Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 270: Hắc lịch sử


"Weil! Gần đây có muốn đi du lịch không? Đúng, giống như trước, tìm chỗ đi dạo một vòng. Ngươi sống ở cái nơi quỷ quái này cũng đã mấy năm rồi, không định đi đâu đó sao?"

Sore bắt đầu nói luyên thuyên như lên cơn.

"Dù đã đi khắp các nước, nhưng quần đảo ở phía Nam thì sao? Cánh đồng băng ở phía Bắc thì sao? Còn cả bờ bên kia của biển... còn quá nhiều bí ẩn chưa được giải đáp trên thế giới này đang chờ chúng ta khám phá ! Chúng ta còn chờ gì nữa? Weil!"

Sore không trả lời câu hỏi của Bologo mà ôm lấy Weil và hào hứng mô tả về tương lai kỳ quái kia.

Weil hiển nhiên là sẽ không nuông chiều Sore, đập thẳng một phát vào mặt hắn.

"Mặt của ta!"

Sore che mặt la hét, lăn lộn trên mặt đất vài vòng.

"Với ngươi? Đi du lịch? Không đời nào, Sore, từ lúc ngươi bỏ rơi ta trên biển, không bao giờ ta đi chơi cùng ngươi nữa."

Weil liếm vết máu trên bàn chân, cho tới giờ nàng vẫn chưa hết oán hận vì chuyến đi dưới đáy biển tồi tệ kia.

"Mình ta đi cũng được!"

Sore rú lên, rồi nhanh chóng đứng dậy, lao thẳng vào phòng ngủ trên lầu, sau một loạt tiếng sột soạt, cái tên này đã thu dọn xong một túi hành lý.

"Weil, nói lời từ biệt với những người khác giùm ta, chỉ cần nói là ta đang đi du lịch, đại khái... đại khái sẽ trở về trong khoảng một trăm năm!"

Sau khi dặn dò Weil, hắn chuẩn bị rời đi không ngoảnh đầu lại, nhưng đúng lúc này, một vệt sáng xanh lướt qua, bầy rắn đã che kín cánh cửa.

Bologo giơ tay lên, Aether lấp lánh trong tay. Cảm giác thật tuyệt vời khi có Aether, nếu có thể, Bologo sẽ không bao giờ muốn trải nghiệm cảm giác Aether chân không nữa.

"Bologo... chúng ta là anh em tốt của nhau a."

Sore chậm rãi quay đầu lại, giọng điệu trầm ấm xúc động, đánh bài tình cảm.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Bologo hỏi lại, "Người tên là Olivia Villelis kia".

"Olivia?"

Mắt Weil sáng lên, dường như nàng cũng biết cái tên này và định nói gì đó, nhưng lại bị cắt ngang bởi tiếng hét của Sore.

"Weil!"

Giọng điệu thê lương khiến ai nghe cũng thấy xúc động.

Weil do dự một chút, nàng và Sore không hợp nhau, nhưng nể tình cũ, chuyện nào ra chuyện nấy, nàng quyết định vẫn bảo vệ hắc lịch sử cho Sore.

Bologo bất đắc dĩ thở dài, "Vậy đổi cách hỏi khác, ngươi có ân oán gì với nàng không?"

"Ân oán rất lớn."

Sore suy nghĩ một lúc và bổ sung thêm, "Loại không chết không thôi kia".

"Xong, tên này nhất định tới để giết ta. Đám kẻ bất tử thật phiền phức. Ai cũng có năm tháng vô tận, vì vậy cực kỳ cố chấp trong một số chuyện đến bất ngờ."

Sore lẩm bẩm một mình, không ngừng run rẩy.

Đối với người bình thường, mấy chuyện như ân oán và thù hận có lẽ sau một trăm năm sẽ chấm dứt. Nhưng đối với kẻ bất tử thì không phải vậy, ai cũng có vô số thời gian để phân biệt rạch ròi.

Bologo hiếm khi được nhìn thấy Sore như thế này, lần cuối cùng nhìn thấy là lúc một số người phụ nữ mà hắn đang hẹn hò tụ tập cùng một chỗ.

Sore là một kẻ bất tử vô cùng mạnh mẽ, nhưng khi phải đối mặt với lửa giận của các quý cô thì cũng bất lực, trên mặt thậm chí còn ăn vài cái tát.

Bologo muốn tiếp tục hỏi điều gì đó, nhưng Sore từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào, hắn chỉ ngồi uống rượu một mình và huy động mô não duy nhất để suy nghĩ về cách giải quyết vấn đề này.

“Câu lạc bộ Kẻ bất tử cũng có thể coi là một nơi ẩn nấp đối với các ngươi.” Bologo thì thầm.

Bologo không tiếp tục hỏi nữa. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, sự riêng tư của Sore cần được tôn trọng.

Chỉ là không ngờ Sore lại có nhiều kẻ thù như vậy, tốt nhất là về sau nếu đi ra ngoài phải phủi sạch quan hệ với Sore.

"Ta muốn đi tắm."

Bologo đột nhiên nói,

Không biết phải tắm bao nhiêu lần mới có thể rửa sạch mùi máu của Sore trên người.

So với việc có hỏi được ra từ Sore hay không thì quan trọng hơn là việc của Olivia lúc này không quan trọng, bởi vì trong mắt nàng có lẽ mình đã chết ở hội trường rồi.

Bologo đột nhiên dừng lại, nhìn Weil, rồi lại nhìn Sore, sau đó nghĩ đến những người khác trong câu lạc bộ kẻ bất tử.

Mấy tên này đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, trải qua biết bao thời đại, đã tận mắt chứng kiến rất nhiều điều, ai cũng là nhân chứng sống của lịch sử.

Có lẽ mình có thể moi ra những bí mật trong quá khứ từ miệng họ, chẳng hạn như chuyện liên quan Sự sụp đổ của Thành phố Thánh...

Bologo lắc đầu, ném những suy nghĩ này ra ngoài, hắn phải làm từng việc một, bây giờ quan trọng nhất là đọc tư liệu về chính mình, lấy lại Trái tim bất diệt và bắt Taida.

Taida còn ở ngoài một ngày, thì Bologo không yên một ngày, mục tiêu cuối cùng của ông ta là Amy, không ai biết điều ước điên rồ này cuối cùng sẽ dẫn đến kết cục gì.

Bỏ qua Sore, Weil đi trước dẫn đường, dẫn Bologo vào bên trong Câu lạc bộ Kẻ bất tử.

Dù đã là thành viên được một thời gian, nhưng Bologo trước giờ vẫn ngồi ở quán bar, hiếm khi vào trong câu lạc bộ Kẻ bất tử.

Hắn vẫn giữ một khoảng cách thích hợp với đám thần kinh này.

Ánh đèn mờ ảo chiếu trên sàn nhà màu nâu, đủ loại bức tranh sang trọng và nổi tiếng được treo trên hành lang. Một cảm giác cổ xưa xuất hiện trong hắn, Bologo nhớ lại những gì Sore đã nói trước đây.

So với câu lạc bộ Kẻ bất tử, mấy Kẻ bất tử bọn họ chỉ là những người trẻ tuổi mà thôi. Ngay từ rất nhiều năm trước, Câu lạc bộ Kẻ bất tử đã tồn tại, miền ảo cổ xưa bao phủ tòa nhà này cũng đã ra đời kể từ đó.

Hiện tại, Sore đang quản lý câu lạc bộ Kẻ bất tử, nhưng theo cách nói của hắn, hắn thực ra chỉ là một bartender, cùng lắm thì là người trông hàng hộ mà thôi.

Danh sách thành viên quan trọng nhất không nằm trong tay Sore, thậm chí hắn còn không biết liệu có thứ gọi là danh sách thành viên hay không, hắn cũng không biết nhiều về số lượng thành viên của câu lạc bộ Kẻ bất tử.

Ngoài những điều này, điều khiến Bologo ngạc nhiên nhất là Sore không biết ai đã thành lập câu lạc bộ Kẻ bất tử. Người duy nhất có thâm niên lớn hơn Sore là Saizon thì bây giờ lại nghiện làm chó, chỉ trả lời "gâu gâu gâu" cho bất kỳ câu hỏi nào.

Nói đến chuyện đóng giả một con chó thì phải nói Saizon vô cùng tận tâm.

Cầu thang xoắn không ngừng kéo dài lên trên như không có điểm cuối, các hành lang được bố trí dọc theo kiểu này, từng cánh cửa đứng lặng ở hai bên.

“Nhắc mới nhớ, đã có ai từng thử xâm nhập Câu lạc bộ Kẻ bất tử chưa?” Bologo hỏi.

"Có, nhưng số lần rất ít. Bọn ta rất kín đáo. Cho dù có một số con quỷ xui xẻo đi vào thì đám người Bode sẽ giải quyết." Weil vẫy đuôi trả lời.

"Ngươi là một thành viên của câu lạc bộ Kẻ bất tử, vì vậy nơi này không phản đối ngươi, nếu người không được chào đón đến thì sẽ lạc trong đây."

Weil dừng lại và nhìn vào hành lang bên cạnh cầu thang, hành lang kéo dài vô tận cho đến khi thu hẹp lại thành một điểm tối trong tầm nhìn.

"Tìm phòng nào cũng được, truyền Aether của ngươi vào biển số phòng, phòng đó sẽ được 'cố định'."

Bologo lắng nghe những lời của Weil. Đứng trước một cánh cửa, không phải hắn chưa từng sống ở đây bao giờ, mà trước đó đều là những căn phòng Sore giúp hắn mở.

Nơi này giống như một khách sạn, đây là lần đầu tiên Bologo tự thuê phòng, sau khi truyền Aether vào số phòng, cái tên Bologo Lazarus xuất hiện trên đó, sau đó tay nắm cửa bị vặn và cửa tự động mở ra.

Bologo định bước vào, nhưng chợt nhìn thấy thứ gì đó, hắn bước sang bên kia vài bước, nhìn biển số phòng bên trên.

"Palmer... Krex?"

Bologo đọc to tên trên tấm biển số phòng, rồi nghi ngờ nhìn Weil.

"Các ngươi cho tên đó ở đây?"

Weil liếm móng vuốt của mình và trả lời, "Sore và Palmer hợp nhau đến không ngờ. Mặc dù Palmer không phải là kẻ bất tử nhưng nhận được đặc quyền 'bạn tốt' ".

Bologo vẫn nhớ "bạn tốt" gặp quỷ kia, những kẻ bất tử nhàm chán này thậm chí còn giữ những món quà lưu niệm cho những người bạn tốt đoản mệnh này - các ly rượu có kiểu dáng khác nhau đó.

Nhớ lại những gì Palmer đã nói với mình. So với mình thì Palmer còn giống một thành viên của nơi đây hơn, cả ngày ngâm mình trong câu lạc bộ Kẻ bất tử, xưng anh xưng em với đám thần kinh này.

Đặc biệt là Sore, quan hệ giữa Palmer và Sore như chỉ trách tại sao đôi ta gặp nhau quá muộn vậy, nếu Palmer sinh ra sớm hơn thì chưa biết chừng hắn đã bị Sore xúi giục thành nội gián trong nhà Krex.

Hmm... cũng có thể người bị xúi giục là Sore và trở thành nội gián trong nhà Villelis.

"Nếu cần bất cứ điều gì thì có thể bấm chuông gọi, Sore sẽ đáp lại ngay lập tức", Weil nhỏ giọng nói, "Cứ nhân dịp này mà giày vò hắn đi".

"Bởi vì Olivia kia sao?"

Bologo hiểu ý của Weil. Chỉ cần không tiếp tục hỏi thì Sore sẽ sẵn sàng làm rất nhiều việc cho mình.

"Tất nhiên, Sore quả là xui xẻo. Đã lâu như vậy rồi mà vẫn có người đào bới ra được hắc lịch sử này." Weil lẩm bẩm, "Xui xẻo hơn ngươi lại còn là một kẻ bất tử, đồng thời là thành viên của câu lạc bộ Kẻ bất tử, là anh em tốt của bọn ta, Sore không thể làm gì ngươi".

Bologo nghe được hàm ý của Weil, hắn lại hỏi: "Còn những người khác biết chuyện này thì sao?"

"Đều đã chết."

Mắt mèo nhìn chằm chằm Bologo, "Bị chặt đầu, treo cổ, thiêu trụi... Hắn thậm chí không buông thay bất cứ cuốn sách nào có liên quan, như để chôn vùi hoàn toàn đoạn lịch sử đó".

"Sore nghĩ rằng nếu giết tất cả những người trong cuộc thì hắn sẽ có thể giấu kín những bí mật này, nhưng chúng ta đều biết rằng đây chỉ là sự tự lừa dối bản thân mà thôi, có một số việc hắn phải đối mặt."

Bologo suy nghĩ, "Nhưng chỉ cần các ngươi ở trong câu lạc bộ Kẻ bất tử thì không ai có thể ảnh hưởng đến các ngươi".

"Nó giống như một lời tiên tri tự ứng nghiệm... Kiểu gì một ngày nào đó bọn ta cũng sẽ phải bước ra khỏi câu lạc bộ Kẻ bất tử do một lý do kỳ quái nào đó."

Weil chợt nhận ra rằng mình nói hơi nhiều nên dặn dò.

“Dù sao thì cứ giả vờ như không biết những chuyện này đi. Kỳ thực tộc Bóng Đêm quá phức tạp, một Kẻ bất tử đã đủ phức tạp rồi, chưa nói đến một gia tộc Kẻ bất tử, chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy đau đầu."

Bologo gật đầu, sau khi cảm ơn Weil, hắn đóng cửa lại, bóng tối bao trùm lấy Bologo.