Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 282: Thế giới ồn ào


Amy chìm trong bóng tối, không thể đưa ra bất kỳ phản hồi nào với thế giới bên ngoài, chỉ còn chút ánh sáng le lói trong mắt.

Linh hồn cô độc bị giam cầm trong cái lồng tối tăm.

Bologo đã trải qua tất cả những điều này, hắn biết rất rõ cảm giác ở một mình trong bóng tối khủng khiếp đến mức nào, chứ đừng nói đến một Amy ngây thơ.

“Được rồi, ta đã biết.” Bologo đáp.

Bức tường kính trước mặt dịch sang một bên, Bailey đứng đợi tại chỗ, còn Bologo thì một mình bước vào trong phòng.

Bologo đi xung quanh bình chứa thủy tinh và nhìn Amy trong đó, từng inch của cấu trúc cơ học đập vào mắt hắn, Aether lượn lờ phía trên dệt thành một vệt sáng xanh.

Amy lẽ ra đã thức dậy, nhưng dường như có thứ gì đó đang trói buộc nàng, nó dựng lên một bức tường cao ngăn cách nhận thức của nàng với thế giới bên ngoài.

"Amy?"

Bologo nhẹ giọng gọi, hành vi này trông có vẻ hơi ngu ngốc, nhưng đây không phải lúc để quan tâm đến việc ngu ngốc hya không.

Hắn lại gọi thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không nhận được phản hồi nào từ Amy ngoài tia sáng nhạt không ngừng lóe lên trong mắt.

Bologo dừng lại và đứng trước thùng chứa, giờ đây Amy đã mất hết nhận thức về thế giới bên ngoài, nên đương nhiên nàng không thể nghe thấy giọng nói của chính mình.

Nhất thời Bologo cảm thấy mình bị vướng vào một nghịch lý nào đó, hắn phải nghĩ cách làm cho Amy, người đã mất hết khả năng nhận thức thế giới bên ngoài, nhận ra sự tồn tại của bản thân, sau đó thì thức dậy từ bóng tối.

“Bologo?” Giọng Bailey phát ra từ loa ở phía trên, “Có cần dừng lại một lúc không?”

Bologo xua tay, từ chối đề nghị của Bailey, hắn nhìn Amy bên trong thùng chứa với ánh mắt nghiêm túc, rồi lẩm bẩm.

"Đừng bỏ cuộc, Amy, chúng ta ra khỏi được Vùng đất bị bỏ hoang chẳng phải dễ dàng gì."

Bologo tiếp tục suy nghĩ. Hắn không phải là một nhà giả kim nên không hiểu những thứ này vận hành như thế nào, nhưng mình có thể coi như là người bạn duy nhất của Amy, xem ra chỉ còn cách hy vọng vào sức mạnh hư vô đó.

Sau đó hắn còn lẩm bẩm thêm vào câu, rõ ràng là đang nói chuyện với Amy quen thuộc, nhưng Bologo lại có cảm giác kỳ quái như thể đã lâu không gặp mặt trực tiếp với nàng.

Đúng, là do mình đã quen với trạng thái Cơ Thể Cộng Hưởng của Amy, không cần nói bằng miệng, chỉ cần suy nghĩ trong đầu là nàng có thể hiểu được, thậm chí là cả cảm xúc của mình...

Chờ đã, Cơ Thể Cộng Hưởng?

Bologo hít sâu một hơi, lúc này trong lòng hắn nảy ra một ý tưởng kỳ quái, Bologo chậm rãi giơ tay lên, ấn ở trên bề mặt thùng chứa, sau đó một vệt sáng xanh lan tràn trên lòng bàn tay của hắn.

Sợ xảy ra việc ngoài ý muốn nên Bologo chỉ giải phóng Aether chứ không chiêu mộ kính, một khi nó bị vỡ, Bologo không biết chuyện gì sẽ xảy ra, chưa biết chừng còn làm hại Amy.

"Chắc hẳn ngươi nhớ nó a? Amy."

Bologo thì thầm. Dù gì thì cũng là mối quan hệ vào sinh ra tử, Bologo tin rằng Amy vẫn còn nhớ nó.

Nhớ phản ứng Aether của mình.

Nhận thức của Amy về thế giới bên ngoài bắt nguồn từ sức mạnh do thể xác mang lại, nhưng có một sức mạnh có thể vượt qua tất cả, nó chính là Aether.

Bologo vẫn tiếp tục giải phóng Aether, hắn giữ nguyên như này trong vài phút, nhưng Amy vẫn không có bất kỳ phản hồi nào mà chỉ có tia sáng le lói trong con ngươi.

Có lẽ... mình không đặc biệt đến thế.

Đây là một thế giới ồn ào, Aether tràn ngập ở khắp mọi nơi, chưa kể đến phản ứng Aether nhiều như bầu trời đầy sao. Thế nên Amy không nhớ phản ứng Aether của mình là chuyện bình thường, thậm chí việc nói Amy hiện giờ có ý thức của bản thân hay không còn là một chuyện khác.

Ngay khi Bologo định rút tay lại và rời khỏi đây thì Amy đột nhiên khẽ cựa quậy.

Mặc dù Amy đã mất mọi khả năng giao tiếp với thế giới bên ngoài và bị nhốt ở trong bóng tối, nhưng nàng vẫn có khả năng điều khiển cơ thể của mình ở một mức độ nhất định, ngay cả khi với độ chính xác không cao.

Nàng ngẩng đầu lên như thể có thể nhìn thấy Bologo, cặp đồng tử trống rỗng của Amy không ngừng lấp lánh ánh sáng mờ.

...

Đây là một thế giới không có ánh sáng, không có gì ở đây ngoài bóng tối vô tận.

Amy co ro trong bóng tối, sau khoảng thời gian hoang mang và lo sợ, nàng đã dần chấp nhận một thế giới và một cái kết như vậy.

Nàng vẫn nhớ câu chuyện mà Bologo đã kể cho mình về thế giới bên kia.

Đó là một thế giới hư vô, nơi những tảng đá to như núi va vào nhau, rồi vỡ thành bụi mịn và tan biến trong bóng tối.

Amy hiện đang ở trong một thế giới tương tự, chỉ có điều thế giới này không có gì theo đúng nghĩa, ngay cả bản thân Amy cũng chỉ là một chút ý thức mà không có một cơ thể cụ thể.

Mình... chết rồi?

Suy nghĩ không biết bao lâu, Amy dần chấp nhận câu trả lời này.

Đúng, nàng vẫn nhớ tai nạn cuối cùng mà mình và Bologo đã cùng phải đối mặt trong ký ức.

Thành phố trong lớp tro tàn, Cái ác đói khát và bạo tàn, cùng với cơn mưa tên băng giá trút xuống từ trên trời.

Khác hẳn với nỗi sợ hãi và điên cuồng mà mình từng tưởng tượng, cảm xúc của Amy lần này rất bình thản, nàng lơ lửng trong thế giới hư vô này không nói một lời nào.

Thực ra thì đây không phải là lần đầu tiên Amy chết, khi rơi vào Khe nứt lớn, nàng đang ở trong trạng thái Cơ Thể Cộng Hưởng nên cũng đã trải nghiệm cảm giác tương tự từ cái chết của Bologo.

Đó là một trải nghiệm tồi tệ khủng khiếp. Sau khi thoát khỏi nỗi thương cảm đến từ cái chết, Amy gần như gục ngã, một nỗi sợ hãi khổng lồ bùng lên trong lòng suýt chút nữa đã nhấn chìm sự tỉnh táo của Amy.

Đây chính là chết, không ánh sáng, không nước mắt, đủ để khiến tất cả mọi người rơi vào điên cuồng hỗn loạn.

Nghĩ đến Bologo đã phải trải qua tất cả những điều này để rồi dần chết lặng với cái chết, trong lòng Amy dâng lên một cảm xúc khó tả, tất nhiên là cảm giác tội lỗi nhiều hơn.

Cái chết quá hãi hùng, thế mà nàng lại thúc đẩy Gray đi giết Bologo, thử chặn người đi vay này lại, tuy cuối cùng đã thất bại nhưng Bologo hẳn vẫn phải chết rất nhiều lần.

Đó là lý do tại sao Amy đã nói xin lỗi với Bologo vào thời điểm đó.

Trước đó cái chết chỉ là một từ đáng sợ đối với Amy, nhưng bây giờ nàng đã thực sự hiểu cái chết là gì.

"Mình chết rồi ư?"

Amy lẩm bẩm, tâm trạng nàng nhẹ nhõm và thoải mái phần nào.

"Cuối cùng cũng kết thúc."

Một tiếng thở dài yếu ớt vang lên trong bóng tối, bây giờ Amy không cần phải quan tâm đến ước nguyện của bản thân, cũng như không cần phải quan tâm đến ước nguyện của người khác.

Mọi mối quan hệ xã hội, mọi ham muốn, mọi xung đột, tất cả mọi thứ đều được đặt dấu chấm hết cùng với cái chết.

Amy cũng được giải thoát khỏi mâu thuẫn đau khổ này.

Trong thế giới không ánh sáng, nhận thức về thời gian đã trở nên mờ nhạt, thậm chí là trì trệ. Trong sự tĩnh lặng kéo dài này, Amy không nghĩ về bất cứ thứ gì, cũng như chẳng muốn làm gì cả.

Cho đến một thời khắc nào đó, bóng tối dần uốn éo, rồi một bóng người lóe sáng xuất hiện, Amy nhìn bóng dáng quen thuộc ấy, Amy hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của nàng.

Không ngờ cho đến lúc chết nàng vẫn sẽ đồng hành cùng mình.

"Trông ngươi khá vui? Tại sao ngươi lại cảm thấy hạnh phúc trong tình huống này?" Alice nhìn Amy đầy nghi ngờ, không hiểu nổi tâm trạng của nàng.

"Là bởi vì không cần phải suy nghĩ nữa sao?"

Alice đến gần Amy, nhưng Amy phớt lờ nàng và chỉ cuộn tròn như một con nhộng.

Thấy vậy, Alice bật cười, bóng tối sau lưng nàng không ngừng chập chờn như thể có thứ gì đó trong đó.

"Amy, ta là người bạn duy nhất của ngươi. Bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau. Ta có thể cứu ngươi." Alice thì thầm vào tai Amy.

Amy nói, "Nhưng ta đã chết rồi, mọi chuyện đều đã kết thúc, đừng làm phiền ta nữa".

"Chết rồi?"

Alice nhìn thẳng vào mắt Amy như thể vừa mới nghe thấy một câu chuyện cười.

"Cái chết không thể trói buộc mọi thứ. Chỉ cần ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi trở lại thế gian, hoàn thành mọi tâm nguyện của ngươi."

Alice mỉm cười nhìn Amy. Có một cảm giác kỳ dị đến khó tả trên gương mặt thanh tú của Alice, Amy cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể biết điều không đúng đó ở đâu.

Cứ như thể sự bất thường này đã bắt đầu từ lâu, lại cứ như chưa từng có gì thay đổi, chỉ là ảo giác của riêng mình.

"Bologo Lazarus đã đưa ngươi đi ngắm nhìn vẻ đẹp của thế giới này, cũng khiến ngươi nhìn thấy sự kinh hoàng của cái chết... Ngươi thực sự muốn chấm dứt mọi thứ tại đây sao?"

Giọng Alice trở nên rõ ràng, không có chút cám dỗ nào, chỉ là một lời giải thích đơn giản và dễ hiểu.

"Huống chi, ngươi định từ bỏ ước nguyện của mình sao?"

Nghe đến đây, trái tim của Amy như bị xúc động, nàng từ từ ngẩng đầu lên nhìn Alice.

Một ánh sáng mờ ảo bao quanh Alice khiến nàng trông như một thiên sứ thánh thiện đang cố gắng cứu vớt Amy thoát khỏi bóng tối mịt mù và u ám này.

"Amy, đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn."

Alice chìa tay phải về phía Amy như thể đang đợi nàng hôn lên mu bàn tay mình.

Ý chí của Amy khẽ dao động. Dù không ai nói với nàng tất cả những điều này, nhưng giờ Amy lại có thể nhận thức rõ ràng một chuyện.

Chỉ cần nắm lấy bàn tay này thì mọi ước nguyện của Amy sẽ thành hiện thực, nhưng một khi nắm lấy nó và đưa ra lựa chọn ấy thì sẽ xuất hiện những sai lầm không thể cứu vãn khiến mình hối hận cả đời.

Thế nhưng...

Nếu như chỉ có mỗi ước nguyện đó được thực hiện...

Amy từ từ đưa tay ra để nắm lấy tay Alice, nàng càng tiến đến gần thì nụ cười khó tả càng hiện rõ trên khuôn mặt của Alice.

Ngay khi mọi chuyện sắp diễn ra thì một sức mạnh kỳ lạ đến từ tận cùng bóng tối, Amy giật mình đứng tại chỗ, sau đó thì quay đầu lại và nhìn về hướng mà sức mạnh phát ra.

Có chút mơ hồ, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng được dao động quen thuộc, một thứ gì đó đang đến, một thứ mà mình rất quen.

Thấy vậy gương mặt của Alice có hơi thay đổi, nhưng nàng vẫn giữ vẻ trang nghiêm của mình và nói với một nụ cười, "Ngươi còn chờ gì nữa? Amy?"

Amy không trả lời mà chỉ ngây người nhìn vào bóng tối nơi đó. Nàng vốn cho rằng đó chỉ là ảo giác của bản thân nên định quay lại và nắm tay Alice thì sức mạnh đó lại trào dâng lần nữa, lúc này Amy cũng đoán ra sức mạnh đó là gì.

Amy đã quá quen thuộc với sức mạnh đó, nàng thì thầm.

"Bologo?"

Trong thế giới chết chóc và không ánh sáng này, mình thế mà lại cảm nhận được phản ứng Aether của Bologo, sao có thể?

Nhưng ngay sau đó Amy nhận ra được điều gì đó và lẩm bẩm một mình.

"Ta chỉ là một con rối giả kim. Ta không phải con người, càng không có linh hồn của con người. Đối với ta, không có cái chết, chỉ có hỏng hóc."

"Không tồn tại thế giới bên kia. Đối với ta, nó chỉ là một cái thùng rác."

Nghĩ đến đây Amy có hơi buồn bã, sau đó ánh mắt của nàng trở nên kiên định và hỏi Alice đang đứng phía sau.

"Rốt cuộc thì ngươi là ai?"

"Ta? Ta là Alice, người bạn duy nhất của ngươi."

"Nhưng Alice đã chết, chết là hết, không còn gì cả." Amy vặn lại.

Bầu không khí trầm xuống, Alice vẫn mỉm cười, nàng không nói gì mà chỉ im lặng nhìn Amy và đưa tay lên.

Rất lâu sau, Amy lắc đầu, không đáp lại và xoay người bước đến nơi tận cùng bóng tối.

Mình không có tính chất tử vong này, đối với mình, chỉ có hỏng hóc.

Có lẽ... có lẽ mình không chết mà chỉ bị tổn thương nặng đến mức mất hết khả năng giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Nhìn trên góc độ này thì mình không khác gì đã chết, nhưng Amy biết rõ một chuyện, nàng còn một năng lực khác, một năng lực khác để giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Dựa vào cái gọi là bản năng, Amy cưỡng chế giải phóng sức mạnh. Nàng không thể cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể những vẫn cố gắng một cách vụng về, miễn để có thể ảnh hưởng.

Một ánh sáng vàng le lói quanh Amy, sau đó nàng cố gắng tiếp cận với bóng tối.

Alice lặng lẽ nhìn Amy rời đi, nàng không bất ngờ trước sự phản kháng của Amy, đồng thời nàng cũng hiểu một điều, Amy kiểu gì cũng sẽ quay lại tìm nàng.

Đây là một điều đã được định sẵn.

...

Bologo ngước lên nhìn Amy đang đắm chìm trong chất lỏng, nàng nhìn thẳng vào mình với đôi mắt vô hồn, rồi duỗi thẳng cơ thể đang cuộn tròn của mình ra một cách cứng ngắc, sau đó run rẩy vươn tay ra.