Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 251: Vùng đất tro tàn


Lách con dao vào sâu trong kẽ nứt, Bologo ấn mạnh vào cán dao, sau khi cạy ra một tảng đá, rồi lặp lại điều này nhiều lần, Bologo cuối cùng cũng mở rộng kẽ nứt ra hơn một chút, đủ để hắn có thể chui qua.

Đây là ngày thứ sáu Bologo rơi vào Khe nứt lớn. Lúc này hắn vừa lạnh, vừa đói, lại còn rất mệt. Để tránh bản thân gục ngã, cơ thể hắn đang trong trạng thái tự phục hồi rất chậm, nhờ đó giảm rất nhiều lượng Aether mà Bologo tiêu thụ.

Nhưng... còn chưa quá tệ.

Bologo không chỉ đang sinh tồn, mà còn có một cơ hội hiếm có để quan sát đáy của Khe nứt lớn. Qua mấy ngày này, hắn phát hiện nơi đây hoàn toàn không có sự sống, chỗ nào cũng có đá tảng lạnh giá và băng sương của mùa đông.

Không có côn trùng sống trong bóng tối, thậm chí không có cả rêu, cả thế giới u ám, chết chóc, như thể bị một con quái vật đói khát ăn hết mọi sự sống quanh đây.

Bologo tiếp tục đi về phía trước, sau khi chui ra khỏi kẽ nứt hẹp, con đường trước mặt ngày càng rộng ra, rồi biến thành bóng tối vô tận.

Vẫn là cảnh tượng như trước đây, không có gì cả, chỉ có những tảng đá lạnh lẽo lấp kín mọi nơi trong tầm nhìn.

Bologo thở dài và tiếp tục cất bước.

Môi trường Aether chân không bao phủ toàn bộ dưới đáy, nơi đây không có sự sống nào, ngay cả ánh sáng cũng ảm đạm, mờ mịt, như thể nó đã bị cả thế giới bỏ rơi.

Lần này Bologo không có kế hoạch, môi trường khắc nghiệt và tình trạng cơ thể khiến hắn không đủ sức thoát khỏi nơi đây, nhưng Bologo không muốn bỏ cuộc, kiên cường tiến lên phía trước.

Bologo luôn tin một điều rằng mọi sự vật xuất hiện đều có ý nghĩa và lý do riêng của nó, điều này cũng đúng với môi trường Aether chân không này.

Phải biết rằng Aether tràn đầy khắp mọi nơi trên thế giới. Trong hoàn cảnh tự nhiên rất khó xuất hiện môi trường Aether chân không. Nó gợi nhớ đến phần trên của Ngã Ba Vô Định, Cục Trật tự và thậm chí là Opus.

Bologo đoán rằng môi trường kỳ lạ ở đây chắc chắn được tạo ra bởi một sức mạnh nào đó, nếu hắn tiếp tục khám phá thì có thể sẽ tìm ra lối thoát.

“Nói mới nhớ, Amy, nếu Aether của ngươi hết sạch thì ngươi có chết không?” Bologo hỏi.

"Chết? Ta không biết", giọng của Amy lạnh lùng, không chút cảm xúc, "Ta có thể sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông do hết sạch Aether?"

"Giống như ta?" Bologo nói, "Ta cũng vậy, một khi chết mà không có sự hỗ trợ của Aether thì ta cũng sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông và trở thành một cái xác".

"Là vậy sao?"

"Ừm hừ."

"Nhưng mà ta đã từng trải nghiệm nó rồi. Ngươi vẫn chưa từng trải qua trạng thái ngủ đông đúng không?" Bologo hỏi.

"Đúng vậy, kể từ khi tỉnh dậy, ta chưa đi vào giấc ngủ đông lần nào... hay còn nói là chết."

"Ngươi có sợ cái chết không?"

Nói đến đây, Amy im lặng, như thể nàng đang suy nghĩ về điều gì đó.

Cái chết luôn là một vấn đề rất nghiêm túc đối với Amy. Bologo cũng hiểu được điều này, từ cuộc trò chuyện với nàng trước đây, mình đã có thể cảm nhận được điều đó, cũng như phản ứng khi mình sống lại.

Đây là lần đầu tiên Bologo nhìn thấy Amy kích động như vậy, nhưng nghĩ lại, hắn cảm thấy khá hợp lý, Amy chỉ là một đứa trẻ, đối với nàng, ẩn số sau khi chết thật đáng sợ và sâu xa.

“Muốn trò chuyện không?” Bologo lại nói.

"Trò chuyện về cái gì?"

"Về bất cứ điều gì", Bologo dừng lại khi nói, rồi đảo mắt nhìn bóng tối vô tận xung quanh, "Ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, nhưng trên góc độ của loài người, ở cái nơi ma quái như này, chúng ta phải nói chuyện, tán gẫu, như thế mới có vẻ không cô đơn".

"Cô đơn?"

"Đúng vậy, cô đơn, một người sẽ phát điên ở một nơi như thế này, nhưng nếu có hai người là có thể bàn về quá khứ và tương lai. Nếu có ba người thậm chí còn có thể đốt lửa trại và kể một số câu chuyện dở khóc dở cười."

Niềm vui hiện ra trong lời nói của Bologo. Giọng nói đó quẩn quanh, vang vọng trong bóng tối xung quanh, sau đó thì ầm ầm như tiếng sấm xa xăm, dội thẳng lên trời cao.

"Ta là một kẻ quái đản, không tính, nhưng loài người là như vậy.

Một mình thì rất khó để sinh tồn, nhưng chỉ cần có một đối tượng khác để giao tiếp, một cái gì đấy để gửi gắm tình cảm, thì kể cả là một người yếu đuối cũng sẽ trở nên kiên cường."

Bologo sải bước khó khăn với Amy trên lưng, mặt đất đầy những tảng đá nhô cao, Bologo có cảm giác như mình đang bò giữa những rặng san hô.

"Nếu muốn hiểu về con người hơn thì ngươi nên biết những điều này."

"Ừm."

Amy thấp giọng đáp lại.

“Vậy … nếu Hòn đá triết gia trong Lõi vĩnh cửu bị lấy đi thì ngươi có chết không?” Bologo hỏi.

"Ta không biết, nhưng khi sư phụ thiết kế nó, bỏ qua một lượng nhỏ hao mòn thì về lý thuyết, vòng đời hoạt động của lõi vĩnh cửu là vô hạn, miễn là Hòn đá triết gia được thay sau mỗi vài thập kỷ." Amy nói.

"Vài thập kỷ? Ta luôn cảm thấy rằng Taida không thể sống đến lâu như vậy."

Đại khái thì Bologo đã hiểu ý của Taida. Thiết kế kiểu này như là đang an ủi Amy rằng nàng sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhưng đối với Taida thì tuổi thọ của một con người bình thường như ông ta chỉ ngắn ngủi đến thế, hoặc là phục sinh được Alice, hoặc là chết vì tuổi già, tóm lại là ông ta rất khó sống đến khi thay Hòn đá triết gia cho Amy.

“Nhưng… thay Hòn đá triết gia không dễ dàng như thế.” Amy lại nói.

"Là sao?"

"Đây là một khám phá của riêng ta... Đây là một bí mật, Bologo."

Giọng của Amy cuối cùng cũng có chút dao động, có thể thấy nàng rất quan tâm đến vấn đề này, thậm chí sẵn sàng lãng phí Aether để biểu cảm của mình có thể trở nên sinh động hơn.

"Ngươi sẽ giữ bí mật chứ?" Amy hỏi.

“Ngươi biết không? Amy, từ quan điểm xã hội của con người, giữa hai chúng ta đã có thể coi là tình bạn vào sinh ra tử rồi, ngươi nghĩ sao?” Borlogo hỏi ngược lại.

Quầng sáng màu xanh lam hơi sáng lên, rồi từ từ chuyển động, Amy hiển nhiên là không thể hiểu " tình bạn vào sinh ra tử" là gì rồi, nhưng nàng có thể cảm nhận được cảm xúc của Bologo qua giọng điệu của hắn.

Im lặng, trầm mặc, tĩnh lặng đến vô tận.

"Được rồi, được rồi, ta biết ngươi không muốn nói về chuyện này, nhưng nói điều gì đó khác a."

Bologo không gặng hỏi Amy quá nhiều mà cố gắng làm cho bầu không khí thoải mái nhất có thể.

Thời điểm này Bologo nhớ tới Palmer, chỉ có những lúc như này tên cộng sự này mới có chút tác dụng, cho dù không có ai để ý tới thì hắn cũng có thể tự làm cho bầu không khí trở nên thoải mái.

"Khi nào muốn nói chuyện thì gọi ta."

Bologo chống con dao gấp, vũ khí sắc lẹm này được Bologo sử dụng như một cây sào leo núi. Giờ đây lưỡi dao đã sứt mẻ lung tung.

Leo lên một cách khó khăn, Bologo bắt đầu tự hỏi làm thế nào mà nơi này lại sạch sẽ đến vậy.

Hắn vẫn còn nhớ những hầm mỏ và đường ống dẫn trên Khe nứt lớn xả rác và nước thải xuống đây ngày này qua ngày khác, sau đó là màn sương độc bốc lên như ngày tận thế.

Nhưng đáy của Khe nứt này lại sạch sẽ đến bất ngờ, mọi sự sống đều biến mất, chỉ còn những tảng đá lạnh lẽo làm bạn đồng hành.

Bologo cảm thấy có chút bất an, hắn không biết cảm giác bất an này đến từ đâu, nhưng bản năng của một chuyên gia đã cảnh báo hắn.

Sau khi đi bộ như vậy một lúc lâu, Bologo đột nhiên dừng lại và hỏi.

"Amy, ngươi có cảm thấy nhiệt độ quanh đây đang tăng dần lên không?"

“Không biết, ta đã tắt tất cả các chức năng nhận thức.” Amy trả lời.

Bologo nghi ngờ nhìn xung quanh. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ đang tăng lên, không còn lạnh giá nữa mà có chút ấm áp, hắn cảnh giác tiến về phía trước, ngay sau đó tiếng nước chảy róc rách vang lên.

Băng tan, dòng nước trong vắt chảy giữa những tảng đá, Bologo lập tức quỳ xuống, vốc một ít lên tay và nếm thử. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, hắn uống một ngụm lớn.

Không chết là một chuyện, bị cơn khát hành hạ lại là chuyện khác.

Sau khi bổ sung nước, Bologo tiếp tục cõng Amy trên lưng và tiến về phía trước. Hắn đã quen với hoàn cảnh nơi đây, thậm chí còn đang ngâm nga một bài hát để giải trí.

Xung quanh trở nên ấm áp khiến Bologo cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Chỉ lúc này Bologo mới nhận ra, là một con rối giả kim, Amy tiện lợi đến mức nào.

Hiện tại nàng hoàn toàn có thể coi như một vật trang sức, ngoại trừ hơi nặng thì căn bản không có khuyết điểm nào, so với việc vác theo một người bị thương thì đỡ hơn rất nhiều.

Đôi khi Bologo cũng hy vọng rằng mình có khả năng chặn một số cảm giác nào đó như con rối giả kim, như thế thì cuộc sống sẽ thuận tiện hơn không ít.

Đi được vài tiếng, con đường xung quanh dần dần trống trải, ngoài những tảng đá băng giá, cuối cùng Bologo cũng nhìn thấy một vài thứ khác.

Đất trắng xám xen lẫn giữa những tảng đá sẫm màu, Bologo giẫm lên nền đất trắng xám. Sau khi đi vào khu vực trắng xám này, xung quanh đã ấm lên, cái lạnh giá của mùa đông đã hoàn toàn tan biến.

Bologo tìm một góc bên rìa, đặt Amy xuống và ngồi dựa vào vách đá để nghỉ ngơi một chút.

Nhìn vào chiếc đồng hồ bị vỡ, giờ đã là đêm, Bologo thở hổn hển, phục hồi sức lực, đồng thời còn phải chống cự nỗi đau trên thể xác và cơn đói trong nội tâm.

Bologo không thể phân biệt được đó là cơn đói đến từ cơ thể hay là sự thôi thúc của nóng nảy phệ chứng. Cảm giác đói bụng chồng lên nhau như đang cắn xé nội tạng của hắn.

Cũng may là Bologo có một ý chí rất mạnh mẽ. Những xung động này không thể ảnh hưởng đến hắn, hắn chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là ổn.

"Nơi này thật kỳ quái."

Bologo lẩm bẩm, vươn tay bốc một nắm đất và cầm lên tay.

Đột nhiên, Bologo sững sờ. Hắn ngồi thẳng dậy, vừa cẩn thận quan sát cục đất trên tay, vừa xoa nắn, ánh mắt hắn dần trở nên sắc bén.

"Có chuyện gì vậy?"

Amy nhận thấy sự kỳ lạ của Bologo nên hỏi.

Bologo ghé xuống đất, dùng hai tay đào thật mạnh, mặc dù đã đào lên nhiều lớp đất nhưng phía dưới vẫn chỉ là màu xám xịt.

Nhặt con dao lên, Bologo đâm về phía cái lỗ đã đào, đến khi cán dao sắp lún sâu vào, Bologo mới rút ra, trong khe hở còn sót lại một lớp bột màu trắng xám, vuốt lưỡi dao, cảm giác lạnh lẽo của kim loại không còn nữa, mà thay vào đó là một loại ấm áp.

Đôi mắt từ từ nâng lên và quét ra xung quanh, màu trắng xám vô tận trải dài đến cuối tầm mắt, chìm vào bóng tối u mê và sâu thẳm...

"Đây không phải bùn đất."

Bologo lẩm bẩm.

"Đây là tro."

Tro tàn nhiều vô tận chất thành đống dưới đáy vực thẳm này.

(Nay bận có 1c thui nhé ae)