Sự Trỗi Dậy của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 260: Sự Trỗi Dậy của Khiên Hiệp Sĩ Chương 260 – Chuyển Biến Xấu




Và, ngay sau ngày giải quyết vụ đạo tặc, buổi sáng đã xảy ra chuyện...

“Naofumi-sama! Em về rồi đây~!”

Raphtalia mở cửa ra và bước vào nhà.

Chúng tôi mới gặp vài ngày gần đây, nhưng cảm giác cứ như đã rất lâu rồi không gặp vậy, có lẽ vì Raphtalia đã về làng hay vì chúng tôi đang ở cùng nhau trong nhà.

Tôi không rõ nữa.

“Hử... A, Raphtalia, chào mừng trở về.”

“Onee-chan, hoan nghênh trở về—”

“A, mừng đã về, Raphtalia-chan~”

“Mừng chị đã về, Raphtalia-san.”

“Kyua!”

Raphtalia trố mắt ra nhìn chung quanh tôi.

Cái phản ứng này, tôi không chưa hề thấy qua bao giờ.

“Còn tệ hơn trước đây nữa!”

Vừa mới về đến mà Raphtalia đã rất ngạc nhiên thốt lên như thế.

Nhân tiện, trên giường là Firo và Gaelion, có cả con chó đóng khố và Imia nữa.

“Thế này là sao vậy! Naofumi-sama!”

“À, biện pháp chống Atlas ban đầu là để Firo ngủ cùng anh, nhưng mới chỉ một lúc, Firo lại gây lên vấn đề, nên anh nhờ đến Kiel và Imia canh gác.”

“Sadina onee-san!”

Raphtalia quay sang vặn hỏi Sadina, đang nằm ở giường bên với Atlas.

“Như đã hứa, chị đã ngăn không cho Atlas-chan bò vào giường của Naofumi-chan.”

“Đó không phải điều em muốn hỏi!”

Raphtalia lảo đảo tựa lưng vào tường.

Con bé ổn chứ?

“Tu hành nhiều quá nên em mệt à? Hãy nghỉ ngơi sớm đi. Anh có thể niệm ma pháp hồi phục cho. Gần đây, anh vừa mới ‘ngộ’ ra một phương pháp gia tăng hiệu quả đấy.”

“Không phải chuyện đó!”

Raphtalia phủ nhận.

Tôi đã tưởng mình sẽ có thể khoe món ma pháp cấp Revelation mới nghĩ ra chứ.

“Naofumi, gì vậy? Có chuyện gì sao?”

Nghe thấy ồn ào, Ren cùng Rishia và rồi Itsuki cũng chạy ra khỏi căn nhà tạm trú.

Phản ứng tốt đấy.

Khi có chuyện gì xảy ra, có lẽ mấy tên này ngay lập tức sẽ phản ứng.

“... Tại sao mà Kiếm và Cung Hiệp Sĩ cũng ở đây vậy!”

“À rế? Anh chưa nói à?”

Tôi đã tưởng con bé biết rồi, do con bé có thái độ bình thường khi ở Lâu đài, nhưng, không biết thật à?

Con bé lẽ ra đã biết tôi hợp tác với Motoyasu để bảo vệ thành phố lâu đài mới phải chứ,... À, chuyện đó là sau khi Raphtalia trốn thoát khỏi lâu đài thì phải.

Cơ mà, cũng có thể là Motoyasu lại nhìn Raphtalia thành một con heo Tanuki, và chẳng thể nói chuyện được.

Do Raphtalia là nữ mà.

“Em đã nghĩ mình đã trưởng thành như một con người, và chiến đấu bởi vì thế giới, nên em đã tìm đến chỗ của Naofumi-sama...”

Anh cũng muốn mình được tự lập sớm sớm đi đây nè.

Chỉ nói ‘Này, này’ rồi mấy tên này đến ở lỳ trong làng của tôi luôn.

À, về mặt quản lý, như vậy cũng tốt thôi.

“Atlas!”

Fohl chạy vọt vào trong căn phòng và ôm chầm lấy Atlas!

“Rốt cuộc thì Nii-chan cũng trở về rồi đây!”

“Hãy ngừng lại đi, Onii-sama, Naofumi-sama đang nhìn kìa.”

“Hừm! Giờ anh đã về, đừng nghĩ em sẽ có thể tiếp tục làm mấy chuyện như thế nữa!”

“Ư, vâng vâng.”

Nhìn có vẻ như thằng Fohl Siscon rất vui mừng vì đã được trở về chính thức.

Nó đang khóc kìa. Nó thích Atlas đến thế cơ à...

Sướng quá nhỉ, Fohl.

“Naofumi-sama, xin hãy giải thích đi ạ.”

“Nhiều chuyện đã xảy ra lắm.”

“Chỉ một câu! Câu nào thuận tiện ấy. Xin ngài hãy giải thích cho đơn giản và dễ hiểu, mặc dù em không chắc là mình sẽ hiểu được.”

“Cứ đi mà hỏi tên kia đi.”

Nghe lời tôi đáp, Ren bèn giải thích về việc bị Witch lừa gạt, về việc bị chúng tôi đánh bại, và việc đang tự kiểm điểm tại làng.

Và cũng giải thích việc Rishia đánh bại Itsuki theo cách tương tự và hắn ta đang an dưỡng ở chỗ này.

Itsuki của hiện tại là một tên Yes Man bảo gì nghe đấy.

“Haa... Em hiểu được tình huống rồi. Nghĩ lại thì, ngôi làng đang xảy ra rất nhiều chuyện, nên trở thành như vậy cũng có thể hiểu được.”

“Đã thay đổi đến như vậy cơ à?”

“Đúng vậy! Có cả một khu rừng rậm quanh ngôi làng! Còn có cả một bãi nuôi những con Filo Rial trông như Firo nữa chứ!”

“Khi em nói như thế, thì, quả là giống như vậy thật.”

“Hình như đã có rất nhiều chuyện đã xảy ra khi em không có ở đây.”

“Ừm.”
Mà nghĩ lại thì, trong một tháng rưỡi Raphtalia đi tu luyện, tôi nghĩ mình đã chiến đấu khá nhiều.

Ký ức về việc hạ gục lần lượt 3 Hiệp Sĩ vẫn còn rất mới trong trí tôi.

Một số có thể gọi là đánh bại, nhưng cũng có những việc đáng ngờ xen vào.

Quãng thời gian đó có dài không nhỉ?... Mau lắm, gần như ngày nào tôi cũng phải chiến đấu.

“Như vậy thì Raphtalia-chan đã quay trở về, Onee-san đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

“Đúng vậy.”

“Thật đáng tiếc, chị lại không hiểu được ý nghĩa của từ ‘bảo vệ’ của em. Sadina Onee-san.”

Thực tình thì, cô ta có hữu dụng không vậy?

À thì, ít ra Atlas đã không còn bò vào giường của tôi được nữa.

“Bởi vì như vậy, Raphtalia-chan. Hãy đưa Naofumi-chan cho chị đi~.”

“Chị vừa nói gì vậy!”

“Này, cô vừa nói cái quái gì đấy!”

“Ế~... Tôi, nghiêm túc theo đuổi Naofumi-chan mà?”

Sadina vừa trả lời vừa lắc lư làm ra vẻ xấu hổ.

Ngừng lại ngay, thấy mắc ói quá.

“Chẳng lẽ là Naofumi-chan thích dạng người hơn? Thế thì Onee-san đành phải ga-lăng mà giúp chăm sóc cậu trong hình người vậy nhé?”

“Sadina onee-san... Cảm giác thật của chị đấy à?”

“Đúng vậy~”

“Bây giờ Raphtalia-san đã quay trở về, cuộc chiến cuối cùng cũng bắt đầu được rồi.”

Atlas cũng xác nhận lại điều Sadina vừa nói như là chuyện đương nhiên vậy.

Thời gian chuẩn bị cũng quá lâu đi!

Dù ta biết ngươi yêu thích ta, nhìn thái độ kia là rõ rồi, nhưng chưa chắc đầu óc của toàn bộ người thế giới này chỉ chứa toàn hoa với cỏ.

Đặc biệt là Raphtalia.

“Đúng vậy~. Chị đã hứa với Atlas-chan là sẽ đợi cho đến khi Raphtalia-chan quay trở về. Sau đó, sẽ cùng với Onee-san ‘đánh chiếm’ lấy Naofumi-chan.”

Trong khoảng khắc, gương mặt của Raphtalia tái đi, rồi con bé quay sang tôi.

“Naofumi-sama... Có khi nào... Ngài đã từng thi uống rượu với Sadina onee-san rồi sao?”

“Ừ, quả có chuyện như vậy.”

Bộp! Raphtalia trông giống như đang phải chịu đả kích, đập tay lên trán và ngả người ra sau.

Có vấn đề gì à?

“Naofumi-sama... Sadina Onee-san đã có nói với mọi người trong làng, từ rất lâu rồi, về một quyết định.”

“Hả...”

Kiel cũng gật đầu đồng tình.

Cái gì đây.

“Sadina onee-san đã nói 『Bạn đời của tôi phải là người uống nhiều hơn tôi! Nếu tôi mà gặp một người như thế, tôi sẽ cương quyết không để kẻ đó bỏ trốn, mọi người hãy chuẩn bị đi~』.”

“Sadina nee-chan là người uống được nhiều nhất trong làng. Có tin đồn là chị ấy sau khi chiến thắng trong đại hội uống rượu trong lãnh địa, vẫn còn tiếp tục uống nữa đấy.”

“Hể—...”

“Nếu Sadina nee-chan đã xác định Nii-chan là chồng tương lai, tức là Nii-chan đã thắng chị ấy trong một cuộc thi uống, mọi người trong làng đều nghĩ như vậy đó.”

“Thật sao?”

Mà, đúng thực là tôi đã thắng áp đảo Sadina trong lúc uống rượu.

Ế? Vậy ra đó là lý do Sadina muốn tôi thành chồng cô ta sao?

Tôi cứ nghĩ đó chỉ là một trò đùa thôi chứ.

Khi tôi nhìn về phía Sadina, cái bà cô Sadina này, đang trong dạng người và lấy tay che mặt vì xấu hổ.

“Mỗi tối, khi nhìn gương mặt đang ngủ của Naofumi-chan, tôi đều thấy rất vui.”

Ặc... Không chỉ có Atlas, lại có thêm một tên biến thái nữa rồi!

Tôi éo có loại hứng thú như vậy đâu.

“Nii-chan, sao anh thắng được Sadina nee-chan vậy?”

“Ta chỉ ăn một trái Lukor thôi mà?”

“Ra là vậy...”

Kiel và những nô lệ sinh ra tại làng đồng loạt gật đầu.

Hình như Imia cũng gật đầu nữa.

Bởi vì Sadina như là người chị tốt trong trong làng nên ai cũng biết rõ cô ta hết sao?

“Lúc đi bán rong, thỉnh thoảng có người lấy nó ra.”

“Ể? Quả Lukor đấy hả? Ta cứ nghĩ đó là một nghi thức hoan nghênh chứ!”

Đó là chuyện về một gã đã thử cho tôi ăn trái Lukor để xác định thử xem đó có phải Khiên Hiệp Sĩ thật hay không, chuyện đó rất nổi tiếng.

Quả nhiên là trừ tôi ra thì dường như không có kẻ nào an toàn mà ăn trái Lukor cả.

Tôi cứ cho rằng đó là để hoan nghênh và cũng là cách xác minh kẻ giả mạo.

“... Hiểu rồi, Naofumi-san là một người mang năng lực Túy Vô Hiệu. Mọi dấu hiệu đều chỉ về điều đó.” (Túy vô hiệu: Rượu vô tác dụng)

Itsuki vừa mới làm một chuyện không thể tin nổi: Mở miệng.

Cả Ren và tôi đều từ từ quay sang nhìn Itsuki.

“Người mang năng lực (Năng Lực Giả)?”

“Có cả hệ thống như thế sao?”

Một kỹ năng chống lại các trạng thái dị thường hả.

Nói như thế có đúng không nhỉ?

Nhưng, bất hạnh thay, tôi lại không nhớ mình có cái kỹ năng Túy Vô Hiệu đó.

“Không, không phải như thế, đó chính là năng lực mà chúng ta đã có trước khi đến thế giới này.”