Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 268: Cơn ác mộng riêng mình


Bologo trông có vẻ là một chuyên gia lý trí và khắt khe, nhưng hắn rất rõ ràng về một điều, đó là bản thân vẫn luôn vướng trong hỗn loạn và bí ẩn một thời gian dài.

Nội dung cuộc giao dịch của chính mình, ma quỷ đã lấy đi linh hồn của bản thân, nguồn gốc của mảnh vụn linh hồn, bản chất thực sự của Trở về từ cõi chết...

Bản thân Bologo chính là một bí ẩn biết đi, nhưng những bí ẩn này đã cùng tồn tại với Bologo quá lâu, lâu đến mức trở thành thói quen, thậm chí không còn quan tâm đến nó nữa.

Đầu óc Bologo trống rỗng, cầm trên tay tài liệu Lebius đưa cho, đứng một mình trong hành lang.

Đây là khu vực của Đội Hành động đặc biệt, trừ khi có chuyện gì cần báo cáo, nếu không sẽ có rất ít người không thuộc Đội Hành động đặc biệt tới đây, vậy nên đương nhiên không ai nhìn thấy bộ dạng của Bologo lúc này.

Bologo nhìn tài liệu trong tay mình, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hắn đã hỏi Jeffrey về mấy chuyện này không chỉ một lần, nhưng lại không bao giờ ngờ được rằng ngày hôm nay lại nhận được nó dễ đến thế.

"Có rất nhiều nội dung trong đó, hầu hết đều bắt nguồn từ những suy đoán khác nhau mà bọn ta đã rút ra từ các thí nghiệm."

Giọng của Lebius văng vẳng bên tai, "Vì vậy, có thể có một số sai sót trong việc phân tích cơ thể bất tử của ngươi, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Những kẻ duy nhất biết bản chất thực sự của sức mạnh này chỉ có ngươi và ma quỷ kia, nhưng hiển nhiên là chính ngươi cũng không biết tất cả những điều này".

"Trở về từ cõi chết..."

Bologo nhìn sợi dây xích và những thanh kiếm màu máu kia, giọng vô cảm.

Hắn do dự một lúc, nhưng vẫn cố kìm nén sự tò mò và lòng hiếu kỳ trong mình lại để nhét tài liệu vào trong áo, hít thở sâu liên tục, khống chế cảm xúc bồn chồn.

Lebius nói đúng, tâm trạng của mình dạo gần đây có hơi bồn chồn, chuyên gia hẳn phải kiểm soát cảm xúc của mình một cách hoàn hảo để tránh bất kỳ sai lầm nào.

Tài liệu này không khác gì một món quà sinh nhật, những đứa trẻ khác sẽ rất hào hứng mở nó ra, nhưng Bologo lại kìm lại, rồi rời khỏi khu vực của Bộ phận Thực địa như không có chuyện gì xảy ra, đến thang máy ở sân trong, nhấn vào biểu tượng của Lõi lò thăng hoa.

So với sự thật về Trở về từ cõi chết, lúc này Bologo cảm thấy nên quan tâm đến Amy hơn. Là một cộng sự đã vào sinh ra tử cùng mình, Bologo cần phải tận mắt xác nhận tình trạng của nàng.

Amy chẳng khác nào loài hoa mọc trong nhà kính, mới lần đầu tiên khám phá thế giới bên ngoài mà loài hoa này đã gặp phải một cơn bão dữ dội.

Đừng nói là hoa, ngay cả Bologo, người đưa nàng đi chơi cùng, cũng suýt chút nữa đã phải nằm lại Vùng đất bị bỏ hoang mãi mãi.

Thang máy bắt đầu chuyển động, trong không gian khép kín và vắng vẻ, đầu óc Bologo trống rỗng, rồi một ý nghĩ khác chợt hiện lên.

Bologo nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy sáng bóng, nơi phản chiếu khuôn mặt của mình.

Thang máy hơi rung, ánh đèn cũng rung theo, trong ảo giác nhất thời, Lebius đang ngồi trong gương, cuộc trò chuyện cách đây không lâu tái hiện lại trong đầu Bologo.

“Đột ngột như vậy?” Trong ký ức, Bologo đã hỏi Lebius, “Đưa cho ta dễ dàng như vậy?”

"Bản thân nó không phải là bí mật gì quá lớn, mà nó lại có liên quan đến ngươi, ngươi có quyền được biết."

Lebius nhìn lướt qua tài liệu, giọng điệu vẫn bình thản như cũ, "Trước đây không nói với ngươi về chuyện này, một phần bởi vì bọn ta cần phải quan sát một thời gian".

"Giống như bài đánh giá? Khoảng thời gian này đánh giá xem ta có khả năng tiếp nhận những thông tin này không?"

Bologo nhớ lại cuộc trò chuyện với Evan. Từ lúc bắt đầu làm việc cho đến nay, mình chưa từng biết về Vùng đất bị bỏ hoang, sau khi Evan xác nhận những thông tin mà mình biết, Bologo cứ tưởng rằng hắn sẽ sử dụng một số biện pháp để xóa trí nhớ cho bản thân, hoặc ký một thỏa thuận không tiết lộ nào đó.

Nhưng Evan chỉ dặn dò mình vài câu như không được rò rỉ bất cứ điều gì rồi rời đi luôn.

Những bí mật chưa biết có giá trị rất lớn, nhưng một khi đã biết thì chúng trở nên vô nghĩa.

"Ở một mức độ nhất định thì là như vậy, giống như sau khi ngươi vừa thăng cấp thành Người Thăng Hoa, nếu bọn ta đưa đủ loại thông tin như Vùng đất bị bỏ hoang, giáo phái Tinh Hủ, Cái ác... liên tiếp cho ngươi, thì ngay cả một chuyên gia cũng khó mà tiếp thu nổi, đúng không?"

"Chắc... chắc là vậy."

Nghe đến đây, nhất thời Bologo cũng không biết nên trả lời như nào.

"Truyền tải kiến thức là phải dần dần. Một lý do khác là do các quy định. Mỗi nhân viên có quyền hạn của riêng mình, quyền hạn giới hạn lượng kiến thức mà ngươi được tiếp thu, nhưng những gì ngươi nhận được nhờ việc bản thân tự khám phá thì không bị hạn chế như vậy."

“Nói cách khác, nếu như ta có năng lực để mò vào tài liệu lưu trữ, thì quy định sẽ không trừng phạt ta sao?” Chuyện này nghe như kiểu đang khích lệ vi phạm khiến Bologo không nhịn được mà hỏi.

"Tiền đề là không bị ai phát hiện. Nếu không bị phát hiện thì sẽ không có ai biết. Còn nếu bị phát hiện thì đó lại là một vấn đề khác."

Có vẻ Lebius rất có kinh nghiệm trên phương diện này.

"Đương nhiên, sở dĩ có quy định như vậy... Ngươi không thấy đôi khi biết quá nhiều có thể sẽ rất đau khổ sao?"

Bologo sững cả người.

"Nếu bây giờ chúng ta nói với mọi người rằng có một loại quái vật được gọi là Cái ác của thế giới này, chúng đã từng là Vinh Quang Giả trước khi biến chất, và chúng sẽ càng mạnh mẽ hơn sau khi biến chất. Hiện giờ đang có một Cái ác đang ngủ say dưới Khe nứt lớn, một khi nó thức giấc, tất cả mọi người sẽ chết."

Lebius đưa ra một phép so sánh và hỏi Bologo, "Các nhân viên phổ thông sẽ phản ứng như thế sau khi biết?"

"Ta tin vào niềm tin của các nhân viên trong việc chiến đấu chống lại tà dị, nhưng lòng tin là một chuyện, dùng thảm họa để thử thật lại là một chuyện khác."

Bologo thì thầm, như thể đồng ý với Lebius, hắn khẽ gật đầu.

"Ừm, chính là vậy, không phải ai cũng có ý chí kiên định để chịu áp lực tâm lý khi biết bí mật. Vì thế, bọn ta sẽ hé một chút cánh cửa cho những ai đủ tò mò.

Chẳng hạn như ngươi."

Lebius nhấp một ngụm cà phê nóng bên cạnh.

"Bọn ta biết thảm họa sắp đến, nhưng lại không thể kéo tất cả mọi người vào nỗi sợ hãi, nên đành phải tận hưởng cơn ác mộng này một mình."

"Tận hưởng ác mộng một mình?"

Bologo lẩm bẩm.

Vậy liệu còn có ai trên thế giới này đang tận hưởng ác mộng một mình? Chỉ có hắn là người duy nhất biết, không thể nói cho người thứ hai, phải canh giữ bí mật trong vĩnh hằng?

Thang máy lắc lư, từng tiếng cót két cắt ngang những suy nghĩ vẩn vơ của Bologo. Tiếng chuông lanh lảnh vang lên, Bologo đã đến Lõi lò thăng hoa.

Cửa thang máy trước mắt mở ra, gương mặt của Lebius trong ký ức cũng vỡ tan theo đó.

Bologo bước ra khỏi thang máy, Lõi lò thăng hoa vẫn nóng y như hắn nhớ. Ai đó ra hiệu cho Bologo lấy đồ bảo hộ trước khi vào, nhưng hiển nhiên là kẻ bất tử sẽ không quan tâm đến mấy chuyện này.

Trong biển hoa màu cam, màu đen xám trên người Bologo trông như một vết ố vô cùng bắt mắt.

Sau khi nói ra danh tính của mình và hỏi đường, Bologo nhanh chóng tìm thấy Bailey. Cái tên này không bao giờ mặc đồ bảo hộ, bộ quần áo mùa hè mát mẻ của nàng cũng vô cùng bắt mắt ở đây.

"Yo! Bologo, đã xuất viện rồi?"

Bailey vẫn vô cùng hưng phấn khi nhìn thấy Bologo y như trước, dang rộng hai tay như muốn tặng cho Bologo một cái âu yếm.

Nếu không phải bị ràng buộc bởi công việc thì có lẽ khi Bologo tỉnh dậy đã có thể nhìn thấy Bailey trong Viện điều dưỡng Biên giới, và rất có thể Bailey sẽ là một trong những bác sĩ điều trị cho hắn.

"Vừa mới xuất viện đã tới đây, nhớ tỷ tỷ đúng không?"

Đương nhiên là mấy lời nói nhảm của nàng vẫn như trước.

Bologo giơ tay ấn vào mặt của Bailey, nếu không để ý tới mặt mũi của vị bộ trưởng này thì hắn thực sự muốn dùng đạp thay cho ấn.

Đẩy Bailey ra, Bologo biết rất rõ một khi Bailey bị cuốn lấy thì cái tên này sẽ ôm chặt lấy mình như một con bạch tuộc, rất khó để thoát ra.

“Ngươi biết ta đến đây để làm gì.” Bologo nói.

“Ồ?” Biểu cảm của Bailey rất vi diệu, “Đến gặp tiểu sư muội của ta?”

"Tiểu sư muội?"

Bologo mất vài giây để suy nghĩ về từ này, sau đó hắn nhận ra nó dùng để ám chỉ Amy.

Nếu không phải Bailey nhắc đến chuyện này, Bologo khó mà tưởng tượng được Bailey và Amy học cùng một thầy, sau đó nghĩ đến chuyện Taida đã mất tích, Bologo không thể không nghi ngờ về độ đứng đắn của sư môn này.

"Nàng sao rồi?"

"Hả? Ta có thể được coi là bác sĩ điều trị của nàng. Kết quả kiểm tra sức khỏe của bác sĩ là hiện tại bệnh nhân cần nghỉ ngơi, không thể gặp người ngoài. "

Sau khi nói xong, Bailey đưa mắt ra hiệu cho Bologo, nàng ép buộc Bologo kiểu này đã không ít lần.

Chỉ là lần này Bologo cũng trừng mắt nhìn, không hề có ý định phối hợp với trò chơi ép bức của Bailey.

“Ngươi như thế này thì thật nhàm chán a.” Bailey nói, xong quay lại và ra hiệu cho Bologo đi theo.

"Không phải lúc nào ta cũng thú vị." Bologo đáp lại.

Bailey quay đầu lại nhìn Bologo với chút tức giận. "Bologo, đã có ai nói với ngươi rằng đàn ông như này phụ nữ sẽ rất không thích chưa?"

Màu đỏ tươi lóe lên trước mắt, Bologo nhớ người phụ nữ thuộc tộc Bóng Đêm tên là Olivia kia.

Lời khuyên của Olivia Bologo có nghe, nhưng nghe là một chuyện, còn có thực hiện hay không thì lại là một chuyện khác.

"Ừm, có người đã đề cập đến nó."

Bologo gật đầu khẳng định lời của Bailey.

Bailey vốn định nói tiếp điều gì đó, nhưng lại bị Bologo chen ngang, bụng đầy uất ức nghẹn ở cổ họng, nàng vừa tức vừa giận, cuối cùng đành than thở.

"Ngươi đúng là cứng đầu a."

"Cá nhân ta rất kiên định, mấy lời nói thông thường không thể ảnh hưởng đến ta."

Gặp quỷ nhất chính là Bologo thế mà còn tự công nhận.

Bailey ngực đau xót, suýt nữa bị nội thương bởi mấy lời của Bologo, có rất ít người có thể khiến Bailey tức đến mức này, cũng có rất ít người có thể chẳng thèm để ý tới sự quyến rũ của Bailey.

Thành thật mà nói, trong cuộc trò chuyện vừa rồi, Bailey còn cảm thấy Bologo có chút hài hước trong người, nhưng rõ ràng sự hài hước của hắn đã có thể biến ngay thành những lời bốp chát để tra tấn nàng.

"Được rồi. Quên đi."

Bailey lẩm bẩm. Lần đọ sức này kết thúc với chiến thắng của Bologo, nàng không muốn lại khiến Bologo nổi giận nữa.

Bologo theo sau Bailey, nàng chính là giấy thông hành biết đi, từng cánh cổng nặng nề lần lượt được mở ra, ngay sau đó là ánh sáng xanh mờ chiếu vào người Bologo.

Bailey đột nhiên dừng lại, sau đó chỉ vào phía trước và nói.

"Nhìn đi, nàng ở ngay đó."