Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 247: Khí Mây Sét


Nhận Giảo Chi Lang xét nát ảo ảnh, Aether của Jeffrey tăng vọt, hắn cảnh giác nhìn xung quanh. Bologo và Palmer thì đang đu qua vực thẳm, hướng về phía đầu bên này của cây cầu dài.

Tất cả đồng thời xảy ra cùng một lúc, nhìn thấy con mãnh hổ đang nổi giận kia, Bologo không khỏi cảm thán trong lòng, người hiền lành cũng có lúc tức giận.

"Ngươi nói, nếu như đó là Trí tưởng tượng tạo vật, vậy Nhà ảo tưởng đang ở đâu?"

Đúng lúc này Palmer bất thình lình nói.

"Ngươi đừng có gở mồm..."

Bologo còn chưa kịp mắng Palmer xong thì một dòng Aether khác đã bùng lên cách đó không xa.

"Khốn kiếp! Palmer!"

Bologo rút lại một nửa những gì đã nói và lớn tiếng chửi bới.

Aether hóa rắn thành những bậc thang giữa không trung, Nhà ảo tưởng lại xuất hiện trước mặt một lần nữa. Một vài sợi dây thừng gắn móc có đinh được Huyễn Tạo ra, rồi lần lượt bắn về phía hai người vẫn còn đang đu giữa không trung.

Từ việc đánh lừa Jeffrey bằng cách Huyễn Tạo ra Cái ác, rồi dối gạt Nhận Giảo Chi Lang... sách lược chiến đấu của Nhà ảo tưởng đã rất rõ ràng, giữ Trái tim bất diệt cách xa Jeffrey.

Một khi Jeffrey có được Trái tim bất diệt, ngoài việc chiến đấu trực diện với Jeffrey, Nhà ảo tưởng không có cách nào khác để lấy lại nó, mà tỉ lệ chiến thắng của hắn khi đối đầu với Jeffrey thì gần như bằng không.

Bảy năm này có thể đã thay đổi Nhà ảo tưởng đến mức không thể nhận ra, nhưng Jeffrey là một nhân viên Thực Địa đã sống sót sau cuộc chiến bí mật, là một cựu chiến binh đã từng trải qua hàng trăm trận chiến xương máu. Nếu không phải vì cuộc sống ở Bộ phận Hậu Cần đã hủ hóa hắn, thì cả người Jeffrey bây giờ phải đầy cơ bắp chứ không phải một cái bụng mỡ.

Bây giờ là cơ hội cuối cùng của Nhà ảo tưởng, hắn hung hăng phát động công kích lên hai người giữa không trung, Jeffrey cũng nhận thấy điều này, hai mắt nóng rực, sức mạnh trấn áp giáng xuống nơi đây, cố gắng phong tỏa Nhà ảo tưởng.

Hàng loạt tràng cười chế giễu vang lên, ngay lập tức chiếc mặt nạ con rối trắng nhợt bắt đầu xoắn lại và vỡ nát, hình bóng của Nhà ảo tưởng tách ra thành hàng chục người, vây quanh Bologo và Palmer một cách dày đặc.

Mắt Hổ của Jeffrey có thể chuyển đổi giữa đóng băng nhóm và đóng băng đơn lẻ, nhưng có một sự chênh lệch rất lớn về cường độ giữa cả hai. Nhà ảo tưởng đã gây nhiễu tầm nhìn của Jeffrey bằng ảo ảnh, nên Jeffrey chỉ có thể đóng băng theo nhóm, chặn từng ảo ảnh một, nỗ lực khống chế Nhà ảo tưởng.

"Đây là lý do tại sao ta không thích phối hợp với người khác a."

Ánh vàng rực rỡ trong đôi mắt của Jeffrey, hắn thì thầm.

Làm việc với Lebius, hắn không bao giờ phải lo lắng về việc Lebius sẽ bị thương, cũng không phải lo lắng về việc đóng băng của mình sẽ xảy ra vấn đề, nhưng bây giờ Lebius không có ở đây, chỉ có mỗi một Nhận Giảo Chi Lang để hỗ trợ hắn.

Lưỡi kiếm đen kịt tốc độ cực nhanh, nhưng vẫn không thể giết chết tất cả ảo ảnh ngay lập tức.

Tốc độ lao nhanh của Bologo và Palmer bỗng thay đổi. Chất lỏng vảy rắn tạo hình thành một bàn tay màu trắng bạc, đẩy những sợi dây xích đang lao tới, nhưng trên tảng đá nơi sợi dây thừng gắn móc đang găm vào bỗng xuất hiện vết nứt, sau đó cái móc bị tuột ra.

"Palmer! Còn sức không!" Bologo hỏi.

Cả hai đã đu được nửa chặng đường, trong trường hợp móc bị tuột ra, họ không thể đu ngược trở lại cây cầu dài, cần có thời gian để thu hồi dây thừng gắn móc, còn bàn tay bạc thì bị giới hạn bởi khoảng cách, không thể với tới được.

"Ta sẽ cố!"

Palmer nghiến răng, triệu hồi một cơn cuồng phong đẩy hai người về phía cây cầu dài, nhưng trong mắt Nhà ảo tưởng, hai người họ giữa không trung lúc này chẳng khác nào một cái bia ngắm.

Những ảo ảnh còn lại đều tiến về phía hai người, thật giả lẫn lộn, không ai biết Nhà ảo tưởng thật sự đang ở đâu, nhưng Bologo cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải cắn răng chịu đựng.

May mắn thay, vào thời điểm tuyệt vọng này, ánh vàng kim rực rỡ, nhờ Aether Khuếch Đại, tốc độ của Jeffrey đã vượt xa khả năng nhận thức của mọi người, hắn gần như xuất hiện ngay trước mặt Nhà ảo tưởng trong nháy mắt.

Dao chặt xương được giơ lên cao, Jeffrey đập thẳng lưỡi dao nhuốm máu vào một bóng người.

Sau thời gian ngắn nghi ngờ, Jeffrey đã xác định chính xác đâu là Nhà ảo tưởng thật dựa trên sự khác biệt về cường độ Aether.

Khoảng thời gian bảy năm đã biến Nhà ảo tưởng từ một học giả thành một chiến binh, nhưng bản thân hắn chưa từng trải qua những trận chiến điên cuồng kia, cũng như kinh nghiệm mà Jeffrey đã tích lũy bằng xương máu.

Trong tích tắc, những ảo ảnh xung quanh sụp đổ, chỉ còn lại thân xác thật dưới mũi dao của Jeffrey.

Nhà ảo tưởng không chút nao núng, hắn đã đoán trước được cảnh tượng này, dù gì thì cũng là giành miếng ăn trước miệng của Cục Trật tự, Nhà ảo tưởng đã quá hiểu về thực lực của ông chủ cũ này rồi.

Rất may là hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Từng tấm khiên tròn cứng được tạo ra trước người Nhà ảo tưởng, nó không thể ngăn được đòn chí mạng của Jeffrey, nhưng cũng đủ để trì hoãn một lúc, Nhà ảo tưởng vội ném một thứ về phía Bologo và Palmer.

Bologo bất lực nhìn một chiếc hộp thủy tinh mỏng manh bay về phía mình.

Bề mặt của chiếc hộp được chạm khắc với những hoa văn tinh xảo, trông như một tác phẩm nghệ thuật, bên trong nó là những đám mây giông cuồn cuộn. Sau khi vài tiếng rắc vang lên, Bologo thậm chí còn có thể nghe thấy cơn bão dữ dội và tiếng sấm phát ra từ nó.

Khí Mây Sét, Bologo đã nhìn thấy thứ này trong cuộc đấu giá. Có vẻ như người mua nó đã bị Nhà ảo tưởng giết chết, còn nó thì trở thành chiến lợi phẩm của Nhà ảo tưởng, đến bây giờ thì biến thành vũ khí để phá vỡ thế bế tắc.

Bologo không kịp phát ra bất kỳ lời cảnh báo nào. Khoảnh khắc hộp thủy tinh bị vỡ tan tành, đám mây giông rít lên, nuốt chửng tất cả.

Tầm nhìn trở nên xám xịt, bóng tối đan xen với sấm sét như một bầy rắn đang trườn. Ánh sáng ngoằn ngoèo tấn công tất cả mọi người trong đám mây giông, thậm chí Bologo còn bị một tia sét đánh thẳng vào người, khiến hắn mất sức và rơi vào trạng thái tê liệt trong ngắn ngủi.

Palmer cũng như thế, hắn cố gắng kêu gọi một cơn cuồng phong, nhưng mọi luồng không khí xung quanh đã bị những đám mây giông nhấn chìm. Cơn gió mà hắn dệt ra đều bị chúng bao phủ trước khi kịp nổi lên.

Trong khung cảnh như ngày tận thế, ánh vàng kim lóe lên sau đám mây đen, sau đó những xúc tu đỏ tươi xuyên qua đám mây và nhấn chìm ánh sáng đó.

Vào thời khắc mấu chốt này, Nhà ảo tưởng lại một lần nữa Huyễn Tạo ra Cái ác, tuy chỉ là giả tạo, nhưng dưới trạng thái kích hoạt Năng lượng bí mật hết cỡ, cùng với đám Khí Mây Sét cuồng bạo, Jeffrey đã tạm thời bị áp chế.

Điều quan trọng nhất là đám mây đen u ám đã che khuất tầm nhìn của Jeffrey. Hắn không thể tìm thấy mục tiêu để kích hoạt Năng lượng bí mật. Cộng thêm việc mây giông xuất hiện xung quanh, dòng Aether trở nên hỗn loạn khiến hắn không thể phát hiện phản ứng Aether của Nhà ảo tưởng.

Mây đen dâng trào, bóng đen xuyên qua đám mây, sà xuống như một con đại bàng, lao về phía Palmer phía dưới.

Đi kèm với nó là cơn giông bão dữ dội, hết tia sét này đến tia sét khác giáng xuống, giật vào cả Bologo và Palmer.

Bologo còn đỡ, hắn là một kẻ bất tử, cộng thêm trải nghiệm trong nhà tù tăm tối trước đó, mức độ tấn công như này còn chưa đủ khiến làm choáng hay giết hắn. Nhưng Palmer thì khác, con quỷ xui xẻo này đã bị điện giật đến mức bốc khói, bất tỉnh, rơi tự do ra khỏi phạm vi của đám mây giông cùng với Bologo, lao thẳng xuống vực sâu phía dưới.

Nhà ảo tưởng lao ra khỏi đám mây giông theo cả hai. Jeffrey thì vẫn quần nhau với bóng dáng đỏ tươi trong đó.

"Dừng lại!"

Bologo giận dữ gầm lên, nhưng điều này không thể ngăn Nhà ảo tưởng đến gần Palmer, rồi cướp lấy Trái tim bất diệt.

Mặt nạ con rối nhợt nhạt quay lại nhìn Bologo, hắn vẫn giữ im lặng, không nói gì. Sau đó một đôi cánh được Huyễn Tạo giương ra từ phía sau, Nhà ảo tưởng nhanh chóng giảm tốc độ, lơ lửng trên không trung một thoáng, rồi vội phi nước đại về phía góc khác của bóng tối.

Nhà ảo tưởng cuối cùng cũng có được Trái tim bất diệt, việc tiếp theo phải làm là trốn thoát khỏi sự truy lùng của Cục Trật tự. Về Bologo và Palmer sống hay chết, điều này không nằm trong sự cân nhắc của hắn.

Bologo chứng kiến ánh sáng đang dần biến mất, vào thời khắc quan trọng hắn đã đưa ra lựa chọn. Chất lỏng vảy rắn kỳ dị được đúc thành một cánh tay kéo dài, hắn tóm lấy Palmer đang bất tỉnh.

Hai người ôm lấy nhau, Bologo xoay tròn giữa không trung, dùng hết sức hất Palmer lên phía trên, nhưng đây vẫn chưa phải là tất cả, sau đó hắn quay lại và ném một thanh sắt với một lực còn mạnh hơn.

Thanh sắt đâm trúng vào Palmer, xuyên qua cánh tay rồi ghim hắn vào vách đá, trông có vẻ hơi thảm hại nhưng Bologo đã ngăn Palmer không bị rơi xuống thành công.

Đến lượt mình cầu sinh, Bologo mới nhận ra rằng mình đã rơi vào tình thế tuyệt vọng, dù là vách đá xung quanh hay cây cầu dài thì đều cách hắn quá xa, Chinh Chiêu Chi Thủ không thể vươn xa đến vậy, dây thừng gắn móc trong tay thì chỉ có đúng một cơ hội.

Một khi không thể găm vào vách đá thì khi thu hồi dây thừng và bắn ra một lần nữa, mình sớm đã bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn.

"Quên đi, thử xem!"

Bologo không ngờ có ngày mình lại trở thành kẻ phụ thuộc vào may rủi như Palmer, nhưng trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, hắn chỉ biết đánh cược vào nó.

Bắn dây thừng gắn móc ra, khi gần đạt đến giới hạn, cái móc miễn cưỡng lắm mới găm được vào vách đá, Bologo lộ vẻ vui mừng. Nhưng hắn còn chưa kịp đu lại gần thì bởi vì đã đạt đến khoảng cách giới hạn, cái móc chưa hoàn toàn găm vào vách đá lại bị bật ra lần nữa.

Cũng may là lần này Bologo đã ở gần vách đá hơn khá nhiều. Sau khi thu hồi sợi dây thừng gắn móc, hắn trực tiếp dùng Chất lỏng vảy rắn màu bạc để nắn đầu móc câu thành một chiếc mỏ neo nhỏ, rồi dùng hết sức ném nó về phía vách đá.

"Amy!"

Bologo gọi. Ngay lập tức, Aether Khuếch Đại bao phủ cơ thể hắn.

Lần này mỏ neo cắm sâu vào vách đá, khi Bologo ngã xuống, sợi dây ngay lập tức duỗi thẳng ra. Bologo cầm một chiếc khiên để chắn trước mặt, rồi đâm sầm vào vách đá dưới sức kéo của sợi dây móc.

Cảm giác như bị một chiếc ô tô tông thẳng vào đầu. Sau cú sốc, Bologo cảm thấy cơn đau dữ dội lan tràn khắp cơ thể, sau đó chiếc mỏ neo bắt đầu lỏng ra và rơi thẳng xuống.

May mà lúc này Bologo đã đụng được vào vách đá, nhờ Chinh Chiêu Chi Thủ, từng chỗ đứng phình ra, hắn có thể từ từ leo trở lại cây cầu dài dựa theo cách này.

Sau tình huống nguy cấp, Bologo cuối cùng cũng có thể thở dốc một hơi. Hắn bám vào vách đá, cố gắng hồi phục thể lực của mình, nhưng Bologo hoàn toàn không để ý tới, bóng tối phía sau đang ngọ ngoạy dữ dội, sau đó một đôi găng tay trắng duỗi ra từ bóng tối, đi kèm với một điệu cười xấu xa mà Bologo không thể nghe thấy, nắm lấy vai hắn.

Ma quỷ sẽ không bao giờ can thiệp vào lựa chọn của người khác, cùng lắm là khi số phận đi chệch hướng, nó sẽ hơi đẩy nhẹ một chút mà thôi.

Tất nhiên, đôi khi đối với một số tên cứng đầu thì nó sẽ sử dụng đạp.

Bạo Chúa lay nhẹ hai vai Bologo, Bologo mất hết sức lực chỉ trong chốc lát, ngay cả Aether cũng chìm vào im lặng, không còn đáp lại tiếng gọi của hắn.

Bologo không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ cảm thấy cơn ớn lạnh, cùng với việc mình rơi xuống, ánh sáng trên đầu cứ thế mà biến mất, cho đến khi mọi thứ rơi vào bóng tối vĩnh hằng.