy Nhà ảo tưởng đã biết được chừng nào về bí ẩn dưới đó?

"Cẩn thận! Palmer!"

Khi Jeffrey nói ra từ âm mưu, Bologo đã cảm nhận được điều gì không ổn, hắn lớn tiếng cảnh báo Palmer.

Cuộc chiến với Latis khiến Bologo tạm thời quên đi kẻ thù hùng mạnh là Nhà ảo tưởng, nhưng càng quan trọng hơn là Bologo không ngờ rằng Nhà ảo tưởng lại có thể che giấu tung tích của mình cho đến giây phút cuối cùng, để rồi thậm chí còn dám tấn công kể cả khi Jeffrey có mặt ở đây.

Nếu chiến đấu vào lúc này thì không khác gì tuyên chiến với Cục Trật tự. Cuộc tranh chấp đang diễn ra theo hướng mà Bologo không muốn thấy nhất.

"Sư phụ, ông ấy..." Giọng Amy vang vọng.

"Không, ông ấy bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của Bạo Chúa."

Bologo an ủi Amy và đổ lỗi cho Bạo Chúa.

Trong cuộc hỗn chiến bất tận này, với sự trợ giúp của Bạo Chúa, mỗi người đã bị đánh thức lòng tham ẩn sâu và kinh khủng nhất.

Sau chiếc mặt nạ con rối nhợt nhạt, Aether trắng tinh cuộn trào trong con ngươi, tám cánh tay xuất hiện từ phía sau Nhà ảo tưởng, cầm những thanh kiếm sắc bén và đâm về phía Palmer.

Palmer hét lên, nhanh chóng quay đầu lại và bắn móc về hướng của Bologo và Jeffrey.

Giờ đây, con quỷ xui xẻo này cũng đã nhận ra họ đã bị trúng kế điệu hổ ly sơn, Jeffrey nhìn Nhà ảo tưởng từ phía xa, khí thế hung ác tràn ra và khuếch tán từ người hắn, cho đến khi nó biến thành một làn sóng vô hình và đập mạnh về phía trước.

Mặc dù cũng đeo mặt nạ nhưng Jeffrey rất ghét những người đeo mặt nạ, mặt nạ sẽ che đi đôi mắt của đối phương, điều này sẽ khiến hắn khó nhìn thẳng vào mắt đối phương để khiến chúng bị đóng băng.

Nhưng cũng may giờ Jeffrey đã là một Phụ Quyền Giả, hắn đã thoát khỏi nhiều hạn chế khác nhau của Năng lượng bí mật. Hiện giờ hắn chỉ cần nhìn thẳng vào đối phương là có thể ảnh hưởng trên một mức độ nhất định, cho dù không thể hoàn toàn đóng băng thì vẫn có thể làm chậm tốc độ lại.

Khoảng cách giữa Nhà ảo tưởng và Jeffrey rất xa, nhưng khi bị ánh mắt kia chiếu vào, Nhà ảo tưởng vẫn tinh tường nhận ra ánh mắt hung ác ấy, như thể bị một con quái vật bạo ngược đến gần, máu bắt đầu lạnh dần, nhịp tim đập chậm lại, thậm chí còn ngay cả động tác cũng bị đình trệ.

Đáng tiếc là cấp bậc của Nhà ảo tưởng và Jeffrey ngang nhau, đều là Phụ Quyền Giả, ảnh hưởng Năng lượng bí mật của Jeffrey sẽ bị suy yếu.

Nhưng đối với Palmer, sự trì hoãn ngắn ngủi này đã đủ để hắn trốn thoát.

Kết hợp sự hiểu biết của mình về Nhà ảo tưởng và tình cảnh tồi tệ này, Palmer cũng chợt hiểu ra, Cái ác là một Trí tưởng tưởng tạo vật, hiện giờ Nhà ảo tưởng không ngần ngại chém mình thành nghìn mảnh để cướp lấy Trái tim bất diệt.

Aether bị nén lại phía sau, hàng loạt cơn gió chồng chất vào nhau, như một quả bom nén, rồi phát nổ ngay lập tức.

Cơn gió bạo tàn như xé toạc cơ thể của Palmer, bắn hắn bay lên như một ngôi sao băng.

Tốc độ bay của Palmer nhanh đến mức hắn không thể tự kiểm soát phương hướng, hắn lao thẳng về phía vực thẳm bên ngoài cây cầu dài.

Nhà ảo tưởng cố gắng đuổi theo Palmer, nhưng đúng vào lúc này, từng dòng Aether tinh khiết ngưng tụ thành thực thể lướt qua, vô số vệt sáng chồng lên nhau đã chặn đứng bước chân của Nhà ảo tưởng.

Đây là vũ khí giả kim mà Jeffrey mang theo, là khẩu súng mà hắn đã cho Bologo xem cách đây rất lâu, giống như khẩu súng lục ổ quay của Palmer, khẩu súng của Jeffrey cho phép hắn bơm một lượng lớn Aether vào đầu đạn, rồi biến chúng thành Aether và bắn ra.

Đầu đạn bay được nửa đường thì Aether bỗng bùng lên dữ dội, tiếng Aether gầm rú buộc Nhà ảo tưởng phải né sang một bên, lúc này Bologo cũng nhảy ra khỏi cây cầu dài.

Palmer giảm tốc độ, sau đó thì rơi tự do.

Vị trí hắn tiếp đất không tốt, không có điểm tựa nào gần Palmer, hắn sẽ rơi thẳng xuống vực.

Palmer hét lên, bây giờ hắn rất muốn kể một câu chuyện dở khóc dở cười để xoa dịu bầu không khí tồi tệ, nhưng khi là nhân vật chính của bầu không khí thì hắn lại không thể mở miệng nổi.

Bologo lao ra khỏi cây cầu dài và bắn móc về phía đống đổ nát trước khi rơi xuống. Khi chuẩn bị đến gần Palmer, Bologo lại vung chất lỏng vảy rắn màu bạc ra bên ngoài, bầy rắn lại biến thành một đôi bàn tay bạc kéo dài và tóm lấy Palmer đang rơi xuống.

“Ta túm được ngươi!” Bologo hét lên.

Bàn tay bạc nhanh chóng được thu hồi, Bologo ôm lấy eo của Palmer, rồi đu mạnh dưới cây cầu dài lấy dây thừng gắn móc làm điểm tựa.

“Tin tốt, Cái ác là giả!” Palmer hét vào tai Bologo, “Tin xấu, hắn đến rồi!”

Không cần Palmer nói, Bologo cũng đã cảm nhận được phản ứng Aether mạnh mẽ của Nhà ảo tưởng, hết bậc thang bằng đá này đến bậc thang bằng đá khác hiện lên giữa không trung lơ lửng rồi biến mất dưới chân Nhà ảo tưởng.

Dựa vào Trí tưởng tượng tạo vật, ngay cả trong địa hình phức tạp và hiểm trở như này, Nhà ảo tưởng vẫn chẳng khác nào bước đi trên mặt đất.

Lớp ngụy trang đã bị nhìn thấu, hắn không còn phải che giấu bất cứ điều gì nữa, nhưng đúng lúc này, hơi lạnh thấu xương ập đến từ phía sau.

Có lẽ là vì Amy, Bologo vẫn còn một chút nhân từ không đáng có đối với Nhà ảo tưởng, nhưng Lebius thì khác, một khi ra tay thì vô cùng tàn nhẫn.

Khi Huyễn Tạo của Cái ác tan biến và Nhà ảo tưởng giáng xuống từ trên trời, Nhận Giảo Chi Lang đã lặng lẽ lẻn vào bóng tối.

Cho dù cả hai đều là Phụ Quyền Giả, vẫn có một khoảng cách rất lớn giữa những Phụ Quyền Giả với nhau, Lebius chính là sự tồn tại chết chóc nhất trong số đó.

Dù là cộng sự của Lebius, Jeffrey vẫn không biết phạm vi ảnh hưởng của Năng lượng bí mật của Lebius rộng đến đâu, bởi vì mỗi lần chiến đấu, Lebius đều chỉ cần ung dung ngồi một bên, rồi phái bầy sói đuổi theo kẻ địch, sau đó một lúc, bầy sói sẽ quay trở lại với đầu của chúng trong miệng.

Hiện tại cũng vậy, nhờ Aether Ẩn Nấp, Nhận Giảo Chi Lang âm thầm xuất hiện sau lưng Nhà ảo tưởng, lưỡi kiếm chết chóc đâm thẳng vào tim hắn. Để chắc chắn, một lưỡi kiếm khác cũng được chém về phía cổ.

Cảnh tượng tàn khốc đã không xảy ra, lưỡi kiếm không đâm vào thực thể, mà chỉ rạch đôi hư ảo, sau đó bóng dáng Nhà ảo tưởng dần tiêu tan.

"Lại là Trí tưởng tượng tạo vật sao!"

Bologo hét lên. Lúc này, hắn và Palmer vừa đu lại từ đầu bên kia của cây cầu dài thì nhìn thấy cảnh tượng này.

"Cái tên này trước kia thật sự chỉ là một nhà giả kim thôi sao?" Palmer gầm lên, "Hắn có thể làm Đội trưởng một đội hành động!"

Ánh mắt của Jeffrey cũng trở nên nghiêm nghị, tất cả bọn họ đã mắc phải một sai lầm không nên nhất, đó là đánh giá thấp Nhà ảo tưởng.

Những Người thăng hoa thường có thành kiến rằng một nhà giả kim không có bất kỳ sức mạnh chiến đấu nào, ngay cả khi hắn đã thăng cấp thành một Phụ Quyền Giả, sức mạnh này cũng chỉ dành cho việc nghiên cứu khoa học mà thôi.

Nhưng bây giờ Nhà ảo tưởng đã hoàn toàn phá vỡ định kiến của mấy người. Bảy năm là thời gian đủ để một tân binh trở thành một người lính dày dạn kinh nghiệm, và cũng đủ để một nhà giả kim học được cách cầm kiếm.

"Nên nói không hổ là nhất mạch tương thừa sao?"

Bologo nhớ lại dáng vẻ ngầu lòi của Bailey khi vung cây xà beng, sau đó hắn đã hỏi Bailey về chuyện này.

"Biến đổi về chất cho kim loại là một việc rất cần thể lực. Đôi khi bọn ta phải vung búa và chỉnh sửa kim loại một cách thủ công như thợ rèn, vì vậy rèn luyện cơ thể là một việc rất quan trọng đối với các nhà giả kim."

Bailey lại bổ sung.

"Tất nhiên, trong trường hợp xảy ra tai nạn, một thể chất tuyệt vời cũng giúp tăng xác suất sống sót của bọn ta lên rất nhiều."

Jeffrey nắm chặt dao chặt xương, từ giờ hắn sẽ coi Nhà ảo tưởng như một chiến binh thực thụ, hắn sẽ đối phó với Nhà ảo tưởng theo các quy tắc của Bộ phận Thực địa.

Đối với nhân viên Thực Địa, bắt giữ kẻ địch không bao giờ là lựa chọn hàng đầu, giết chết mới là, chỉ những người đã cố gắng hết sức nhưng không thể bị giết do ngoài ý muốn mới có cơ hội bị giam giữ.

Jeffrey áp chiếc mặt nạ vào mặt của mình, chiếc mặt nạ trở nên sống động sau khi Aether trào dâng, mái tóc của hắn dần trở nên mềm mại và đung đưa trong gió, trông y như một con hổ thực sự.