Sự Trỗi Dậy của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 297: Sự Trỗi Dậy của Khiên Hiệp Sĩ Chương 297 – Vùng Đất Của Phượng Hoàng




Như vậy, việc lựa chọn thành viên mang đi chiến đấu đã gần như hoàn tất.

Ngày hôm sau, chúng tôi sẽ khởi hành đến vùng đất nơi Phượng Hoàng được phong ấn.

Các Hiệp Sĩ và những người đồng hành, Raphtalia và Firo là đương nhiên phải đi. Còn có cả Fohl, Atlas, Sadina, Kiel và những ai tình nguyện trong làng nữa.

Imia và những người khác chuyên về chế tạo sẽ ở lại giữ nhà.

Cũng chẳng phải là tôi ép buộc mọi người đi theo. Mà tôi đã nhắc nhở tất cả rất nhiều lần rồi.

“Các ngươi biết rồi đấy, Đợt Sóng không phải trò đùa. Ta không có đủ tự tin có thể bảo vệ được tất cả các ngươi. Nếu các ngươi không có quyết tâm chiến đấu vì mạng sống của mình, thì đừng đi!”

Tôi cầu mong rằng những lời của tôi thật sự sẽ đến được mấy đứa trẻ này.

Đúng vậy... Tôi nghĩ là mình có thể vượt qua được Đợt Sóng này với thương vong ít nhất có thể.

Tuy rằng đám nô lệ gật đầu với tôi, nhưng mà chúng thật sự hiểu không vậy...?

Aa, đúng rồi.

Chúng tôi cũng từng nghĩ đến việc cho một Hiệp Sĩ đến đó trước, để người đó tạo ra một Portal, rồi đưa toàn bộ Hiệp Sĩ đến đó. Nhưng việc đó có vẻ phiền phức quá, nên đề nghị bị bác bỏ.

Nếu cả 4 chúng tôi đều dùng cổng dịch chuyển, thì chúng tôi có thể mang theo bao nhiêu chứ...

Tính luôn cả Liên Hợp Quân và cả binh sĩ của Melromark, thì thử nghĩ xem sẽ có bao nhiêu người đây?

Nếu chỉ có mỗi đám nô lệ ở chỗ tôi thì chắc là không vấn đề. Nhưng chúng tôi nên chiến đấu hết sức bằng mọi thứ có thể là tốt nhất.

Chính bởi vì nguyên nhân đó, tôi đã điều động hết toàn bộ đám Filo Rial ở chỗ của tôi để trợ giúp trong việc chuyên chở mọi người, nô lệ và binh sĩ.

“Như vậy, chúng tôi sẽ đi cùng Ngài.”

Nữ Hoàng là người lãnh đạo của Liên Hợp Quân, thế nên bà ta cũng đi cùng với chúng tôi.

Hình như bà ta để Lâu Đài lại cho Melty. Việc hộ vệ Melty sẽ được giao cho Nữ Hiệp Sĩ.

Bởi vì chúng tôi gần như điều động đi hết binh lực của đất nước, bởi vậy việc hộ vệ cần phải giao cho người đáng tin.

Thêm nữa, Melty và Nữ Hiệp Sĩ dường như có tính cách khá tương hợp với nhau, nên tôi không cho rằng họ sẽ gặp vấn đề gì.

Bản thân cô ta rất thất vọng vì mình không được tham gia chiến đấu chống lại Đợt Sóng.

Cô ta rất có năng lực, nhưng cũng đành chịu thôi.

Nữ Hiệp Sĩ nắm tay Raphtalia, và nói nhờ cả vào con bé.

Chẳng rõ vì sao mà Trash cũng ở trong xe của Nữ Hoàng.

... Trash im lặng ngồi đợi ở bên trong xe ngựa, trông còn hắn ta còn già hơn cả khi trước nữa.

Bởi vì đứa con gái yêu chết một cách thê thảm nên hắn mới tiều tụy như thế à?

Và Atlas, đứa cháu trông y như em gái yêu quý, lại đang phục vụ dưới trướng kẻ thù. Chắc hắn cũng khốn khổ lắm.

Hắn ta dùng một biểu cảm rất mãnh liệt nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng khi Atlas lên ngồi cạnh tôi, hắn lại trở nên yên tĩnh trở lại.

Dẫu sao, chuyến đi của chúng tôi diễn ra như thế.

“Ehehe~ Tốt chưa~”

Firo liên tục khoe khoang với những con Filo Rial kéo xe cho Liên Hợp Quân. Con bé phiền toái quá.

Đám Filo Rial nhìn bằng ánh mắt ghen tị, như thể... Mà thôi, không phải chuyện của tôi.

Bằng cách dùng phương pháp thách đấu đua xe giữa xe do rồng kéo và xe do FiloRial kéo, Liên Quân đang di chuyển với một tốc độ nhất định.

Ra là còn có cách như thế nữa à.

“KYUA!”

Gaelion trẻ con cũng đang vui vẻ kéo xe giống như Firo, và đang đua xe với con bé... Tuy nhiên, đối với hành khách bị say xe trên xe của nó thì chắc là không có hồi ức tốt rồi.

“Rafu~”

Tôi cũng mang Chủng Raph cỡ lớn đi theo.

Bởi vì Mii-kun muốn tham gia vào Đợt Sóng, nên Rat cũng ôm đống thiết bị trong tay đi theo.

Nhân tiện, đám Chủng Raph từ Caterpilland cũng đang rất vui vẻ kéo xe.

Ánh mắt của đám binh sĩ Liên Hợp Quân đau thật.

Không hổ danh Khiên Hiệp Sĩ-sama! Có thể sáng tạo ra một chủng ma thú mới, đúng thật là tuyệt vời!

... Tôi có thể nghe thấy tiếng thì thầm ở khắp nơi. Nhưng mà đó là ‘quá khứ đen tối’ của tôi đấy. Hay nói đúng hơn, đó chẳng phải là kết quả của hành động của tôi.

đọc truyện tại http:
//ngantruyen.com/Cho dù các ngươi có khen ta, ta cũng không thấy vui chút nào.

Và, sau vài ngày di chuyển bằng xe ngựa... Chúng tôi đã đến được vùng đất phong ấn Phượng Hoàng.

“Vậy ra đây là nơi phong ấn Phượng Hoàng à.”

Quốc gia mà chúng tôi đã tới là... Một quốc gia rất phù hợp với cái tên gọi “một tiểu quốc ở biên giới”.

Không hiểu sao, có nhiều người ăn mặc theo phong cách Trung Hoa ở lại thành phố dưới chân lâu đài.

Chỉ là, mái nhà rất thấp. Nên so với Melromark theo phong cách phương tây, nơi này gợi nên cảm giác khác hẳn.

Cảm giác không hề giống với trị trấn trên lưng Linh Quy.

Do thời đại sao? Tôi vốn không quen mấy với bối cảnh viễn tưởng của phương Đông, bởi vậy nên tôi cũng không hiểu rõ ràng cho lắm.

Dẫu sao, cứ tạm nói rằng nó theo kiểu Trung Hoa đi.

“Đây là thành phố mà chúng ta đã nói tới, Iwatani-sama.”

Nữ Hoàng bước đi phía trước, dẫn chúng tôi đi thăm quan thành phố.

Trông có vẻ như bà ta cũng không quen thuộc cho lắm, nhưng mà sao cũng được...

“Hình như, người ở nơi này rất thưa thớt thì phải.”

Đúng vậy, dù có nói như thế nào, bất chấp kích cỡ của thành phố và đường xá rộng lớn, tôi hầu như không thấy mấy ai cả.

Giống như là một thành phố ma vậy.

Nếu như có người nào đó bảo rằng ở nơi này có lâu đài, thì có thể sẽ chẳng có ai tin cũng nên.

“Khoảng 3 tháng trước, bởi vì nghe nói Phượng Hoàng sắp tỉnh lại, nên đã gây nên một đợt ầm ĩ rất lớn, và hầu hết dân chúng đã chạy trốn hết rồi.”

“Vậy à...”

Mà, khi nghĩ đến con số thương vong ở vùng đất của Linh Quy, đến cả tôi chắc cũng chạy đi nước khác luôn ấy chứ.

Thiệt hại do Linh Quy đã gây ra rất nổi tiếng, và có lẽ đây chính là kết quả.

“...”

Ren im lặng nhìn xuống mặt đất.

Hắn ta vẫn còn để trong lòng chuyện đó? Lần này đừng có làm như vậy nữa đấy.

Đến cả Motoyasu cũng đang nhấp nhổm nhìn xung quanh.

Ngươi đang hối lỗi đấy hả?

Còn Itsuki thì, chỉ hờ hững đi theo Rishia tới đây mà thôi.

“... Tôi sẽ cố gắng.”
Hắn ta lẩm bẩm với bản thân.

Tôi thực tình không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cái lời nguyền của hắn nữa. Đã chữa khỏi, hay vẫn chưa vậy?

Chắc chắn là lời nguyền đã được giải trừ rồi, nhưng mà cảm xúc của hắn vẫn còn rất mờ nhạt.

“Và? Chúng ta sẽ nói chuyện với lãnh đạo của quốc gia này sao?”

“Đúng vậy. Tuy nhiên, tạm thời thì chúng ta chỉ nói chuyện với người đại diện mà thôi.”

“Hmm...”

Trong căn phòng Nữ hoàng dẫn chúng tôi đến, một chàng trai trẻ đang ngồi trên ngai vàng.

Đấy là người đại diện?

“Hoan nghênh các vị đã đến đây. Tứ Thánh Hiệp Sĩ-sama, và Nữ Hoàng Melromark-sama. Tôi là vua của quốc gia này.”

“Oya? Theo như tôi biết thì quốc vương của đất nước này là người khác mà. Có chuyện gì đã xảy ra sao?”

“Vị vua tiền nhiệm đã mang theo toàn bộ kho báu của đất nước, và dẫn theo bộ hạ đi du lịch ở đâu đó rồi.”

Tôi vuột ra một tiếng thở dài.

Lại nữa sao... Tại sao đám vương tộc của thế giới này toàn là kẻ thối nát thế?

Thối nát đến nỗi chạy trốn khỏi đây bởi vì sợ bị cuốn vào trận chiến với Phượng Hoàng...

“Hiểu rồi, vậy thì ngài là người đại diện mà chúng tôi đã được nghe nói đến à?”

“Tạm thời là vậy. Hiện tại, tôi đã điều động hết toàn bộ binh lính của đất nước đi tìm bắt vị vua tiền nhiệm rồi.”

“Này, Nữ Hoàng.”

“Chuyện gì vậy?”

“Tại sao toàn bộ vương tộc của thế giới này...”

“Rõ ràng ông ta là một nhà lãnh đạo tài năng kế thừa huyết thống Hoàng thất Faubley, nhưng vào thời kỳ khác thường, người đó lại làm chuyện như vậy... Thực sự tôi không biết nên nói gì cả.”

Không... Chẳng phải là vì có dòng máu của Faubley nên mới mục nát như vậy hay sao?

Là những dì tôi nghĩ, nhưng đứa trẻ đang đứng trước mặt tôi lại đang hành xử chín chắn hơn nhiều so với tuổi tác.

Có vẻ là kiểu người giống như Melty.

Ít ra vẫn tốt hơn đám người đã bỏ chạy kia.

“Chúng tôi vô cùng chào mừng Tứ Thánh Hiệp Sĩ-sama, và mọi người trong Liên Hợp Quân. Như các vị đã đề nghị, chúng tôi đã điều tra toàn bộ những tư liệu liên quan đến Phượng Hoàng. Nên nếu các vị có ý muốn đọc qua, chúng tôi sẽ rất vinh dự.”

Sau khi người thiếu niên vẫy vay, một học giả và một Shadow cùng bước ra, và dẫn đường cho chúng tôi.

“Vậy thì Liên Hợp Quân hãy ở lại vùng phụ cận của thành phố để đợi lệnh đi.”

“Vâng...”

Vì lý do gì đó, mà vẻ mặt của cậu thiếu niên trông rất âm trầm.

Ngẫm lại thì, những ruộng đất ở xung quanh đây là vùng đất bị bỏ hoang trải dài liên tục.

Chỉ cần nhìn cũng có thể thấy được là cư dân ở đây rất gầy gò.

Aa, thế giới này cũng có nạn đói nhỉ.

Bởi vì ở chỗ của tôi có BioPlant, nên tôi thực sự cũng chẳng để ý cho lắm, nhưng mà... Việc đảm bảo nguồn cung cấp thức ăn có vẻ như không hề dễ dàng.

“Shadow.”

“Có chuyện gì vậy ạ?”

... Đây không phải là Shadow mà tôi biết.

Dẫu sao, đã gọi Shadow ra rồi, tôi liền lấy một số hạt giống BioPlant trong túi ra, cho vào tay người đó.

“Chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian. Hãy đi trồng chúng ở nơi nào đó để đảm bảo nguồn lương thực. Tiện thể, làm đầy nhà kho chứa lương thực của đất nước này luôn.”

“Rõ.”

Trước hành động của tôi, Nữ Hoàng cúi thấp đầu.

Đồng thời, cậu thiếu niên cũng thi lễ với tôi.

“Cảm tạ lòng nhân từ của Hiệp Sĩ-sama.”

“Nếu đưa một đạo quân đói khát ra chiến trường, chính chúng ta mới là người phải gặp khốn đốn đấy.”

Đúng thật là... Tuy đây là chuyện của người khác, nhưng hình như vấn đề lương thực ở khu vực này đã ăn quá sâu rồi.

Số quân lương mà chúng tôi mang theo cho cuộc viễn chinh không biết sẽ kéo dài được bao lâu đây.

Ít ra thì mấy tên Hiệp Sĩ kia cũng đã giải phóng được những vũ khí cần thiết để cải tạo BioPlant.

Vấn đề là... Nếu như xuất hiện thứ giống như chiếc khiên có thể cải tạo Bioplant kia thì sẽ rất nguy hiểm, nên tôi đã nhắc nhở chúng rồi.

Theo như phán đoán của tôi, hình như trong Vũ Khí Huyền Thoại có trị số Nghiệp Chướng, tốt nhất là đừng đụng đến cái đó.

Nhóm Ren đã làm khá nhiều chuyện. Thế nên... Nếu chúng sử dụng một cách bừa bãi, khả năng bị mất khống chế là rất cao, chuyện đó không thể coi nhẹ được.

Mặc dù như vậy, tạo ra hàng loạt BioPlant có thể giúp cho chúng tôi bớt bận bịu hơn.

Nếu như có tên nào đó mất kiểm soát ở đây thì đúng là chẳng còn cách nào khác.

“Vậy thì chúng ta hãy đi xem tư liệu một chút đi.”

“Vâng, hướng này.”

Sau khi kết thúc buổi yết kiến một cách ngắn gọn, chúng tôi được dẫn tới nơi để tư liệu của Phượng Hoàng.

Nhưng trước đó.

“Raphtalia, Fohl và Atlas. Hãy đi xem đám người Liên Hợp Quân đi.”

“Em tưởng là chúng ta đã thông báo cho bọn họ rồi mà.”

“Sau đó chúng ta cũng phải tập hợp lại mà, đúng không? Ta muốn bọn em hãy làm cho Liên Hợp Quân công nhận chúng ta. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy báo lại cho ta ngay.”

“A, vâng. Em hiểu rồi ạ.”

Dù sao thì giờ là lúc nghiên cứu tài liệu, không phải là cơ hội cho Raphtalia và những người khác ra trận.

Còn về Firo, tôi đã bảo con bé hãy đi bảo vệ nơi để xe kéo, và kiểm tra khu vực xung quanh.

Bởi vậy nên con bé hiện tại không có ở đây.

À, có lẽ tôi cũng nên bảo con bé hát để khích lệ tinh thần cho binh sĩ nữa. Con bé cũng khá nổi tiếng mà.

Cũng có mấy bộ Anime như thế, nên chuyện này có lẽ sẽ hiệu quả lắm.

Trong khi nghĩ như thế, tôi bước về phía trước.

“Naofumi-sama.”

“Gì vậy?”

“Nếu có chuyện gì xảy ra, xin ngài hãy gọi em nhé.”

“Ừ, ta biết rồi.”

Chắc là sẽ không có chuyện gì đặc biệt xảy ra đâu.

Vừa nghĩ như vậy, tôi vừa trả lời lại Atlas. Sau đó, tôi rời đi xem tư liệu về kẻ thù kế tiếp.