Sự Trỗi Dậy của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 332: Sự Trỗi Dậy của Khiên Hiệp Sĩ Chương 332 – Cáo Hóa Bảy Thì Chồn Hóa Tám




“Hừ... Có chút... Không thoải mái đấy.”

Vừa phun ra những từ đó, tôi vừa đá vào cơ thể đã gục ngã của Tact.

“Mẹ nó chứ. Tự nhiên muốn giết hắn luôn cho xong quá.”

“Đừng có nói vậy chứ. Với tên này thì đánh vào nỗi tuyệt vọng của hắn thêm một chút nữa là cần thiết đấy. Tội giết Atlas, Nữ Hoàng, và những người người dân làng sẽ không được tha thứ với chỉ thế này thôi đâu.”

“... Em hiểu rồi, Đại Ca.”

Sau đó, tôi kiểm tra xung quanh.

Mấy người Raphtalia không biết sao rồi nhỉ.

Đầu tiên tôi định hướng mắt về phía của Raphtalia... Nhưng trước đó, bên phía có tiếng sấm nổ xẹt xẹt phát ra nãy giờ chưa ngắt đó hấp dẫn sự chú ý của tôi.

“Này~ Onee-san vẫn chưa được thỏa mãn tí nào đâu đấy~?”

Nói như vậy, Sadina vừa nhấc bằng một tay đối thủ đã trông y như một con cá nướng, vừa tiếp tục phát ra điện giật.

Nghĩ lại mấy cái tôi vừa làm với tên Tact thì tôi cũng không có tư cách để nói người khác, nhưng mà tôi nghĩ là có hơi quá tay rồi.

Sadina thật sự hung bạo đến thế này ư... Không phải, không chừng cô ấy đang tức giận thay cho tôi.

Đối thủ của cô ấy... Không phải đã chết nãy giờ rồi hay sao?

Thật hy vọng đúng là chết do điện giật.

“Naofumi-chan, Onee-san vẫn còn chưa náo loạn đủ đâu nha.” (゚∀゚) つ

“Cô làm tốt lắm.”

“Chẳng hiểu sao ở trong bộ dạng này, Onee-san có cảm giác như đang say rượu ấy, và rất phấn khích nữa~” (*´∀`) ~

“Trở lại như cũ cho tôi nhờ.”

“Ôi chao... Onee-chan bị tức giận mất rồi.” (ノ∀`*)

Theo chỉ thị của tôi, Sadina quay trở lại hình dạng thú nhân Shachi.

Vậy tiếp là, cần thuyết giáo... Hay đúng hơn là tsukkomi cô ta vài cái nhỉ.

“Cô đó, không phải đã được chữa khỏi rồi hay sao.” (눈‸눈)

“E he... Bị Naofumi-chan nhìn thấy chỗ không đáng thấy mất rồi.” (๑´ڡ`๑)

Kya~... Sadina làm tư thế xấu hổ trông rất ngứa mắt, có điều thủ đoạn đối phó kẻ địch của cô ta đúng là không thể đùa được.

“Là vì cô ta nhầm lẫn Onee-san với chủng Ruka và còn dám thách thức Onee-san đó. Từ chuyện Atlas-chan tới Naofumi-chan là đã bực sẵn rồi, nhưng hiện tại đã sảng khoái hơn một chút rồi đấy.” (*ˇωˇ*)

Cô ta vừa nói như vậy, vừa chọc cây lao vào Tact và cho giật điện xẹt xẹt.

Miệng thì nói đã giải tỏa stress rồi, những rõ ràng vẫn còn rất tức giận.

Kiểu dù đang cười hềnh hệch thế kia nhưng, trong thâm tâm thì rất giận dữ.

Mà cái đó cũng đúng thôi... Ở làng thì Sadina là người lớn tuổi, lại giống như chị cả của mọi người.

Không thể có chuyện cô ấy không phẫn nộ với việc của Atlas.

“Sau Folh thì tới Sadina à...”

Sadina hướng cây lao về đám con gái của Tact hình như định làm gì đó.

“Di chuyển không khéo là sẽ thành giống cái đứa đang nằm kia đó. Ngoan ngoãn ở yên đấy đi.”

“Hícccc!”

Quả nhiên nhìn thấy số phận của kẻ thách thức Sadina xong, đám con gái không dám có hành động bất cẩn nào.

Mà... Tact thì nằm gục như đống rác tả tơi, chủng Aotatsu thì bị đánh bay mất đầu, hơn nữa lại còn một đứa bị giật điện chết.

Nói thật chứ, nếu tôi mà ở vị trí của bọn chúng ấy hả, tôi mà dám nhúc nhích mới là lạ đó.

“Ở đâyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy!”

“Kyuaaaaaaaaaaaaaaaa!”

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Hửm? Tôi nghe thấy tiếng hét của Ren và Gaelion.

Sau đó tôi ngước nhìn phía trên thì thấy... Một Long Đế khổng lồ rơi xuống trước pháo đài.

Gaelion cắn vào cổ họng của con Long Đế khổng lồ, còn Ren thì đang đâm thanh kiếm vào trán của nó.

Và “Rầm” một tiếng vang lên, mặt đất rung chuyển truyền đến cả pháo đài.

“Gưaaa!”

Gaelion kêu lên một âm thanh trầm thấp.

“Đừng... Đừng có đùa với ta! Bảo ta đưa cho ngươi mảnh vỡ của Long Đế ấy hả! Nhờ vào sự hỗ trợ của Hiệp Sĩ mới dám thách thức ta. Kẻ mang mảnh vỡ nhỏ xíu như ngươi mà dám nói như vậy sao!”

Con Long Đế chuẩn bị như thể sẽ bộc phát thêm lần nữa thì lại bị Ren dùng kiếm mạnh mẽ áp chế, làm cho nó phải gầm lên.

Thắng bại có vẻ đã được quyết định rồi.

“Dù có chết ta cũng không đưa nó cho ngươi.”

“... Gyauuu.”

Có vẻ đã đổi nhân cách rồi. Đây là Gaelion Già.

Hình như trong lúc chiến đấu, nhân cách cũng tráo đổi với Gaelion Con nhiều lần để phối hợp với Ren.

Và lúc này nó đã chuyển sang Gaelion Già để nói lời tuyên bố cuối cùng với con Long Đế khổng lồ đã thua cuộc đó thì phải.

Rắc~ âm thanh rạn nứt khó chịu vang lên xung quanh.

“Gufu...”

Đây là âm thanh Gaelion đã cắn đứt cổ con Long Đế của đối phương.

Nó co giật, rồi trở lên bất động. Sau khi rút thanh kiếm ra khỏi Long Đế, Ren khéo léo dùng bức tường pháo đài làm chỗ đặt chân để bước tới chỗ tôi.

“Xong rồi à.”

“Tạm thời là vậy.”

Tôi đá chân vào Tact và đáp lại.

Gaelion đang làm cái gì vậy?

Ư...

Có thể gọi đây là đang ăn uống nhỉ. ಠ_ಠ

Máu phun trào ra như vòi nước. Gaelion chui vào trong thi thể của Long Đế.

Cái quang cảnh ăn thịt sống ma thú hoang dã thì tôi đã từng thấy ở Firo rồi, nhưng mà cái này còn gớm hơn thế nữa.

Ren nhìn thấy quang cảnh đó xong liền lấy tay bụm miệng.

Chắc là đang cố gắng không nôn ra tại chỗ.

“Nó... Nó đang làm cái gì vậy.” (°ロ°٥)

“Rồng của kẻ địch không phải có nói đến mảnh vỡ Long Đế hay là mảnh vỡ nhỏ bé gì gì đó còn gì.”

“À.”

“Long Đế ấy bị chia thành cả ngàn mảnh. Chúng tranh giành những mảnh đó, và rồi có vẻ sẽ giáng thế thành một Long Đế duy nhất. Giống như là tập trung lại mấy cái ký ức từ quá khứ ấy...”

“Tôi không hiểu lắm nhưng tóm lại là, Gaelion đanh tích trữ mảnh vỡ, nên sẽ lấy mảnh vỡ Long Đế từ con rồng khổng lồ đó phải không?”

“Hình như là vậy. Nhưng do đối thủ không chịu giao ra nên phải giết, và hiện giờ đang trong quá trình cướp lấy nó.”

Tuy rằng ông ta từng nói, nguy cơ của thế giới khiến cho ông ta có bản năng muốn tập hợp toàn bộ các mảnh vỡ lại thành một, nhưng khi nghĩ tới chuyện không có một con rồng nào tới để thách thức Gerion, có vẻ toàn bộ chúng đã bị con rồng của Tact tiêu diệt hết rồi.

Gaelion đang tham lam nuốt hết vùng quanh tim của Long Đế kẻ địch.

Chắc hẳn những mảnh vỡ đang tập trung ở quanh đó.

“Có lẽ kỹ thuật đột phá giới hạn Lv100 Tact chính là học được từ Long Đế. Nếu thuận lợi, Gaelion có thể chỉ lại cho chúng ta.”

“Vậy sao! Thế thì mọi người trong làng và vương quốc có thể trở lên mạnh hơn rồi!”

“Nhưng chỉ là khả năng thôi nha.”
Mà, nếu cân nhắc đến cả khả năng đó thì hiện tại chúng tôi coi bộ chưa thể giết Tact.

Nếu không biết được làm cách nào để vượt qua Lv100, con đường phía trước sẽ rất khó khăn, nên chẳng còn cách nào khác.

Nhìn lên trên trời, Firo vẫn đang chiến đấu với con Griffin của địch.

“Ngươi... Cũng khá phết đấy.”

“Firo sẽ không thua đâu.”

Thế nhưng, bên nào đang có ưu thế thì vừa nhìn qua là rõ ngay.

Bên phía Firo, động tác di chuyển nhanh hơn.

Griffin đối phương bị Firo tấn công thương tích đầy mình. Chính xác mà nói là gần tạch đến nơi rồi.

Sẽ ngã ngũ sớm thôi.

Vậy nên, có lẽ tôi nên chú ý Raphtalia thì hơn.

Sau đó, tôi tập trung ý thức về phía mấy người Raphatalia.

Ở đó, Raphtalia và Raph-chan đang tiếp diễn trận đối chọi ảo giác với đứa con gái cáo.

“Dù là Raccoon thì ngươi cũng khá đấy chứ. Ta nhớ ra rồi... Con Raccoon đã phong ấn ta cũng có mùi y như ngươi vậy.”

“Tôi không có biết chuyện đó, và cũng chẳng quan tâm.” (`へ´*)

Quả không hổ là trận đấu lừa dối lẫn nhau.

Nào là phóng ra lửa, nào là gọi ra nước, nào là bẻ cong cảnh sắc xung quanh.

Raphtalia có thể dùng ma pháp như thế từ khi nào vậy nhỉ?

Hay nói đúng hơn, đó là ảo thuật của đối phương ư?

Raphtalia có tư chất nhìn thấu được ảo thuật rất cao.

Có lẽ do vậy nên mới xảy ra một cuộc tranh chấp kéo dài như vậy.

Tính tương thích rất quan trọng đấy.

May mà Tact không phối hợp với đám phụ nữ.

Hiện tôi đang trong trạng thái không có trượng, chẳng thể xen vào trong cuộc chiến đó được.

Mà, trong trường hợp đó thì Raphtalia chắc đã chuyển qua phía giải ảo thuật của đứa con gái cáo rồi.

“Rafu~”

“Hừm, phép phân thân à. Ngươi cho rằng ta không nhìn thấu được ảo giác chỉ ở mức độ này sao.”

Raph-chan biến thân giống hệt Raphtalia, sau đó đứng ở bên cạnh Raphtalia.

Này... Cô ta không nhận ra sao?

À, thì ra là vậy, đây chắc hẳn là sự chuẩn bị từ trước của Raphtalia rồi.

Nếu vậy mình cũng nên đưa cho con bé một món vũ khí tốt thôi nhỉ.

Bởi vì không hiểu sao tôi lại cảm thấy kế sách này thiếu một đòn quyết định.

“Raphtalia! Nhận lấy.”

Tôi ném cây phượng hoàng kiếm về phía Raphtalia.

“Rafu~!”

Tuy nhiên, Raph-chan đã nhảy lên bắt lấy thanh kiếm do tôi ném qua.

Ể? Sao Raph-chan lại bắt lấy thanh kiếm?

Mà tạm bỏ qua vấn đề đó đi, Raph-chan có thể sử dụng được vũ khí không vậy?

“Bản thể là đây chứ gì!”

Raph-chan đỡ đòn tấn công của ả cáo bằng thanh kiếm đã bắt được.

À, ra là vì ý đồ đó nên Raph-chan mới bắt lấy thanh kiếm sao.

Tuy có vẻ ngoài rất dễ thương, nhưng nó thông minh thật.

“Hahaha, con nhỏ xấu xí Raccoon. Tưởng lừa được ta bằng ảo ảnh chỉ ở trình độ thế này sao... HỰ!?”

Ả cáo đang cười đắc thắng thì đã bị Raphtalia thật phóng kiếm đâm vào lưng.

Cô ta đúng là đã hoàn toàn bị lừa.

Chẳng phải có một câu nói ‘cáo hóa bảy thì chồn hóa tám’ sao.

Có vẻ Raphtalia đã nhỉnh hơn.

“Rất đáng tiếc, cô đoán sai rồi.”

“Rafu~”

“Không thể nào... Ảo giác có thực thể ư!? Giống đến cả mùi là thế quái nào vậy.”

“Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cho cô. Đây là trận đấu lừa dối lẫn nhau còn gì? Ngay từ ban đầu... Cô nghĩ đứa trẻ này là gì?”

“Con Raccoon xấu xí... Có thể cho ta thấy ảo giác các ngươi đã đột phá được Thánh Vực của Griffin và Long Đế nữa chứ...”

Bên phía Tact đã cho rằng Rapfhtalia sử dụng được Thánh Địa à.

Mà mê hoặc được cả kẻ có năng lực ảo giác mạnh nhất là cô ta, nên cô ta nhầm Raphtalia với chủng tộc ngang hàng cũng phải thôi.

Trên thực tế, Rafu được tạo ra từ gen của Raphtalia, nhưng không ngờ giống đến cả mùi.

Nhưng giọng nói với cảm giác khi sờ lại khác nhau, thôi để lần sau nghiên cứu thử.

“Rất đáng tiếc, điều này cũng đoán sai.”

Dút kiếm ra, Raphtalia bắt đầu tấn công phối hợp với Raph-chan.

Đúng vậy, đây là đòn tấn công được Trash đề xuất.

Một bên làm mồi nhử, bên còn lại tấn công vào sơ hở, và sau đó, Raphtalia cùng Raph-chan sẽ...

“Lên nào! Lần này sẽ chiến đấu nghiêm túc đấy!”

“Rafu~”

Raphtalia nhanh chóng tung đòn tấn công liên hoàn về phía ả cáo.

“Cái...!... Ư... Hự...”

Chém xuống, đâm, chém ngang, Thiên Mệnh Kiếm, đá, nhất thức, nhị thức, tam thức, và sau đó là kiếm kĩ của phái biến huyễn vô song. Lần lượt được lặp đi lặp lại.

Còn Raph-chan thì bắt chước y hệt những chiêu đó y như hình ảnh được phản chiếu trong gương.

Nó khiến tôi liên tưởng đến một Đại Chiêu nổi tiếng trong game đối kháng.

Nếu nhớ không nhầm thì là của nhân vật Succubus.

Cuối cùng thì hai người đồng loại đâm kiếm từ dưới lên, hướng về lưng của ả cáo, rồi lau máu dính trên thanh kiếm.

“Illusion Mirror!”

“Rafu~”

Bùm một cái vang lên, Raph-chan quay về dạng tanuki.

“Chưa đâu... Ta đây... Chưa thua đâu.”

Ả cáo đã ngã gục trên mặt đất, máu me bê bết. Líu ríu nói.

Nhìn thế nào đi nữa cũng tưởng là thua chắc rồi còn gì, nhưng... Hình dạng của ả cáo bắt đầu dần dần thay đổi.

Này này... Ả ta bắt đầu biến hình về dạng quái thú hồ ly to lớn, cứ như thể đã giải trừ thuật biến thân.

Thế này thì, mình nên vào giúp đỡ thôi nhỉ?

Khi tôi vừa bước một bước về phía trước thì...

“Chưa... Đâu.”

Tact lấy lại được ý thức, và chậm rãi đứng dậy.