Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 269: Cá cảnh


Bình chứa hình trụ trong suốt được đặt ở trung tâm của căn phòng. Những vệt sáng giống như tơ đang trôi nổi trong chất lỏng bồng bềnh chính là Aether được cô đặc và hóa lỏng, một lượng lớn Aether đã được tích hợp vào đây để tạo ra một môi trường có đầy đủ Aether.

Ánh sáng xanh mờ ảo tràn ngập khắp xung quanh, Bologo cũng vậy, hắn cảm thấy mình như thể đang bước vào một thủy cung, còn trong bình chứa hình trụ ở giữa thì đang đặt một con cá cảnh tinh xảo.

Bologo muốn đến gần hơn để quan sát, nhưng hắn phát hiện ra có một bức tường kính khác chắn đường, ánh sáng kia dày đặc đến nỗi Bologo không nhận ra sự tồn tại của nó.

"Bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi, nhìn ở đây là được rồi."

Hóa ra lúc trước Bailey không nói đùa. Là bác sĩ điều trị của Amy, lời khuyên mà nàng đưa ra thực sự là nghỉ ngơi.

Bologo gật nhẹ, rồi nhìn vào cơ thể tàn tạ trong bình chứa kia.

Dùng từ cá cảnh để miêu tả Amy Bologo cảm thấy không có vấn đề gì, lúc này Amy thực sự trông rất giống một con cá đang ngâm mình trong chất lỏng.

Khác với hình dạng đáng thương cuối cùng trong ký ức, nhờ quá trình sửa chữa khẩn cấp của Bailey, cơ thể của Amy đã khôi phục được khoang bụng. Tuy rằng vẫn trong trạng thái nửa người, nhưng so với trước kia thì tốt hơn rất nhiều, hiện giờ ít nhất còn có thể thấy được hình người mơ hồ.

Từ mặt cắt của phần thân, Bologo có thể thấy cấu trúc cơ học phức tạp ở bên trong, cũng như những sợi dây cáp dày đặc. Lớp vỏ gel mềm mại không còn nữa mà thay bằng lớp giáp kim loại lạnh lẽo.

Cột sống kim loại kéo dọc theo người ra ngoài, trên đó gắn rất nhiều dây cáp trôi nổi, ánh sáng xanh mờ nhạt tràn ra từ các khe hở của kim loại, không ngừng lập lòe.

Gương mặt của Amy mất đi vẻ đẹp trước đây, lớp vỏ mô phỏng da người không còn nữa, thay vào đó là mặt nạ kiểu con rối. Đầu nàng trụi lủi, với những mối hàn kim loại trải khắp trên đầu.

Mắt trái tắt ngấm, mắt phải thì thỉnh thoảng nhấp nháy cho thấy Amy vẫn đang hoạt động bình thường.

Phần gáy của Amy, cũng như cột sống lưng, nối với hàng loạt dây cáp bên ngoài. Tất cả được buộc lại với nhau, và kéo dài đến tận cùng của bình chứa.

"Thương thế của Amy rất nặng. Ngoại trừ hai bộ phận trọng yếu là hình chiếu tâm trí và lõi vĩnh cửu không bị tổn hại ra thì những chỗ có thể bị tổn thương về cơ bản đều bị tổn thương."

Bailey nói, "Khi ta nhận được Amy thì đầu của nàng đã bị nứt... 'nứt' theo đúng nghĩa đen".

Bologo tự trách bản thân, nếu hắn không mang Amy đi cùng thì những chuyện này đã không xảy ra.

Nhưng nếu Bologo để Amy ở lại xưởng giả kim, thì giờ này có khi nàng đã biến mất cùng xưởng giả kim, thậm chí...

"Hừ, suýt chút nữa ngươi đã giết chết tiểu sư muội của ta. Nếu Amy cũng chết, không biết ta còn có thể có một tiểu tiểu sư muội nữa hay không."

Bailey không ngừng lầm bầm ở bên cạnh khiến tâm trạng thương cảm của Bologo bị lấn át.

"Tiểu tiểu sư muội?"

Bologo không thể hiểu cái cách xưng hô quỷ quái này là gì.

"Alice là sư muội, Amy là tiểu sư muội, vậy người tiếp theo chính là tiểu tiểu sư muội, có vấn đề gì không?" Bailey hỏi ngược lại.

Bologo không nên để ý đến Bailey.

"Cũng may là Lõi lò thăng hoa có đủ công nghệ để sửa chữa Amy. Những gì ngươi đang thấy bây giờ là chữa trị và gỡ lỗi phần thân chính. Đây là một quá trình phức tạp, bọn ta cần một thời gian dài để thiết lập đủ loại thông số khác nhau."

Bailey chỉ vào một khu vực biệt lập bên cạnh đó. Các tia lửa tóe ra từ các cỗ máy nhỏ, một vài nhân viên nghiên cứu mặc đồ bảo hộ đang chỉ đạo các cánh tay robot liên tục mài kim loại và lắp ráp lại từng phần một.

"Ngươi có thể coi Amy như một món đồ chơi lắp ráp. Ngay bây giờ mọi người đang sản xuất lại các chi cho nàng, sau khi phần thân chính được gỡ lỗi xong thì sẽ tiến hành lắp ráp."

Bailey giải thích các công nghệ phức tạp này cho Bologo.

"Sau đó là thêm lớp sơn bảo vệ và tiến hành xử lý nhân cách hóa. À, đúng rồi, còn cấy tóc nữa, nhìn trọc lóc thế này thật khó coi."

Bailey nghĩ một tẹo rồi hình dung, "Trông như một con chim non còn chưa mọc lông, quá xấu".

“Hiện giờ nàng có ý thức không?” Bologo hỏi.

"Có, ngươi nhìn mắt nàng xem, chúng vẫn sáng, có nghĩa là Amy vẫn đang vận hành đều đặn", Bailey nói, "Nhưng hiện tại nàng vẫn chưa thể đưa ra bất kỳ phản hồi nào với các kích thích đến từ bên ngoài".

"Tại sao?" Bologo không hiểu.

"Lấy con người làm ví dụ thì Amy hiện tại đã mất hết các giác quan."

Bailey từ đầu đến chân Bologo, từ đồng tử đến môi, từ tai đến da.

"Giống như con người, nàng bị mất thị giác, thính giác, xúc giác, vị giác, khứu giác… Mọi khả năng nhận thức thế giới bên ngoài đều bị chặn lại, bản thân nàng cũng mất hết phương tiện để giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Ngươi thấy đấy, giờ thực chất nàng không khác gì một đống sắt vụn, không thể nói, cũng không thể thực hiện bất kỳ hành động nào."

Hiện giờ Amy trong bình chứa trông như một món đồ thủ công tinh xảo. Ngoài ánh sáng nhấp nháy trong mắt, nàng không thể phản ứng với thế giới bên ngoài, mà ánh sáng nhấp nháy này cũng chỉ để xác nhận rằng nàng đang hoạt động bình thường mà thôi.

Liên lạc với thế giới bên ngoài đã hoàn toàn bị cắt đứt, Amy không nhận được bất cứ phản hồi nào.

"Giống như bị ném vào ngục tối."

Bologo lẩm bẩm.

Bologo rất quen với những gì Bailey vừa miêu tả, hắn đã từng trải qua những điều ấy, ngay trong nhà tù tối tăm chết chóc kia.

Nhưng trong nhà tù tối tăm tăm tối ấy, Bologo còn có thể chạm vào chính mình, nghe thấy tiếng hít thở của bản thân và có thể khẳng định rằng mình vẫn tồn tại của mình, còn Amy thì không thể làm được, tất cả những gì nàng có thể cảm nhận chỉ là bóng tối vô tận.

"Sẽ mất một thời gian để tải lại các giác quan của Amy, ngươi không định đợi ở đây mãi chứ." Bailey nói.

Bologo cũng hiểu điều này, hắn lại nhìn Amy trong bình chứa, vẻ ngoài ngây thơ dễ thương của nàng đã không còn, giờ đầu Amy trọc lốc, chỉ còn lại phần thân, cơ thể hơi cong lên, trông như một con sâu róm xấu xí.

"Ừm, ta sẽ đến sau."

Sau khi xác nhận tình trạng của Amy, Bologo tạm biệt Bailey và rời đi.

Tâm trí của Bologo rối bời, đủ thứ suy nghĩ kỳ quái không ngừng hiện ra. Hắn rời Cục Trật tự và đi bộ trên phố của Quận Lingna.

Trong ngực là thông tin về khả năng Trở về từ cõi chết, trong đầu thì hiện ra bộ dạng sâu róm của Amy. Bologo dừng lại, ngẩng đầu lên, bất chợt đã đến trước cửa Câu lạc bộ Kẻ bất tử.

Bologo đẩy thẳng cửa bước vào, vừa bước qua cửa liền nhìn thấy Sore đang uể oải ngồi một bên, trước mặt còn có mấy chai rượu. Trong không khí có một mùi hương nào đó, Weil thì nép vào quầy rượu bar, nếu không để ý thì thật sự rất khó nhận ra Weil.

“Bắt đầu uống rượu giữa ban ngày?” Bologo không khỏi thốt lên khi nhìn bộ dạng say xỉn của Sere.

"Không phải a, chính xác là ta đã uống từ đêm qua", Sore nhướng mày với Bologo, "Ta vừa mới đuổi cái đám quấn lấy người đó đi".

"Có thể ngửi được, mùi nước hoa này quá nồng."

Bologo gật đầu, hắn đoán được những gì đã xảy ra, Sore đưa người về câu lạc bộ vào ban đêm, tất cả uống rượu với nhau cho đến tận bây giờ. Mấy người phụ nữ vừa rời đi cách đây không lâu, Sore thì ngồi phịch sang một bên, mắt vẫn còn hơi mơ màng.

Rất bình thường, ít nhất là đối với Sore, đây là một phần trong cuộc sống hàng ngày của hắn. Ỷ vào việc bản thân là kẻ bất tử, Sore rất thích vui vẻ ngao du trong biển cồn.

Bologo rất mong chờ ngày hắn chết đuối trong đó.

Đang ngồi trước quầy bar, Sore bỗng đứng dậy và đi ra sau đó, đứng đối diện với Bologo với tư cách một bartender.

"Yo! Bologo!"

Weil ngửi thấy mùi của Bologo nên tỉnh dậy, sau đó cọ cọ vào người hắn và để lại một ít lông mèo đen trên đó.

Câu lạc bộ Kẻ bất tử vẫn luôn nhiệt tình như vậy, nhưng may mắn là Bologo đã quen với những việc này.

Sore đẩy một ly nước cam tới, Bologo nhấp một ngụm, hắn cảm thấy trạng thái tinh thần của mình đã được cải thiện hơn rất nhiều.

"Nơi này còn phòng trống không?"

“Ngươi đã quyết định sống ở đây?” Đôi mắt của Sore sáng lên.

"Không phải, ở tạm một thời gian."

Nơi ở của Bologo cách quá xa, Palmer thì lại đang nằm viện, không lái xe đón hắn, cộng với mớ hỗn độn này trong đầu, còn cả thông tin về khả năng Trở về từ cõi chết đang nằm trong ngực mình nữa.

Tất cả những thứ này khiến Bologo vô cùng mệt mỏi, vì vậy hắn quyết định nghỉ ngơi trong câu lạc bộ Kẻ bất tử một thời gian. Nhân tiện mấy tên này kiểu gì cũng sẽ dùng một số cách kỳ lạ để mua vui cho mình, có thể nói là một công đôi việc.

Nhưng có hai lý do thực sự khác khiến Bologo quyết định đến đây. Một là câu lạc bộ Kẻ bất tử rất an toàn. Mặc dù không có tên nào trong đám kẻ bất tử này trông có thể khiến người ta yên tâm, nhưng tất cả đều là những con quái vật già đã sống không biết bao nhiêu năm. Từ thái độ của Cục Trật tự đối với họ có thể nhận ra điều đó.

Và thứ hai là...

"Sore, sau cuộc chiến Hừng Đông, tất cả tộc Bóng Đêm của ngươi đều đã chết hết rồi sao?"

. "Không, hầu hết đã chết, phần còn lại bị giam lỏng tại Vùng đất Đêm Tối Vĩnh Hằng, có chuyện gì vậy?"

"Nói cách khác, ngoại trừ ngươi, những thành viên khác đều ở trong Vùng đất Đêm Tối Vĩnh Hằng, cả đời không thể rời khỏi đó, đúng không?"

"Đúng thế."

Sore hoàn toàn không nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm của Bologo. Thậm chí hắn còn nhảy ra từ phía sau quầy bar, cầm lấy một ly rượu và chuẩn bị cụng ly với Bologo.

"Ngươi có chắc rằng ngươi là người duy nhất ở bên ngoài?"

Bologo lạnh lùng nhìn Sore, nhìn đến mức Sore hơi run run.

"Sao... là sao?"

Sore cố gắng để nhớ lại những chuyện liên quan, nhưng đáng tiếc là não của hắn đã bị cồn đầu độc, về cơ bản là không thể nhớ ra được chuyện gì.

"Ngươi đã từng nghe thấy cái tên này chưa?"

Bologo quan sát biểu hiện của Sore, rồi chậm rãi nói.

"Olivia Villelis."

Phụt—

Ngay khi nghe thấy cái tên đó, Sore phun sạch rượu ra ngoài một cách mất kiểm soát, như một cơn mưa rào, tưới Bologo ướt sũng.

Bologo không phản ứng gì nhiều, hắn đã quen với việc này, lặng lẽ cầm khăn giấy lau mặt rồi chậm rãi nói.

"Hình như ngươi biết nàng đúng không?"

Sore nuốt nước bọt, ánh mắt mơ màng. Lão quái vật đã sống không biết bao nhiêu năm này rùng mình trước cái nhìn của Bologo.