Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 281: Phù thủy


Vừa bừng tỉnh, từng tràng gừ gừ đã vang lên bên tai, Bologo mở mắt ra, chưa cần ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy con mèo đen đang nép trên ngực mình.

Có thể là do đã quá lâu không có người mới đến ở câu lạc bộ kẻ bất tử nên mấy ngày, Weil rất quấn lấy mình, cho dù có bị đuổi ra khỏi phòng thì thường vẫn sẽ thấy nó ở ngay cạnh khi thức dậy.

Bologo ngồi dậy khỏi giường và cẩn thận dịch Weil sang một bên, trong câu lạc bộ Kẻ bất tử, không có nhiều người mà Bologo kính trọng, Weil là một trong số đó.

Không phải Weil cực kỳ mạnh mẽ hay vô cùng thông thái mà Weil là một con mèo bình thường hiếm hoi trong đám lập dị này.

Rời giường, do cảnh giác với mấy kẻ còn lại trong câu lạc bộ Kẻ bất tử nên Bologo không dám cởi sạch quần áo khi ngủ, mỗi khi đi ngủ hắn chỉ cởi mỗi áo khoác.

Sau động tác duỗi người đơn giản, Bologo triệu hồi chất lỏng vảy rắn, con rắn băng giá trườn khắp lòng bàn tay hắn, dệt thành một đôi găng tay trắng bạc như vải mềm.

Trước đây, khống chế ở mức độ này rất khó đối với Bologo, nhưng bây giờ thì nó đã trở nên vô cùng dễ dàng.

Chỉ là với sự tiến bộ này, Bologo dần dần phát hiện ra một số điểm yếu của mình, chẳng hạn như thiếu thủ đoạn mạnh mẽ, nhất kích tất sát.

Sau khi tiến hành thành công thử thách Bộ Ba vào ngày hôm qua, Bologo đã có một buổi luyện tập với Hart trong phòng thực chiến.

Mặc dù Hart trông rất thật thà nhưng một khi đã chiến đấu thì lại vô cùng khí thế. Sau khi biết mình là kẻ bất tử, hắn liền dứt khoát buông tay ra mà làm.

Sau đó, cường độ phản ứng của Aether của một Nguyện Cầu Giả được phát ra không sót chút nào.

Phải đến giây phút này Bologo mới nhận ra Hart là một Nguyện Cầu Giả.

Là một Nguyện Cầu Giả thuộc Học phái Bản Nguyên, động tác của Hart có hơi vụng về sau khi kích hoạt Aether Khuếch Đại, nhưng mỗi cú đấm của hắn thì đều cực kỳ đáng sợ, mọi cây cọc nhô lên từ mặt đất dễ dàng bị hắn đấm nát.

Nếu Bologo bị hắn đấm trực diện vào người thì rất có thể các cơ quan nội tạng sẽ nát vụn thành máu đen trong tích tắc.

Cũng may Bologo rất linh hoạt, cộng thêm sự xảo quyệt của chất lỏng vảy rắn nên Hart gần như không thể chạm vào người Bologo trong suốt trận chiến.

Chỉ hơi đáng tiếc là trận chiến này cuối cùng kết thúc với tỷ số hòa.

Trong lúc né tránh các đòn tấn công dữ dội của Hart thì Bologo cũng cố gắng chống trả lại, nhưng dù tung ra đòn tấn công kiểu nào thì hắn cũng không thể xuyên thủng được Lá chắn Aether do Hart tạo ra.

Ngay cả khi đã vượt qua ba thử thách thì vẫn có một khoảng cách nhất định giữa Bologo và Nguyện Cầu Giả.

Aether tinh khiết tạo ra một lớp phòng thủ xung quanh cơ thể, mọi đòn tấn công của Bologo đều có thể dễ dàng bị chặn đứng bởi Hart, mà thậm chí Hart còn chưa cần sử dụng vũ khí giả kim của bản thân.

Nói thật là điều này khiến Bologo có hơi hụt hẫng, cứ tưởng sau hoàn thành thử thách Bộ Ba là có thể tay đấm Người thăng hoa chân đá bay Nguyện Cầu Giả, nhưng khi đụng phải Hart thì cái tên này khó nhằn như một bức tường thép.

Thực ra nói như vậy cũng không hẳn, nhiệm vụ của Hart trong đội là làm khiên chắn, Aether Lá Chắn mà hắn tạo ra trong hành động lần trước thậm chí có thể chống lại cả các đòn tấn công đến từ Phụ Quyền Giả.

Bologo không hẳn là bất lực trước Hart. Chỉ cần khiến Hart kiệt sức qua việc liên tục tiêu thụ Aether, sau đó tìm kiếm điểm yếu trên Aether Lá Chắn và cường công vào đó là được.

Nhưng cuối cùng thì Bologo không làm như vậy, đây chỉ là một buổi trao đổi, rèn luyện giữa hai người mà thôi, chứ không phải là một cuộc đấu sinh tử, không cần thiết phải đến mức vậy.

"Ngươi rất mạnh, chỉ là gặp phải nhầm đối thủ", Hart nói sau đó, "Sở trường của ta là kỹ năng cực hạn Aether Lá Chắn. Mặc dù chưa đạt đến mức cực hạn nhưng nó không phải là thứ mà người bình thường có thể phá vỡ. Kỹ năng này vừa khít lại là khắc chế của những người thiên về linh hoạt như ngươi".

Bologo hiểu điều này, cuộc chiến giữa những Người thăng hoa đôi khi cũng phụ thuộc cả vào tính may rủi.

Nếu Bologo là Người thăng hoa thuộc Học phái Hư Linh thì hắn có thể dễ dàng vượt qua Aether Lá Chắn để đánh thẳng vào tinh thần của Hart, hoặc cũng có thể tạo ra ảo giác để Hart lộ ra sơ hở của mình.

Hoặc nếu Hart là Người thăng hoa thuộc Học phái Hư Linh thì hắn sẽ bị giết chết chỉ trong nháy mắt dưới thế công xối xả này của Bologo.

Tóm lại, sau khi chiến đấu với Hart, Bologo đã phát hiện ra khuyết điểm của mình. Trước đây, hắn vẫn còn một thanh thanh gươm ánh sáng để sử dụng. Thanh gươm tạo ra từ Aether tinh khiết này có thể xuyên thủng hầu hết các lớp phòng thủ, thậm chí ngay cả là Aether Lá Chắn của Hart cũng có cơ hội.

Nhưng trong trận chiến với Giám mục Scarlet Latis, thanh gươm ánh sáng nhiều lần làm nên kỳ tích này đã vỡ vụn hoàn toàn, khiến Bologo mất đi vũ khí bí mật chết chóc nhất.

Vì thế...

Bologo cau mày, nếu thiếu vũ khí giả kim thì chỉ có thể đến Lõi lò thăng hoa, nếu đến Lõi lò thăng hoa thì nhất định sẽ gặp Bailey.

Nghĩ đến tiếng rống của Bailey ngày hôm qua, Bologo liền đau đầu, cứ tưởng trốn được một thời gian, nhưng ngay thứ hai đã phải gặp lại nàng.

"Buổi sáng tốt lành."

Bước ra khỏi phòng, tiến vào quán bar, vẫn là dáng vẻ quen thuộc, Sore nằm lăn lóc ở một bên, sàn nhà vô cùng lộn xộn.

Bologo cẩn thận vượt qua hàng tá cái chai để tránh dính phải chất lỏng không xác định nào đó lên giày của mình, rồi đến Cục Trật tự không lâu sau đó.

"Hừ hừ, thằng nhóc này..."

Bailey mỉm cười nhìn Bologo, sau đó nhấc cặp đùi trắng nõn lên, dựa lưng vào thành ghế, chống tay lên tay vịn, vẻ mặt kiêu ngạo đắc thắng.

Bologo không thèm để ý tới Bailey mà nhìn xung quanh rồi thở dài, "Thế mà ngươi còn có hẳn văn phòng. Ta cứ tưởng là lúc nào mệt thì ngươi sẽ tìm bừa một chỗ để nghỉ ngơi".

"A?"

Bailey nghiêng đầu, nàng sững sờ mất một lúc trước lời chế nhạo của Bologo. Là Bộ trưởng của Lõi lò thăng hoa, có rất ít người dám nói chuyện với nàng như thế này.

Khác với văn phòng trong tưởng tượng, nơi này của Bailey giống với một xưởng làm việc mini thì đúng hơn, với đủ loại thùng chứa khác nhau chất đống trên giá và một cái kìm cỡ nhỏ được đặt cạnh bàn làm việc.

Kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười xấu xa kia của Bailey, thì Bologo cho rằng nàng khá giống mấy mụ phù thủy già chuyện sống trên cây trong những câu chuyện.

Ừm…

Mụ phù thủy trẻ.

Bologo đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng điều vô cùng bất ngờ là mụ phù thủy không lao vào đấm đá hắn.

Và điều càng khiến Bologo cảm thấy bất an hơn cả là nụ cười nhếch mép của Bailey không chỉ biến mất mà nàng còn quay lại nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc.

Bologo luôn cảm thấy Bailey và Palmer giống nhau ở một số khía cạnh, chẳng hạn như có một số vấn đề về não, nhưng điều khác biệt là Palmer sẽ đổ bệnh bất kể trường hợp nào, thậm chí ngay cả khi sắp phải chết trong giây tới thì hắn vẫn sẽ ngươi nghe xong những câu chuyện dở khóc dở cười của hắn.

Bailey thì khác, nàng biết khi nào nên cười và khi nào cần nghiêm túc. Vì vậy, bất cứ khi nào Bailey trở nên nghiêm túc thì Bologo đều hiểu rằng thời gian vui đùa đã hết, có một chuyện quan trọng nào đó sắp xảy ra.

"Ta cần một vài vũ khí giả kim có tính sát thương mạnh." Bologo nói.

"Hiện giờ còn một việc khác còn quan trọng hơn việc nghiên cứu những thứ này."

Nhìn biểu hiện của Bailey, Bologo biết nàng không nói đùa.

Vài phút sau, Bailey đưa Bologo đến một nơi quen thuộc, nơi mà hắn thường đến hàng ngày.

Amy lơ lửng trong dung dịch. Sau khi được tái cấu trúc liên tục, phần lắp ráp cơ bản đã hoàn thành, chỉ còn thiếu công đoạn phủ một lớp sơn lên trên, cơ thể của nàng vẫn đang giữ màu của kim loại, trông như một con rối màu trắng tinh xảo.

“Có chút vấn đề với với Amy.” Bailey lên tiếng.

"Có vấn đề gì? Ta thấy bây giờ nàng vẫn khá ổn." Bologo không hiểu.

"Đúng, không tệ lắm, trông như mới, nhưng vấn đề là bọn ta đã tái tạo lại cơ thể cho Amy, nhưng không thể đánh thức nàng."

Nói đến đây, giọng Bailey trở nên thận trọng, nàng quan sát phản ứng của Bologo.

“Không thể… tỉnh lại?” Bologo nhắc lại.

"Mọi trị số của Amy đều nằm trong mức giới hạn bình thường, hình chiếu tâm trí và Lõi vĩnh cửu cũng đang hoạt động ổn định. Theo lý thuyết thì nàng có thể tiếp nhận cơ thể lần nữa, nhưng khi bọn ta thử đánh thức vài lần thì nàng đều không trả lời."

Bailey vắt óc tìm cách mô tả chuyện này cho một người ngoài ngành như Bologo.

"Giống như người thực vật, cơ thể còn nguyên vẹn nhưng ý thức không thể tỉnh lại."

Bologo dần cau mày. Hắn nhớ lại cơn ác mộng mà mình gặp phải ngày hôm qua và việc lạc lối trong đó.

"Giờ giống như đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật. Ta là bác sĩ, nàng là bệnh nhân, khi sư phụ không ở đây thì ta không thể nghĩ ra ai khác ngoài ngươi có thể ký vào giấy báo bệnh nguy kịch." Bailey lẩm bẩm.

Amy cực kỳ cô đơn trong thế giới này, số lượng người quen biết nàng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mối quan hệ giữa các cá nhân giống như một tấm mạng lớn trói buộc tất cả mọi người trong tổ nhện của xã hội, nhưng Amy thì khác, chỉ có một vài sợi dây kết nối với nàng, và khi tất cả bị đứt, nàng sẽ lặng im chìm vào bóng tối.

"Ngươi không có cách nào sao?" Bologo hỏi.

"Biện pháp là ngươi. Ta có thể khẳng định Amy vẫn còn sống nhưng không thể tỉnh lại. Chắc ngươi cũng đã từng đọc những mẩu tin tương tự. Người nhà ngồi bên cạnh không ngừng hét lên, cuối cùng thế mà lại đánh thức được người thực vật."

Bailey nghĩ một lúc rồi tiếp tục, "Mặc dù nàng là tiểu sư muội của ta nhưng bọn ta gặp nhau không nhiều lắm. Chắc hẳn nàng không nhớ được giọng của ta nhưng ngươi thì khác."

"Muốn thử không?"