Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 275: Các học giả


Badr không để Bologo phải đợi lâu, một lúc sau hắn đã dẫn Bologo đến một nơi quen thuộc.

"Lại ở đây sao?"

Bologo liếc nhìn cái bàn mổ có thể biến thành bồn tắm, cũng như mặt đất phủ đầy những rãnh trông giống như một lễ đài.

Đây là nơi Bologo được cấy ma trận giả kim, hắn vẫn nhớ mình đã phá hủy gần hết nơi này, nhưng không ngờ Lõi lò thăng hoa đã sửa chữa lại toàn bộ.

"Cũng coi như là không quên tâm nguyện ban đầu."

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Bailey đứng cách đó không xa đang vẫy tay chào Bologo.

Một chiếc xe đẩy cỡ lớn được đẩy vào, bên trong chất đầy những hộp đựng kín, đó là tất cả những vật liệu giả kim cần thiết cho cuộc thử thách này.

Vẫn còn rất nhiều nhà nghiên cứu đang làm việc trong đây, kéo dây cáp để kết nối với nguồn điện, đèn bật lên từng cái, sau đó là Aether quay tròn trên không trung.

Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, tâm trạng của Bologo lại có chút kỳ quái, trông cứ như đang chuẩn bị cho một cuộc phẫu thuật, nhưng trông cũng giống như một cửa hàng sửa chữa đang chuẩn bị sửa chữa một số máy móc cỡ lớn.

Đã từng làm một lần nên Bologo khá quen thuộc với quy trình, hắn bước sang một bên, cởi áo sơ mi và gấp gọn gàng.

Lần này, Bologo không gỡ một đống vũ khí ra như lần trước mà chỉ có một con rắn lạnh lẽo quấn quanh người, sau khi giải trừ Aether, chất lỏng vảy rắn tan ra như thủy ngân, rồi được đổ vào bình chứa đã được chuẩn bị sẵn.

Duỗi mạnh cơ thể, tiếp theo có thể sẽ rất đau, Bologo phải thả lỏng các cơ của mình.

“Nằm luôn xuống đây?” Bologo hỏi.

"Ừm, việc tiếp cứ để bọn ta lo", Bailey gật đầu, "Tất cả những gì ngươi cần làm là chịu đựng cơn đau".

Chịu đựng cơn đau, một việc không thể đơn giản hơn với Bologo.

Nằm thẳng xuống bàn mổ, ánh đèn dịu nhẹ tràn ngập tầm nhìn của Bologo, hắn không thể không nhớ lại cảnh tượng khi đó.

Đáng buồn thay, Taida, người cấy ma trận giả kim cho mình đã biến mất, không những thế còn trở thành kẻ địch của Cục Trật tự, và chưa biết chừng còn chết trong tay mình, hoặc trong tay người khác.

"Ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?"

Giọng Bailey vang lên, sau đó nàng xuất hiện trong tầm nhìn, chặn một vùng sáng lớn.

"Thử thách Bộ Ba, giống như một nghi thức cấy ghép đặc biệt", Bologo nhớ lại kiến thức đã đọc, "Dựa vào nghi thức, ma trận giả kim tiếp tục phát triển cho đến khi có thể bước vào giai đoạn thứ hai".

“Ngươi biết là tốt, nhớ luôn giữ tỉnh táo và kiểm soát ma trận giả kim của mình.” Bailey dặn dò lại lần nữa.

Bologo gật đầu, hít một hơi thật sâu. Hắn đột nhiên phát hiện nơi này có chút thay đổi so với lúc trước, chẳng hạn như bên trên có một cái cửa sổ để quan sát, và có thể mơ hồ nhìn thấy một vài bóng người đang đứng ngay sau đó.

Đó hẳn là những nhà giả kim của Ngôi đền Học Giả, Bailey đã đề cập chuyện này với mình, họ muốn đến để quan sát bản thân.

"Quả nhiên trông hắn vẫn như vậy, thật xúc động không thôi."

Sau cửa sổ quan sát một ông lão ngồi trên xe lăn trầm giọng nói.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng trạc tuổi Borlogo, nhưng khi gặp lại thì đã trở thành một ông già, còn Bologo trông vẫn vậy, như chưa từng đổi thay.

"Bologo Lazarus... thật là muốn đem hắn ra nghiên cứu kỹ lưỡng a."

Một giọng nói khàn khàn khác vang lên, đó là một ông lão khác, thân hình còng queo như xác ướp, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí.

"Vậy tại sao lại để một kẻ như vậy lấy lại sự tự do? Chưa nói đến việc còn sở hữu sức mạnh siêu phàm."

"Rốt cuộc hắn đã giao dịch gì với ma quỷ?"

"Tại sao Phòng ra quyết định lại chọn thuê hắn?"

Mấy lão già thì thào, bàn luận xôn xao.

Họ đều là những nhà giả kim thuật đã từng tham gia nghiên cứu Bologo, sau bao nhiêu năm, nhờ vào công nghệ y học của Viện điều dưỡng Biên Giới mà vẫn còn giữ được hơi tàn trong bóng tối.

Một tiếng ho dữ dội vang lên, ngay sau đó một nhân viên y tế lập tức chạy đến và đưa một lão già ra ngoài để chữa trị.

Những người khác đã quen với điều này, tuổi thọ của họ đã đến điểm cuối từ lâu, hơi thở của tử vong vẫn luôn quẩn quanh, đồng hành cùng họ mọi lúc.

Ở cửa, Yas nhìn lão già được khiêng đi ra ngoài, khẽ cau mày, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.

Mấy lão già này tuy trông như sắp chết, nhưng ai cũng là một nhà giả kim cực kỳ mạnh mẽ và là tài sản quan trọng của Cục Trật tự.

Hàng năm, rất nhiều tiền được chi cho bộ phận y tế, chỉ để giúp cơ thể tàn tạ của họ có thể sống lâu hơn một chút.

Nhìn lướt qua, Yas có thể dễ dàng nhận ra từng nhân vật quan trọng trong đó.

Ông già đeo mặt nạ dưỡng khí là người đã sản xuất rất nhiều vũ khí giả kim, hầu hết đều được đưa vào trang bị tiêu chuẩn của Cục Trật tự, chẳng hạn như con dao gấp và Cánh tay thích ứng.

Ông già ngồi xe lăn rất giỏi công nghệ miền ảo, ông ta đã tối ưu hóa tuyến phòng thủ Tĩnh Mịch và sửa chữa một phần khu vực phế tích để trả nó về Phòng Khai Hoang.

Cũng có một số lão già khác không có thành tích quá đặc thù, nhưng về cơ bản đều đã tham gia biên soạn “Luận Thuyết Vàng”.

Bởi mấy lão già này quá quan trọng nên hôm nay đích thân Yas đến làm nhiệm vụ bảo vệ.

Ngoại trừ chúa tể Cyrin, chưa ai có thể xâm nhập vào trong Phòng Khai Hoang, nhiệm vụ bảo vệ của Yas có vẻ hơi thừa thãi, nhưng chỉ có những người thực sự hiểu mới biết rằng Yas đến không phải để đề phòng kẻ địch ở bên ngoài, mà là Bologo.

Ai đã từng tham gia nghi thức cấy ghép của Bologo đều biết Bologo đã gây ra một cuộc bạo động lớn đến như thế nào, lúc đó những lão già này cũng đã từng muốn đến để quan sát nhưng không thể đến được vì vấn đề nghiên cứu.

Cũng may là lúc đó bọn họ không tới, thể chất của mấy lão già há có thể chịu nổi tra tấn như vậy. Rút kinh nghiệm, lần này Yas đã phải đến để bảo vệ họ khỏi Bologo.

Sự việc bất ngờ không cắt ngang được cuộc trò chuyện của mấy lão giờ, nhưng bỗng có thêm một tiếng thở sâu vang lên, khiến cuộc trò chuyện này im bặt trong giây lát.

Tiếng hít thở sâu dần dần đến gần, âm thanh đó như tiếng gió hú dâng trào trong đường ống, phát ra tiếng vang trầm đục.

Tất cả thi nhau quay đầu, kèm theo đó là tiếng thở, tiếng nạng đập xuống đất.

Mấy lão già đã nhìn thấy người đến, chính là một người không biết có còn được coi là... người hay không.

Khuôn mặt khô héo, gớm ghiếc như ác quỷ, da bọc lấy xương, mạch máu hằn lên rõ.

Ông ta đi chân trần, khi bước đi thì có thể nhìn thấy bàn chân đầy những vết đồi mồi của ông ta, xen kẽ với một bộ phận giả bằng kim loại.

Một khí quản cắm vào cổ họng từ bên ngoài, tiếng thở khàn và đục phát ra ngay từ đây. Chiếc áo choàng trắng rộng rãi dính vào người, trên bụng lộ ra một chỗ phình góc cạnh, như thể da thịt ở đó đã không còn mà được thay thế bằng một loại máy móc nào đó.

Tiếng thở kỳ dị vẫn không ngừng vang lên, đằng sau ông lão này áo trắng còn kéo theo một cái xe chở nhỏ chứa máy thở di động và nhiều thiết bị phức tạp, chúng kết hợp lại thành một thiết bị duy trì sự sống cho ông lão này.

Khi đến gần cửa sổ quan sát, nhân viên y tế mang đến một chiếc ghế. Trước giờ họ vẫn muốn chế tạo một chiếc xe lăn đặc biệt cho ông lão mặc áo choàng trắng này, nhưng lại luôn bị từ chối. Ngay cả khi đã như thế này, ông ta vẫn ngoan cố muốn dùng đôi chân mình giẫm trên mặt đất, không muốn bị trói buộc bởi đống sắt thép lạnh lẽo kia.

Sau khi ông lão mặc áo trắng dừng lại, thiết bị hỗ trợ duy trì sự sống phía sau bơm thuốc vào trong ống truyền dịch, sau đó không lâu thì nó được truyền vào trong cơ thể đã khô héo, khiến cơn đau của ông lão giảm đi rất nhiều.

Đôi mắt đục ngầu rơi hướng về phía Bologo, một lúc sau, ông ta gật đầu với một nụ cười.

"Hắn trông vẫn vậy, y như lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn."

Không một ai tiếp lời ông lão áo trắng, tất cả những lão già khác đều sững sờ tại chỗ như vừa nhìn một hồn ma.

Những lão già này không sống lâu như kẻ bất tử, nhưng cũng đã gặp rất nhiều sóng gió trong cuộc đời, tuy nhiên sự xuất hiện của ông lão áo trắng khiến họ trông như những người trẻ tuổi, khiếp sợ không thôi.

“Lão… sư phụ?” Một lão già ngập ngừng hỏi.

"Ồ? Thằng nhóc này vẫn chưa chết."

Như thể đã nhận ra đối phương, ông lão áo choàng trắng quay đầu lại nói với giọng khàn khàn.

Lão già kia sững sờ một lúc, vừa định nói gì đó thì cơ mặt đột nhiên co quắp, ôm ngực ngã xuống một cách mất kiểm soát.

"Bác sĩ! Bác sĩ!"

Thấy vậy, Yas vội vàng hét lên, nhưng ngay sau đó, sau khi những người khác xác nhận danh tính của ông lão áo trắng này thì hàng loạt tiếng chuông cảnh báo lần lượt vang lên.

Không phải Phòng Khai Hoang bị xâm lấn mà là những thiết bị duy trì sự sống cho những lão già này phát ra chuông cảnh báo.

Nhịp tim của những lão già này tăng vọt, huyết áp lên cao, lồng ngực đập dữ dội, một ít còn nảy lên kịch liệt. Điện tâm đồ cỡ nhỏ hiện ra một đường thẳng mượt mà, hết người này đến người khác ngửa đầu ra, ngã trên xe lăn.

"Đại sư!"

Lúc này mọi nhân viên y tế đều luống cuống, một người lỡ xảy ra chuyện còn đỡ, đây tại sao tất cả lại cùng đổ bệnh? Giờ thì sao có thể cứu vãn nổi.

Qua bao nhiêu năm như thế, mấy lão già này còn sống khỏe mạnh vậy mà hôm nay lại cùng chết bất đắc kỳ tử ở đây?

Yas cũng choáng váng, đám gia hỏa này muốn tử biệt chết tại mình nhậm chức trong lúc đó a, tập thể chết bất đắc kỳ tử tại cái này, phó cục trưởng sẽ làm thịt hắn, mà lại có cần phải cùng chết sao? Cứ như vậy cùng chung chí hướng sao?

Chẳng bao lâu sau, những bậc thầy giả kim thuật nổi tiếng này rơi rụng như cá chết, chỉ một số còn tỉnh táo và muốn nói điều gì đó, nhưng lại ấp úng không thể nói nên lời.

Ông lão mặc áo choàng trắng liếc nhìn, Yas vừa định làm gì đó thì ông ta đã giơ gậy gõ mạnh xuống đất.

Ngay lập tức, Aether tăng vọt, cú va chạm bất ngờ khiến Yas sững sờ tại chỗ. Cùng lúc đó, vầng sáng xanh lục hiện lên, ngọ ngoạy, tạo hình thành vô số cành và chồi non từ hư vô, mọc lên khắp người những lão già này, ăn sâu vào máu thịt của họ.

Yas đứng im tại chỗ, không phải do choáng váng mà là do không thể làm được gì, áp chế cực mạnh đến từ Aether khiến hắn không thể nhúc nhích.

Cự Hồn Giới Hạn của mấy lão già dễ dàng bị xuyên thủng, Aether xâm nhập vào ma trận giả kim, rồi kích nổ sức sống.

Mấy lão già sắp chết lần lượt chậm lại, các chỉ số đều trở về ngưỡng giá trị bình thường, sau một thoáng hoảng hốt, tất cả ngơ ngác bò lại xe lăn.

Nhân viên y tế lúc này cũng choáng váng, không biết phải làm sao.

"Sư phụ, nếu không chết, ngươi có thể nói trước cho ta biết sao?"

Lão già bị ngã đầu tiên đã đứng dậy, ông ta che trái tim của mình và nói với nỗi sợ hãi vẫn còn đọng lại, "Ta cũng là một ông già, trái tim không thể chịu nổi cú sốc như vậy a".

"Đúng vậy, đúng vậy a."

Những người khác cũng lên tiếng đồng ý. Tất cả đều đã bị ông lão áo trắng làm khổ quá sức.

Một người đã khuất hàng chục năm đột nhiên xuất hiện trước mặt ngươi, cho dù là ai cũng sẽ bàng hoàng, chưa kể tất cả đã già đến mức này.

Ông lão mặc áo choàng trắng không quan tâm đến điều này mà chỉ nhìn Bologo trên bàn mổ và ra hiệu.

"Bảo họ bắt đầu."