Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 255: Lòng hiếu kỳ


Bologo gắng sức tiến về phía trước trên nền đất trắng xám, lưỡi dao sắc bén trong tay đã trở nên sứt mẻ, nó được Bologo dùng như một cây sào leo núi.

Đây là ngày thứ bảy Bologo rơi vào Khe nứt lớn... cũng có thể là ngày thứ tám, Bologo đã chẳng buồn để tâm mấy đến thời gian.

Thể lực không ngừng bị tiêu hao, lượng Aether trong người cũng tiếp tục giảm trong môi trường Aether chân không này, Bologo cảm thấy mình giống như một quả bóng bay, bị thủng vài lỗ trên cơ thể khiến không khí bên trong không ngừng thoát ra với tiếng xì xì.

Amy thì vẫn giữ im lặng như một cái xác chết, được Bologo vác trên lưng. Cả hai đã không nói chuyện trong một thời gian dài, bầu không khí trầm mặc bao trùm tất cả.

Bologo cảm thấy mình có thể coi là một người hay nói, chỉ cần muốn nói chuyện là hắn có thể tán gẫu với Amy về đủ thứ linh tinh, chẳng hạn như phim ảnh, âm nhạc, hay còn cả mấy chủ đề quái lạ như mục tiêu cuối cùng của đời người.

Đáng tiếc là cái tình cảnh tồi tệ này đang từng bước đè lên ý chí của hai người, dù Bologo có muốn tạo cảm giác thoải mái đến đâu thì môi trường khốc liệt này cũng sẽ không cho hắn cơ hội như vậy.

Bologo cần giữ thể lực để tiến xa hơn.

Trên đường đi, Bologo cũng không ngừng khám phá đáy của Khe nứt lớn. Bologo đoán rằng trước kia nó trông không giống như thế này.

Bologo đang đề cập đến việc nơi đây trông ra sao sau khi Khe nứt lớn hình thành. Khi đó, ở đây hẳn có rất nhiều ghềnh đá, nhưng không biết từ bao giờ, vô số tro bốc lên trong Khe nứt lớn này, chúng nhiều như một biển cát, che lấp hình dáng ban đầu dưới đáy và giấu mọi thứ sau lớp tro tàn.

Có thứ gì đó đang chiếm cứ ở đáy của Khe nứt lớn, nó khổng lồ đến mức lấp đầy mọi kẽ hở nơi đây. Kể từ ngày xuất hiện, nó vẫn không ngừng âm ỉ cháy, để rồi đến một ngày nào đó, tro bốc lên sẽ lấp đầy vực sâu này.

Bologo dừng lại và nhìn đống tro tàn dưới chân với ánh mắt sâu thẳm. Phạm vi bao phủ tối đa của Năng lượng bí mật của hắn là mười mét, nhưng điều này không có nghĩa độ dày của lớp tro tàn chỉ là mười mét. Có thể nó thực sự là hàng chục mét, hoặc thậm chí là hàng trăm mét.

Nhớ lại cảm giác nóng đến mức không gì sánh được vào thời điểm đó, Bologo khó có thể tưởng tượng được nhiệt độ ở phần sâu nhất của lớp tro tàn này phải cao đến mức nào.

Đó hẳn phải là một vầng dương chói lọi đã cố tình bị chôn vùi và lãng quên.

Bologo tiếp tục bò xuống dọc theo các vách đá, trông chúng như một chiếc thang của người khổng lồ. Bên dưới tầng tro tàn, Bologo vẫn đang không ngừng tiến sâu hơn.

Càng tiến về phía trước, tâm trạng của Bologo càng trở nên phức tạp, có chút gì đó hoảng sợ, cũng có... sự tò mò vô tận.

Giống như việc các nhà thám hiểm phải vật lộn chèo thuyền trên biển chỉ để nhìn thấy có gì ở phía bên kia đường chân trời, thì Bologo cũng tự hỏi thứ gì đang ẩn giấu trong bóng tối sâu thẳm của Khe nứt lớn này.

Bologo không biết điều gì sẽ chờ đợi mình ở đó, nhưng trong lòng hắn đã có một linh cảm mơ hồ.

Kể từ khi dùng bầy rắn để thăm dò thứ dưới lớp tro tàn, Bologo luôn cảm nhận được một thứ gì đó điên rồ, tà dị, như có như không. Sức mạnh này vẫn lởn vởn quanh hắn như một bóng ma, chưa từng rời đi kể từ khi Bologo đặt chân lên vùng đất này.

Không ai cho Bologo biết câu trả lời, nhưng dựa vào sự kết nối của dây rốn, Bologo đã bắt đầu liên tưởng sự ra đời của Khe nứt lớn đến ma quỷ.

“Bologo, còn những thứ đã rơi vào Khe nứt lớn thì sao?” Amy lên tiếng trong bầu không khí tĩnh lặng.

Dựa trên khoảng cách thì hai người đã đi được rất xa, nhưng trên đường đi vẫn không phát hiện bất cứ điều gì.

Thế giới này chết chóc và vô hồn đến đáng sợ, ngay cả rác rưởi ném vào Khe nứt lớn cũng không còn, các khung cảnh đơn điệu cứ lặp đi lặp lại. Nếu không phải Amy cảm nhận được Aether đang dần biến mất thì nàng đã cho rằng thời gian tại nơi đây đã ngừng trôi.

"Không biết", Bologo lắc đầu, "Đây cũng là lần đầu tiên ta đến nơi này".

Bologo đột nhiên cười và tiếp tục, "Thành thật mà nói, trải nghiệm rơi vào Khe nứt lớn này không phải ai cũng có đâu".

"Ngươi đang tự hào sao?"

"Ta chẳng qua cảm thấy rằng thật thú vị khi có một trải nghiệm như vậy, ngươi có nghĩ vậy không?"

"A?"

Amy khó có thể hiểu được mạch suy nghĩ của Bologo, còn Bologo thì tiếp tục tiến về phía trước.

Đi dọc xuống vách đá như những bậc thang khổng lồ, không khí tràn ngập tro tàn, bốn phía xung quanh đều là sương mù mông lung, ngay cả ánh sáng mờ ảo trên đầu cũng dần trở nên tối hơn.

Bologo cảm thấy rằng mình như đang tiến về phía bóng tối bao la. Bên cạnh một vách đá khổng lồ khác, Bologo dừng lại trong vài giây, sau đó chiêu mộ Chiếc lỏng vảy rắn kỳ dị.

Amy bắt chéo tay lên ngực Bologo, bầy rắn quấn lấy họ và gia cố lại.

Sau khi làm xong tất cả, Bologo nắm lấy con dao gấp và tiếp tục bò xuống dưới. Lần xuống này lâu hơn trước rất nhiều, bề mặt của vách đá cực kỳ phẳng, cứ như thể nó bị một sức mạnh kinh khủng nào đó chém làm đôi.

Sau khi Bologo bò xuống khỏi vách đá, ánh sáng xung quanh đã trở nên cực kỳ ảm đạm, phạm vi thị giác hẹp đến mức đáng thương, mới đi được hai bước, trước mặt hắn đã xuất hiện một bóng đen mờ mịt, Bologo không khỏi cảnh giác.

Khi đến gần hơn, Bologo nhận ra đó là một cột đá bị vỡ.

Cột đá này có vẻ đã tồn tại từ rất lâu rồi. Trên bề mặt cột đá tích tụ một lớp tro dày, phía dưới chân cột đá cũng bị vùi sâu trong một lớp tro.

Bologo nhìn về phía trước, càng nhiều bóng đen mờ ảo hơn xuất hiện trước mặt hắn, dường như hắn đã đi đến một khu phế tích.

“Chúng rơi từ trên cao xuống?” Amy nói.

"Có thể, thường có những tòa nhà bị sụp xuống xung quanh Khe nứt lớn... và cả Ngã Ba Vô Định." Bologo trả lời.

Tình hình hiện tại vẫn nằm trong dự kiến. Cho đến ngày nay, Khe nứt lớn vẫn đang không ngừng mở rộng, mỗi ngày đều có tòa nhà đổ sập xuống. Bologo đoán khu phế tích này được hình thành từ hàng loạt công trình kiến trúc rơi xuống đây vào khoảng thời gian nào đó trong quá khứ.

Nhưng điều mà Bologo cảm thấy không đúng là sau khi quan sát cẩn thận, hắn phát hiện những công trình kiến trúc này đều được khắc các bức phù điêu tinh xảo, như thể chúng đến từ một ngôi đền nào đó. Tuy nhiên, theo trí nhớ của Bologo thì không có một kiến trúc nào như vậy ở Ngã Ba Vô Định hay Khe nứt lớn.

Lịch sử của khu phế tích này còn lâu đời hơn những gì Bologo có thể tưởng tượng.

"Có ánh sáng!"

Tiếng hô lớn của Amy vang lên.

Bologo cảnh giác ngẩng đầu lên, từng vệt sáng xanh lướt qua đầu hắn như những tấm lụa dệt, cực quang mờ ảo được phản chiếu ra từ sâu trong lòng đất.

"Không có phản ứng Aether."

Bologo cẩn thận cảm nhận thử, xung quanh vẫn ở trong trạng thái Aether chân không, không có gì bất thường.

"Thật đẹp a."

Amy không quan tâm đến điều này chút nào mà liên tục cảm thán như một đứa trẻ.

Bologo dạo bước trong phế tích. Những tia sáng mơ hồ dần nhiều lên, như thể có sự sống, chúng tạo thành những hình dạng khác nhau trong bóng tối, uốn lượn không ngừng trong tĩnh lặng.

Đây không phải là sản phẩm của Aether, Bologo đoán nó hẳn là một loại khí phát sáng được hình thành trong không khí sau khi nhiều loại thuốc giả kim được trộn với nhau rồi bay hơi.

Cảnh tượng như này thường có thể nhìn thấy ở Ngã Ba Vô Định, ánh sáng lộng lẫy xen lẫn trong làn sương mơ hồ, như muốn tô thêm chút sắc màu hấp dẫn cho cái nơi tà dị kia.

Amy chiêm ngưỡng thứ ánh sáng lấp lánh này, còn Bologo thì nhờ ánh sáng chiếu rọi để tiến về bóng tối phía trước, thỉnh thoảng lại lau sạch lớp tro tàn để quan sát diện mạo của phế tích này.

Năm tháng đã bào mòn bề mặt của công trình kiến trúc, nhưng Bologo vẫn có thể nhìn thấy độ tinh xảo và sự huy hoàng của nó trong quá khứ qua các chi tiết chạm khắc.

Đây dường như là một loại công trình kiến trúc kiểu ngôi đền, nhưng cho dù là ở Opus hay Ngã Ba Vô Định thì đều không tồn tại một thứ như vậy.

Bologo bỗng nghĩ tới điều gì đó, nhưng hắn cảm thấy điều này khó có thể là thật, sau đó Bologo nhận ra rằng mình có thể đang tiến gần hơn đến bí mật được giấu trong bóng tối.

“Ngươi có nghe thấy gì không Bologo?” Amy đột ngột nói.

"Nghe thấy gì..."

Bologo còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy âm thanh giống như tiếng sấm ầm ầm chậm rãi truyền đến từ phương xa.

Như thể có một người khổng lồ nào đó đang ngủ say trong bóng tối, tiếng ngáy của hắn va đập qua lại giữa các kẽ nứt, hòa vào thành tiếng sấm rền, đi kèm với nó là cơn bão tạo ra từ tiếng hít thở đó.

Bologo cảm thấy mình như đang phải đối mặt với một thảm họa thiên nhiên. Ngay lúc vừa nghe thấy âm thanh đó, phía cuối tầm mắt, một bóng đen mơ hồ bay lên ánh sáng lờ mờ, sau đó mọi thứ tối sầm lại, như thể bầu trời đã bị một đám mây đen bao phủ.

Cảm giác khủng hoảng mãnh liệt dâng lên trong lòng, Bologo vừa nhảy về một góc của phế tích, vừa ôm chặt Amy, hai người cuộn tròn ở trong góc.

Ngay sau khi hai người vừa trốn vào chỗ nấp, sấm sét hòa cùng gió lớn tạo nên một cơn bão tro bụi cuốn qua phế tích.

Giống như một trận tuyết lở, đống tro tàn bao la nhấn chìm mọi công trình kiến trúc xung quanh chỉ trong nháy mắt. Nếu không có nơi trú ẩn này, Bologo và Amy e rằng đã bị thổi bay lên và cuốn vào nơi sâu trong bóng tối.

Nhưng ngay cả khi có công trình kiến trúc bảo vệ, tro tàn xâm nhập vào đã gần như chôn vùi hoàn toàn hai người họ chỉ trong nháy mắt, và quan trọng hơn là, một cảm giác đau đớn vì bỏng rát ập đến với Bologo.

Để tiết kiệm Aether, Amy đã tắt hầu hết khả năng nhận thức của mình. Nàng không thể nhận ra sự bất thường này, nhưng Bologo với da thịt của một người bình thường có thể cảm nhận rõ đống tro tàn này vẫn còn giữ lại nhiệt độ nóng cháy, chỉ cần tiếp xúc với chúng trong thời gian ngắn thôi cũng khiến làm da bị bỏng.

Bologo chỉ có thể chịu đựng cơn đau cho đến khi trận tuyết lở kết thúc vài phút sau đó, hắn kiệt sức leo ra khỏi đống tro tàn.

Da bị cháy, đỏ và sưng lên, nhưng ngoài việc tốn thêm Aether thì vết thương không ảnh hưởng nhiều đến Bologo, sau đó hắn đào Amy ra khỏi đống tro rồi lại cõng lên lưng.

“Chí ít thì chúng ta cũng biết tại sao những thứ này lại bị chôn vùi.” Bologo nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Ngươi vẫn muốn đi tiếp sao?"

Amy có chút sợ hãi, bóng tối này quá sâu thẳm, nó như đang cào xé nỗi sợ hãi trong lòng nàng.

Bologo không đáp lại mà chỉ ngoan cố sải bước về phía trước, càng tiến lên, mối liên kết vô hình kia càng rõ ràng.

Có thứ gì đó đang đợi mình.

Bologo tin rằng, trong sâu thẳm bóng tối đó, có thứ gì đó đang gọi hắn.