Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 271: Hồi quy thời gian


Câu lạc bộ Kẻ bất tử đã chuẩn bị một căn phòng xa hoa, đầy sang trọng cho mình, nếu có thêm vài chai rượu và những bức tranh sơn dầu cổ thì về cơ bản nó sẽ giống y như đúc phòng của Sore.

Bologo không ngạc nhiên về điều này, dù sao đây cũng là câu lạc bộ Kẻ bất tử, thời gian tồn tại của nó còn lâu hơn cả Cục Trật tự, có một số chỗ đặc thù cũng là chuyện bình thường.

Khi trò chuyện với Weil, có một thoáng Bologo thậm chí còn nghi ngờ rằng người sáng lập Câu lạc bộ Kẻ bất tử chưa biết chừng vẫn luôn sống trong đây, chỉ là căn phòng của hắn được giấu ở nơi sâu nhất của mê cung này mà thôi.

Bologo bật đèn, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào phòng làm việc, sau khi đóng cửa lại, Bologo ngồi vào bàn, lấy tài liệu Lebius đưa cho và đặt trên đó.

Sợi dây xích và thanh kiếm được khắc trên túi tài liệu, biểu tượng đỏ thẫm, đẫm máu, như thể ngay giây nó sẽ tan chảy và thấm xuyên qua mặt giấy.

Hơi thở của Bologo bất giác nhẹ đi, hắn cẩn thận mở túi tài liệu và lấy tờ giấy trong đó ra.

"Trở về từ cõi chết..."

Bologo thì thầm. Cuối cùng hắn cũng có thể làm sáng tỏ bí ẩn... một trong những bí ẩn của bản thân.

Bologo đã vô cùng tò mò về khả năng này của mình từ lâu, ngay cả những kẻ bất tử như Sore cũng thế, bởi vì năng lực này quá hoàn hảo.

Ngoài nhu cầu về Aether để sống lại và không thể chết nhiều lần trong một khoảng thời gian ngắn, thì Trở về từ cõi chết gần như không có thiếu sót.

Mình không già đi, cũng không sợ ánh sáng mặt trời hay đồ bạc, mỗi lần phục sinh đều sẽ diễn ra theo cách thức quỷ dị kia.

Đôi khi là máu chảy ngược, đôi khi là máu thịt tự tái sinh, đôi khi cũng có thể là tự tái tạo từ hư vô... tất cả đều đặc thù như thế.

Burlogo lật đến trang đầu tiên, đó là một báo cáo thí nghiệm với tên của Bologo được viết trên trang bìa, một dòng chữ in nhỏ dưới tên, nội dung là bài kiểm tra giới hạn.

Trên trang bìa có một số thông tin khác mà Bologo đoán là của người phụ trách thí nghiệm, người ghi chép… nhưng tất cả đều đã bị bôi bằng bút đen, hoàn toàn bị che giấu.

Bologo đã lật thử một vài trang, những nét vẽ nguệch ngoạc màu đen như vậy tồn tại khắp nơi trong báo cáo thí nghiệm.

Bản báo cáo thí nghiệm mà mình nhận được này không hoàn chỉnh, nó đã được Cục Trật tự xử lý. Họ đã giấu tất cả tên của những người tham gia vào thời điểm đó, chỉ giữ lại người mà Bologo được phép biết.

Bologo nghĩ điều này cũng tốt.

Hầu hết những người tham gia năm ấy đều đã chết, ngay cả khi chưa chết thì cũng đã già.

Mình không quan tâm đến mấy chuyện đó, điều mà Bologo thực sự quan tâm chỉ là năng lực Trở về từ cõi chết này là gì.

Lật trang, Bologo đọc dòng chữ trên đó.

"Hồ sơ kiểm gia giới hạn lần thứ nhất, mục tiêu kiểm tra có thể chịu được giới hạn tử vong..."

Dòng chữ chồng chéo lên nhau mô tả lại nỗi đau đớn tột cùng. Những ký ức quá khứ cũng thi nhau trườn ra khỏi lăng mộ trong nháy mắt, không ngừng hiện ra trước mắt Bologo.

Hắn hồi tưởng lại phòng thí nghiệm u ám và cảnh bản thân bị trói trên bàn mổ kia. Những nhân viên thí nghiệm mặc đồ trắng vây quanh, tiêm chất độc vào tĩnh mạch và ghi lại số lần chết của mình.

Kể từ khi tỉnh dậy trong nhà tù tăm tối, Bologo đã bị dày vò bởi cảm giác tội lỗi, hắn luôn cho rằng cái chết của mọi người có liên quan đến mình mặc dù không nhớ gì cả.

Thế nên như để chuộc tội, để trái tim của mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cũng như để tìm ra bí ẩn này, Bologo đã rất hợp tác với nghiên cứu của Cục Trật tự.

Còn về nỗi đau khi phải trải qua cái chết, Bologo đã quen với điều đó từ lâu.

Lúc ban đầu khi Bologo trở thành một người đi vay, trí nhớ của hắn vỡ vụn, về cơ bản không hề có sự mạch lạc, thậm chí nếu hắn nhớ ra điều gì đó thì nó chỉ giống như ảo giác trong một giấc mơ, phải đến khi hắn hoàn toàn tỉnh lại và tiếp nhận bài kiểm tra giới hạn thì trạng thái tinh thần của Bologo mới dần ổn định.

Trong mảnh ký ức hỗn loạn đó, Bologo không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn có thể cảm nhận được cái chết và nỗi đau không biết bao nhiêu lần.

"Hồ sơ kiểm tra cực hạn lần thứ ba, cách thức phục sinh của mục tiêu..."

Bologo thờ ơ đọc văn bản viết trên đó, những người này đã kiểm tra mình bằng phương pháp so sánh cưc kỳ truyền thống.

Trong trạng thái còn sống, cắt cụt tứ chi để quan sát vết thương lành lại như thế nào.

Trong trạng thái chết, cắt cụt tứ chi để quan sát cách thức phục sinh.

Giữ cơ thể và tứ chi ở một khoảng cách nhất định...

Phục sinh ở các khoảng cách khác nhau...

Ẩn sau những dòng chữ lạnh như băng là vô số cái chết, xác chết chất thành núi, máu đặc sệt tràn ra từ kẽ hở.

Bologo đã không bị chúng ảnh hưởng từ lâu. Hắn đã sớm chết lặng và vô cảm trước cái chết, như thể người chết trong hồ sơ không phải là ngay chính Bologo mà là một người khác.

Trong lúc đọc thì Bologo cũng nhấn chuông gọi để yêu cầu Sore mang đồ ăn cho mình.

Với một nụ cười bì ổi trên khuôn mặt, Sore còn hỏi mình liệu có cần mát-xa hay gì đó không, sau đó thậm chí còn tự khoe cả cơ bắp.

Bologo không thèm để ý đến hắn, đóng rầm cửa phòng lại.

Sau khi nhấp một ngụm vang đỏ, chất lỏng màu đỏ sẫm trôi qua cổ họng, chất cồn xoa dịu thần kinh căng thẳng của Bologo đi rất nhiều, nhờ đó hắn mới có thể tiếp tục đọc hồ sơ trong trạng thái thoải mái hơn.

"Cắt bỏ nội tạng, rút xương, chết nhiều lần trong thời gian ngắn, phá hủy tinh thần..."

Bologo lẩm bẩm hết bài kiểm tra rùng rợn này đến bài kiểm tra rùng rợn khác, thỉnh thoảng còn có một số bức ảnh đen trắng trong hồ sơ, chụp lại bộ dạng đáng sợ và méo mó.

Một tay lật xem hồ sơ, tay kia cầm nĩa, xiên xúc xích ra khỏi đĩa, cho vào miệng và nhai thành vụn.

"Ồ? Thí nghiệm nghiền nát."

Bologo vừa nhai vừa nói, sau đó xiên một cái xúc xích khác lên nhai tiếp.

Tiếp tục liếc xuống, cuối cùng Bologo cũng tìm thấy một thứ thú vị.

"Theo hồ sơ thí nghiệm mới nhất, bọn ta đã lật ngược những giả định trước đây, thời gian của mục tiêu không cố định."

Bologo đã từng đọc phần này, họ vốn nghĩ rằng thời gian của mình bị đóng băng bởi vì mình luôn giữ vẻ ngoài trẻ trung vĩnh cửu này.

Nhưng nếu thời gian của Bologo thực sự bị đóng băng, thì hắn hẳn phải ngừng mọi sự phát triển của cơ thể, chẳng hạn như không có lông, không có râu, thậm chí là ăn uống và bài tiết.

Nhưng thường thì Bologo vẫn sinh hoạt như một người bình thường, đôi khi hắn còn phát cáu vì việc không ngừng phải cạo râu, thậm chí còn cân nhắc có nên đi triệt râu hay không.

"Nếu nghiên cứu dưới góc độ thời gian thì có thể sẽ có tiến triển mới."

Đọc xong câu này, Bologo lên dây cót để tiếp tục đọc, sau đó là một đống hồ sơ thí nghiệm mà hắn đã phát ngán, nhưng Bologo không hề bỏ qua mà vẫn kiên nhẫn đọc tiếp.

Ít nhất thì từ những bài kiểm tra này, mình có thể suy ra cách bản thân sẽ chữa lành vết thương trong lúc chiến đấu.

Nghe có vẻ khá vô dụng, nhưng Bologo là một người hiếu học, hắn không ngại học những thứ này, tuổi thọ của hắn dài như vậy, có rất nhiều thời gian để lãng phí.

Bologo luôn có linh cảm rằng những gì mình học được sẽ hữu ích vào một ngày nào đó, ngay cả khi đó là điều hắn không sao nói rõ được.

Lật tiếp, đột nhiên trước mặt hiện ra một trang giấy đỏ như máu, trên đó có rất nhiều dấu hiệu cảnh báo, vạch ngang đen kịt gạch chằng chịt lên rất nhiều thông tin, chứa đầy ẩn số.

"Sau nhiều lần thí nghiệm giới hạn, giờ có thể xác định rằng đây là một cách thức bất tử hoàn toàn mới."

Bologo lật trang và đọc được một đoạn văn như vậy.

"Trạng thái của mục tiêu rất kỳ lạ, dường như hắn thực hiện một số thay đổi để thích ứng, nhưng vẫn có một số quy luật nhất định."

Bologo đặt nĩa xuống, đẩy đĩa sang một bên và đọc kỹ càng nội dung tiếp theo.

"Linh hồn của mục tiêu vẫn giữ được hoạt tính, theo thời gian thì khuếch tán và ổn định."

Văn bản mô tả lại một báo cáo về việc kiểm tra linh hồn. Họ thực hiện một nghi thức tương tự như nghi thức thăng hoa trên mình để đánh giá xem liệu linh hồn của mình có thể bị xáo trộn hay không.

"Không giống như phỏng đoán ban đầu, thời gian của thi thể mục tiêu không cố định, tức là hắn duy trì trạng thái 'sống sót', chứ không phải bị thời gian đình trệ.

Từ góc độ vật lý, mục tiêu được ban tặng cho sự vĩnh cửu, không bị già và sở hữu các đặc tính gần như bất tử khác.

Tuy nhiên, quan sát và đánh giá trên phương diện linh hồn thì linh hồn của mục tiêu vẫn có thể bị ảnh hưởng, vẫn có thể được thăng hoa, thăng cấp, đồng thời ảnh hưởng của linh hồn đến thể xác vẫn tồn tại.

Đây là một tình huống cực kỳ phức tạp mà chúng ta chưa thể hiểu rõ.

Cơ chế phục sinh của mục tiêu không phải là phục sinh trên góc độ thể xác của lần phán đoán trước đó, mà là một loại hồi quy dòng thời gian. Với mức tiêu thụ Aether tối thiểu, thời gian trong trạng thái tử vong của mục tiêu sẽ bị xóa, thay vào đó thời gian trong trạng thái sống sót sẽ được tải vào.

Hồi quy thời gian có thể được duy trì cục bộ, để vết thương của mục tiêu có thể không ngừng khôi phục về trạng thái tốt nhất, cho đến khi trước trạng thái tử vong, có thể nói là quay ngược thời gian một cách trọn vẹn."

"Hồi quy... thời gian?"

Bologo khẽ thì thầm. Hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên không ngạc nhiên với cách giải thích như này.

"Vẫn còn nhiều bí ẩn chưa được giải đáp về mục tiêu. Ví dụ, theo kết luận về hồi quy thời gian, [Thông tin bị che giấu] cho rằng hồi quy thời gian có thể không phải là bức tranh toàn cảnh về Ban ân của mục tiêu, nhưng bị giới hạn bởi các phương tiện kỹ thuật hiện có, bọn ta chỉ có thể rút ra kết luận này.

Mục tiêu không biết gì về sự hỗn loạn của chính bản thân. Sau nhiều lần xác nhận bởi Tổ Quạ, bản thân mục tiêu cũng không rõ về quá trình trở thành người đi vay, thậm chí nội dung cụ thể của giao dịch cũng không rõ.

Cuối cùng, sau khi được xác nhận bởi [Thông tin bị che giấu], bản thân mục tiêu có một trục thời gian độc lập không phụ thuộc vào trục thời gian của thế giới, và dùng nó để không ngừng hồi quy và tuần hoàn.

Không rõ dòng thời gian độc lập này sẽ có tác động gì, cần phải có những quan sát tiếp theo."

Bologo đã lật đến trang cuồi, đây là tất cả thông tin. Bologo cảm thấy tư liệu này hẳn phải có phần sau, nhưng hiển nhiên là Lebius không đưa phần đó cho mình.

Nhưng đối với Bologo thì hiện giờ đã đủ.

"Hồi quy thời gian sao?"

Bologo ngẩng đầu nhìn tấm gương bên cạnh, tấm gương nhẵn nhụi phản chiếu gương mặt của Bologo, lúc này, hắn cuối cùng cũng được nhìn nhìn thấy một góc hẹp trong sự hỗn loạn của bản thân.