Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 277: Lạc lối


Rắn có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt trong thuật giả kim, theo truyền thuyết, nó chính là loài đã xua đuổi con người ra khỏi thiên đường nơi hạ giới, và nó cũng là loài đã tiếp thêm trí tuệ cho con người, nhờ vào đó con người mới có thể làm chủ lửa và sắt.

Rắn xảo trá mà tà dị, nó kéo con người vào bóng tối vô tận, nhưng cũng cho con người sức mạnh để chiến đấu chống lại bóng tối.

Mỗi khi nhớ lại thông tin này, những tồn tại ghê tởm kia lại lướt qua tâm trí Bologo.

Ma quỷ.

Mang đến hy vọng rồi lại kéo vào tuyệt vọng, giống như một thợ săn độc ác, nhìn con mồi vùng vẫy trong bẫy cho đến lúc chết.

Con rắn đỏ tươi tự nuốt lấy đuôi của mình, biến ma trận giả kim thành một thứ giống như một miền ảo, tại thời điểm đầu và đuôi nối liền với nhau, chu trình khép kín và tuần hoàn của bản thân nó đã hoàn thành.

Aether bị trói buộc trong đó, chịu sự chi phối của ba thử thách này, cũng vào lúc mà rắn nuốt đuôi (*), khả năng của nghi thức đã đạt tới vô hạn.

Ác và thiện, khép kín và vô hạn.

Các thuộc tính trái ngược nhau cùng tồn tại và đẩy lùi lẫn nhau trong rắn nuốt đuôi, cho đến trong sự hủy diệt và tái sinh liên tục, mọi phàm tính đều bị loại bỏ và đạt đến sự thăng hoa.

"Cố lên! Bologo, ba thứ cùng lúc!"

Bailey hét lên và vẫy con dao mổ. Con rắn đỏ tươi nuốt chửng cái đuôi của chính nó, vòng tròn được tạo thành từ cơ thể con rắn không ngừng co vào xuống, khiến ngay cả các vì sao cũng bị ép chặt, thi nhau hợp nhất vào hai hành tinh duy nhất kia, để rồi cuối cùng con rắn tham lam nuốt sạch tất cả.

Nó đã nuốt sạch tất cả trừ một thứ duy nhất.

Con rắn nhổm cao lên, bề mặt cơ thể đỏ tươi hiện lên ánh sáng lộng lẫy, ngọn lửa và màu vàng sẫm lần lượt xuất hiện, khi Bailey vung dao mổ xuống, con rắn đỏ tươi đã nuốt luôn cả Bologo.

Thực ra không hẳn là nuốt, mà nó trông giống như đập vào cơ thể Bologo, sau đó tách ra vô số bọt nước bắn khắp nơi, nhưng những bọt nước này không bị hạn chế bởi trọng lực và rơi xuống đất, mà thay vào đó lại tập trung xung quanh Bologo, rồi trùm kín hắn trong nháy mắt, như thể Bologo đã bị phong ấn vào trong một lớp hổ phách đỏ.

"Đầu tiên là muối... thử thách thể xác."

Bologo thì thầm trong đầu, hắn đã sẵn sàng. Giây tiếp theo, chất lỏng màu đỏ, đục ngầu đột nhiên nén lại như thể tất cả đang thẩm thấu vào người Bologo.

Sau khoảng lặng ngắn, một cơn đau xuyên thấu tâm gan ập đến với Bologo.

Sức mạnh của thử thách dễ dàng đột phá Cự Hồn Giới Hạn. Trong cơ thể Bologo, vô số tinh thể dày đặc màu vàng sẫm kết tủa, bao phủ khắp các khớp xương và mô mềm, thậm chí còn đâm xuyên qua da, trồi ra khỏi bề mặt cơ thể như hạt giống đang nảy mầm.

Hủy diệt và sự sống mới cùng tồn tại.

Cùng lúc cơ thể của Bologo bị xé nát, đống muối đen này cũng đang không ngừng hòa tan. Sau khi vỡ ra, Aether nguyên chất tràn vào trong cơ thể Bologo, giúp Bologo tiến thêm một bước tới gần Nguồn Bí Mật, đồng thời dần Aether hóa cơ thể của hắn.

Còn chưa kịp nghỉ ngơi thì một cơn đau khác đã ập đến trái tim Bologo, ngọn lửa vô hình đang điên cuồng thiêu đốt ý chí của hắn.

Bologo biết đây là thử thách Lưu Huỳnh, tương ứng với ý chí tinh thần. Ngọn lửa vô hình đang tôi luyện ý chí của mình.

Trong cơn đau dữ dội, ảo giác hỗn loạn lóe lên trước mắt Bologo, kèm với đó là những lời ồn ào vang lên trong tâm trí.

Có kẻ địch, có bạn bè, một ít là lời tào lao của Palmer, thậm chí còn có cả tiếng gầm của ác ma.

Trong nhịp điệu hỗn tạp, giọng nói của Bạo Chúa vang lên.

"Làm thế nào để thể hiện sự sùng kính với một vị thần?

Đau khổ! Đau khổ vô bờ bến! Đặt mình vào địa ngục vô tận đó!"

Đây là một trong những lời có đạo lý mà hiếm khi thấy Bạo Chúa nói.

Của cải không phải vĩnh hằng, lời thề không đáng tin cậy, dù có giết kẻ địch cho thần linh thì cũng có ngày có thể nổi loạn.

Chỉ có thứ duy nhất không thay đổi là bản thân tín đồ.

Sinh mệnh quý giá chỉ có một lần.

Tín đồ kìm nén lý trí của bản thân và tự khiến mình đau đớn. Dưới sự tu hành khổ hạnh dài đằng đẵng này, ngày càng tự làm hại mạng sống quý giá của bản thân thì càng có thể chứng tỏ lòng thành kính.

Bologo đột nhiên có một ý nghĩ kỳ lạ, hắn liên tục chết và chịu đựng đau khổ thì có gì khác so những tín đồ này đâu?

Có lẽ sự khác biệt duy nhất là mình không có một vị thần để tin thờ.

Không... mình có một vị thần để dâng hiến, nhưng Bologo thích dùng từ khác để mô tả Thần hơn.

Ma quỷ.

"Đã đến lúc thử thách ngươi."

Bailey thì thầm. Cùng lúc đó, thử thách cuối cùng cũng nổ ra.

Thử thách Thủy Ngân.

Con rắn đỏ tươi quấn vào ma trận giả kim của Bologo. Nó vượt qua ranh giới giữa hư ảo và thực tại để can thiệp trực tiếp vào linh hồn của Bologo, để rồi không ngừng đi sâu vào và chạm đến phần bị thiếu trong đó.

Cảm giác này quá tệ, Bologo cảm thấy như thể thực sự có một con rắn đang chui vào trong cơ thể mình, cảm giác này thậm chí còn sâu hơn một chút so với cơ thể khiến Bologo chống cự lại theo bản năng.

Nhưng ngay sau đó, mọi đau đớn đều biến mất.

Không chỉ là đau đớn.

Bologo nhìn đám bụi vàng bay đầy không khí, chúng đã đứng yên tại chỗ, phản chiếu hàng nghìn tia sáng.

Bailey đứng ngay trước bàn mổ, cầm một con dao mổ trên tay, vẻ mặt đơ ra, trông có chút buồn cười.

Thời gian... đã dừng lại.

Bologo có hơi bối rối với tình hình hiện tại, khi nói đến thời gian, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Ban ân của mình, Trục Thời Gian Ngược Dòng, nhưng theo kết luận mà hắn suy đoán, hắn vẫn còn chưa tới thời điểm tái thiết lập dòng thời gian… thậm chí còn chưa chết.

Sự bất thường này không đến từ Ban ân của mình mà là từ thử thách Bộ Ba này.

Bụi vàng đang đứng yên bỗng hơi rung động không thoát khỏi sự chú ý của Bologo, hắn nhìn về phía chúng, sau đó sự rung động càng trở nên dữ dội hơn, như thể thời gian sắp được giải phóng khỏi sức mạnh đang trói buộc nó.

"Ngươi không hề nói chuyện này sẽ xảy ra."

Bologo lẩm bẩm một mình, hắn biết Bailey sẽ không trả lời vào giây phút này.

Mình đã rơi vào một tình huống bất thường nào đó, Bologo chưa từng nghe nói sẽ gặp phải tình huống như này trong thử thách Bộ Ba. Cũng có thể là do mình thực hiện cả ba cùng một lúc?

Chưa biết, chưa biết, lại chưa biết, hết cái này đến cái khác, khiến người ta bực bội không thôi.

Bologo còn chưa kịp làm gì thì dòng chảy Aether đã được thiết lập lại, chúng dâng lên ngay lập tức như một cơn lũ, phá vỡ sự đình trệ của thời gian.

Nhưng thế giới đã không trở lại đúng hướng như Bologo mong đợi mà lại rơi vào một khởi đầu điên rồ hơn.

Sự biến dạng bắt đầu từ chiều không gian, bụi vàng bị kéo thành những sợi mảnh. Nói chính xác hơn thì là tất cả vật chất đều bị xoắn lại và kéo dài ra, biến thành vô số đường cong lóe sáng trong mắt Bologo.

Kéo dài từ đầu này đến đầu kia, không có điểm đầu và điểm cuối.

Ngay cả bàn mổ bên dưới cũng không thoát khỏi sự biến dạng như vậy. Sau đó là Bologo cũng tận mắt chứng kiến cơ thể mình biến thành những đường đặc quánh, đồng màu, kéo dài như vô tận.

Bologo muốn làm điều gì đó, nhưng dù có cố gắng thế nào thì cơ thể cũng không nghe theo mà đơ ra như một cái xác.

Những đường cong lộng lẫy đan lại với nhau, giống như một sợi dây cung đang được kéo căng.

Buông tay, mũi tên được bắn ra.

Đường cong dài vô hạn quay lại vị trí cũ ngay lập tức. Dư ảnh của việc thiết lập lại phản chiếu trong mắt Bologo, sau đó những thứ trước mặt hắn bắt đầu biến hóa và sụp đổ một cách nhanh chóng.

Có một đoàn tàu ầm ầm chạy qua, nó tông nát lớp bụi vàng, sau đó đường phố của Opus dần lộ ra sau bức tường bị sập. Mặt đất bắt đầu sụp đổ, sau khi sụp đổ, dòng nước chảy xiết hiện lên, con sông Rhine chảy qua hết vùng đất này đến vùng đất khác, cuối cùng lan đến tận cùng dãy núi phía bắc chỉ trong nháy mắt.

Đầu óc của Bologo bắt đầu tê liệt. Do sự bất thường này, không gian mà mình đang ở vừa rồi như bị biến thành một sợi dây cung, dưới sự biến dạng của lực kéo, mình bị bắn ra như một mũi tên.

Những hình ảnh đan xen không ngừng hiện ra trước mắt rồi vụt đi. Chỉ trong vòng vài giây, tầm nhìn của Bologo đã đến cuối sông Rhine ở phía bắc, nhưng trước khi hắn kịp quan sát rõ ràng thì tiếng nhạc ầm ĩ đã truyền đến bên tai, phá hủy sự yên tĩnh của cánh đồng xanh.

Bologo thích nhạc rock and roll, nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp để nghe nhạc.

Sau cơn choáng váng như bị đập cả người vào tường, Bologo đang ở trong một bữa tiệc cuồng hoan, hắn quay đầu lại, một màn hình đen trắng hiện ra trước mặt, những người trong phim đang nói chuyện, sau đó thì nhìn hắn, vô số bàn tay duỗi ra khỏi màn hình, phá vỡ ranh giới của câu chuyện...

Mọi thứ mình thấy giống như một quá trình dựng phim điên rồ.

Âm thanh ồn ào dần biến mất, bức tranh hỗn loạn bắt đầu mờ đi. Nhưng sau sự suy tàn này, từng đôi mắt đỏ tươi xuất hiện, vô số bóng đen khổng lồ, sừng sững như một dãy núi bao quanh Bologo.

Bologo chính là món ngon trên bàn, còn những tồn tại vô danh này chính là các vị khách đã đến theo lời mời, tất cả nhìn mình một cách thèm thuồng, sẵn sàng vung dao nĩa lên bất cứ lúc nào và ăn tươi nuốt sống mình.

Trong sự hỗn loạn khiến người ta điên cuồng, Bologo có thể cảm nhận rõ những tồn tại hỗn loạn này đang đổ dồn ánh mắt về phía mình.

Mình đã bị phát hiện, một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra, còn Bologo thì bất lực để chống lại tất cả.

Nỗi sợ hãi vượt qua cái chết bùng lên trong lòng Bologo, ngay khi vạn vật tiến đến hồi kết, một luồng sáng trắng chói lòa lóe lên như mặt trời mọc, phá hủy mọi bóng đen thành những làn khói mù mịt rồi biến mất vào hư vô.

Trái tim không yên bình tĩnh trở lại, Bologo nhìn về phía cuối bàn ăn, trên ghế chính, hào quang trắng muốt thần thánh đang tỏa ra vô số tia sáng, rồi như luồng khí đang dần hội tụ lại ở tận cùng của bóng tối, chúng tập hợp lại thành một cơn bão chói lòa.

Bologo nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, cho đến khi cơn bão chói lòa phản chiếu trong mắt hắn.

(*) Thuật ngữ ouroboros bắt nguồn từ hai từ trong ngôn ngữ Hy Lạp cổ đại. Từ đầu tiên là "oura", có nghĩa là "đuôi" và từ thứ hai là "boros", có nghĩa là "ăn". Kết hợp lại, hai từ này mang ý nghĩa là "nó ăn cái đuôi của chính mình". Do đó mà trong hầu hết các cổ thư, biểu tượng Ouroboros thường được thể hiện bằng hình ảnh một con rắn ăn đuôi của mình.
Có nhiều cách giải thích liên quan đến ý nghĩa của biểu tượng ouroboros. Một trong số đó cho rằng con rắn là biểu tượng đại diện cho chu kỳ sinh và diệt mà Vũ trụ duy trì.
Con rắn ăn đuôi đại diện cho sự tuần hoàn của sự sống thông qua cái chết trong Vũ trụ. Nó được hiểu là một kiểu tái sinh của cái chết để rồi đạt đến sự bất tử của các loài. Do đó, người ta cho rằng biểu tượng vô cực được lấy gốc từ biểu tượng ouroboros.
P/S: làm 2c này mệt kinh -_-